Ở tuổi mười hai, Xuân Lan đã cảm thấy mình không được yêu thương như những anh chị em khác trong gia đình. Mẹ của Xuân Lan, bà Phương, dường như không thích nó. Chỉ có cha và chị Mai Lan, người chị lớn đã nhập môn tu, con riêng của bà Phương với chồng trước, yêu thương con bé. Mọi đau buồn, sự nghi ngờ trong Xuân Lan tăng lên cùng với sự căng thẳng, xích mích trong gia đình, cho đến khi tất cả phát nổ và hé lộ những bí mật đen tối, lỗi lầm về việc ra đời của cô bé. Cuộc đời con gái chỉ cần được yêu thương, nhưng đôi khi chính tình yêu cũng gây ra nỗi đau… Xuân Lan bắt đầu hiểu sâu hơn về cuộc sống và nhận biết những bi kịch xảy ra trong gia đình từ khi cô lên mười hai tuổi.
Vào năm đó, cô thi đỗ vào lớp đệ thất trường Gia Long, một trường trung học nữ lớn nhất miền Nam. Trong khi cô thi đỗ thì chị cô, Ngọc Hương, lớn hơn cô một tuổi, lại trượt và phải học ở một trường tư. Sự thất bại của chị khiến cuộc vui của việc Xuân Lan thi đỗ không được gia đình chúc mừng. Cô không nhận được sự khen ngợi nào, không ai ăn mừng, thậm chí cha mẹ cô, cả chị em cô, tất cả đều thương Ngọc Hương hơn vì cô bé không may hơn Xuân Lan.
Câu hỏi mà Xuân Lan tự đặt ra từ đó là tại sao cô không được yêu thương như chị em của mình? Tại sao mỗi Chủ Nhật sáng, trong khi ba mẹ cô cùng các anh chị em, thậm chí là cả những đứa trẻ nhỏ, đều được đi chuyến thăm Thủ Đức, quê hương hay dạo chơi Vũng Tàu bằng chiếc xe sang trọng, còn cô lại bị mẹ nhắc nhở:
“Ở nhà trông nhà nhé, con ngoan mẹ sẽ mua quà cho.”
Khi mọi người đi hết, người giúp việc nhà lúc nào cũng trung thành lại nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm và lẩm bẩm:
“Thật đáng thương cho cô bé ấy!”
Trong làng văn, làng báo Sài Gòn vào những năm 50-60 của thế kỷ 20, Bà Tùng Long là một cái tên nổi tiếng. Bà có tên thật là Lê Thị Bạch Vân (1915-2006). Bà đã từng là giáo viên dạy Pháp văn, Việt văn tại các trường như Tân Thịnh, Đạt Đức, Les Lauriers ở Sài Gòn, đã làm thư ký tòa soạn cho một số tờ báo và bắt đầu sáng tác văn từ năm 1953.
Bà nổi tiếng với những tác phẩm văn về xã hội có nhân vật chính là phụ nữ. Bà Tùng Long còn là một cái tên quen thuộc trên các tờ báo như Sài Gòn Mới, Tiếng Vang, Phụ nữ Ngày mai, Phụ nữ Diễn đàn, Văn nghệ Tiền phong…
Trong cuốn hồi ký của bà, bà viết: “Tôi chưa bao giờ dám tự hào mình là văn sĩ, bà làm nghệ thuật. Tôi chỉ nghĩ rằng tôi viết là để nuôi con thôi.” Mặc dù chỉ xem viết văn như một nghề làm tay phải, nhưng bà đã sáng tác ra 400 truyện ngắn và 68 tiểu thuyết – một lượng công việc khổng lồ với sức lao động đáng kinh ngạc.
Với Bà Tùng Long, viết văn là niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Sau năm 1975, nhiều tiểu thuyết của bà được in và được đông đảo độc giả chào đón.
Một số tác phẩm của Bà Tùng Long bao gồm: Đường tơ đứt nối, Bên hồ Thanh Thủy, Một vụ án tình, Những ai gieo gió, Bóng người xưa, Người xưa đã về, Đời con gái, Duyên tình lạc bến, Con đường một chiều, Hồi ký Bà Tùng Long, Một lần lầm lỡ, Mẹ chồng nàng dâu, Nẻo về tình yêu, Nhị Lan, Giang San Nhà Chồng, Chúa tiền Chúa bạc, Định mệnh…
Hãy cùng tôi khám phá cuốn sách Đời Con Gái của tác giả Bà Tùng Long!