“Dư Tội” là một bộ truyện trinh thám Trung Quốc đầy kịch tính và hấp dẫn, tập trung vào cuộc đời và sự trưởng thành của nhân vật chính là Dư Tội, từ khi là một học sinh tại trường cảnh sát cho đến khi trở thành Tổng Đội Trưởng. Sự phát triển của nhân vật từ giai đoạn trẻ tuổi đến khi trở thành một người lãnh đạo trong lực lượng cảnh sát tạo nên một cốt truyện đầy cảm xúc và đầy biến động.
Dư Tội, như bao người trẻ khác, có những ước mơ và kế hoạch cho tương lai sau khi tốt nghiệp. Tuy nhiên, số phận đã đưa anh vào những tình huống và thách thức khác nhau, từ việc đối mặt với tội phạm đến những cuộc đấu tranh nội bộ trong lực lượng cảnh sát. Những tình tiết đầy kịch tính và bất ngờ trong cuộc sống của Dư Tội khiến anh phải thay đổi và tiến bước qua những thử thách một cách dũng cảm.
Từ việc phá hủy một tập đoàn thuốc phiện lớn liên tỉnh đến việc bắt giữ tội phạm và giải quyết những vụ án quan trọng, Dư Tội đã sử dụng tài năng và sự quyết đoán của mình để đối phó với các tình huống nguy hiểm và phức tạp.
Cuốn sách “Dư Tội” không chỉ là một câu chuyện về cuộc sống và công việc của một cảnh sát, mà còn là một bức tranh về xã hội và hành trình trưởng thành của một người đàn ông trong một môi trường đầy thách thức và nguy hiểm.
Mời các bạn mượn đọc sách Dư Tội của tác giả Thường Thư Hân
—
Q1 – Chương 001. Người tới từ sở công an tỉnh.
————————–
Gió bấc đất khô trắng cỏ tàn
Trời bắc đêm đông tuyết bay sang
Dường như đêm gió xuân về lại
Ngàn vạn hoa lê nở rộn ràng
Sau khi tuyết ngừng rơi, thành phố nhiều ngày bị bao phủ bởi sương mù cuối cùng cũng chào đón một ngày ngẩng đầu thấy được mặt trời, tuyết rơi liên miên làm hai hàng cây bên đường tích lớp tuyết dày, giống như cây ngọc cành quỳnh trang điểm cho cả thành phố sắt thép bê tông chút ý vị lãng mạn. Người qua đường cuối cùng có thể cởi khẩu trang lớn cả ngày bất ly thân, thở phào một hơi.
Thành phố Đại Nguyên tỉnh Sơn Bắc nằm ở bắc bộ bồn địa Tấn Trung vùng tây bắc Trung Quốc, lưng dựa vào Nhị Long Sơn, có sông Phần chảy xuyên qua từ phía bắc, được trong và ngoài nước biết tới với nhiều danh xưng “Thành phố du lịch ưu tú Trung Quốc”, “Thành phố viên lâm quốc gia”, “Danh thành văn hóa lịch sử”.
Những danh xưng đó đều không khoa trương chút nào vì nơi đây chính cố đô chín triều đại, là cái nôi của nền văn hóa Tam Tấn, không nơi nào ở Trung Quốc có hạng mục di sản văn hóa nhiều như Đại Nguyên. Bởi thế nên dù dân số chỉ chừng 400 vạn không quá nhiều, GDP đầu người không chen vào nổi top 100 thành phố hàng đầu cả nước, nhưng vị thế của Đại Nguyên không bao giờ bị xem nhẹ.
Tấm biển xanh trắng ở ngã tư đường, hướng phải chỉ đường Tân Hải, hướng về phía trái là trường cảnh sát tỉnh.
Một chiếc SUV đỗ lại chốc lát trước đèn đỏ, rẽ về phía trái dẫn tới trường cảnh sát tỉnh.
Nơi đó là cái nôi của cảnh sát toàn tỉnh, mỗi năm đưa tới các huyện thành phố các loại nhân viên cảnh vụ tới mấy trăm, mỗi năm trước học kỳ cuối cùng, đều có bộ phận công an các nơi tới chọn nhân viên thực tập, có điều xe đeo biển tỉnh thành tới đây là lần đầu. Chiếc SUV đi thêm vài km, rẽ vào một cãi ngõ tương đối rộng rãi, cuối cùng nhìn thấy tòa nhà cao vút của trường cảnh sát, tòa nhà mang màu ô lưu khác biệt hẳn so với tòa nhà xung quanh.
Đã qua kỳ nghỉ Tết dương lịch khá lâu, Xuân Vận cuộc di cư lớn nhất lịch sử nhân loại kéo dài 40 ngày đã bắt đầu, công nhân là những người cho nghỉ trước tiên, những người quanh năm kiếm sống xa quê gần như chỉ một cơ hội duy nhất về nhà đó được ưu tiên trước nhất, sau đó tới học sinh các trường cao đẳng đại học.
Trường cảnh sát cũng bắt đầu kỳ nghỉ, học viên các lớp dưới đã lạc đác rời trường, khung cảnh văng vẻ, lại thêm tuyết trắng bao phủ khắp nơi làm ngôi trường lâu năm càng thêm ảm đạm thâm trầm.
Chiếc xe vừa đỗ lại dưới lầu đã có chủ nhiệm giám thị Giang Hiểu Nguyên và hiệu trưởng Vương Lam từ trên thềm xuống đón, cảnh tượng đoàn người đứng hàn huyên lọt vào tầm mắt một chàng trai ở ô cửa sổ tầng ba.
Cửa sổ mở rộng, gió thổi ù ù mang theo tuyết đọng trên những những cây thông cao lớn cuốn cả vào phòng, khiến người khác phải co ro trong những chiếc áo dày. Không ai bảo đóng cửa lại, vì mọi người đều biết tên biến thái Dư Tội đó thích lạnh, trời càng lạnh y càng thích, lạnh mà còn có tuyết thì y thích nhất rồi.
Nhiệt độ ngoài trời lúc này là -17 độ C, Dư Tội ngồi vắt vẻo bên cửa sổ, một chân co lại, một chân duỗi thẳng, người mặc chiếc áo hoodie hai lớp màu xám lông chuột, mũ trùm đầu không nhìn rõ mặt. Vóc dáng tầm thước, tay đang đưa ra nghịch mấy cột băng treo bên cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, mang vẻ thâm trầm không phù hợp với tuổi.
Bên ngoài sân vệt nắng héo hon thấu qua từng tán lá dày để lại dưới tường những vết da báo loang lổ, ánh mắt Dư Tội có chút thất thần, chẳng bận tâm trong lớp học lúc này náo loạn như chợ vỡ, tựa hồ đang tồn tại ở thế giới khác. Thế nhưng khi chiếc SUV kia đỗ lại ánh mắt trống rỗng đó lập tức tụ lại tinh nhanh như thú rình mồi, động tác gọn gàng nhảy khỏi cửa sổ ngồi vào vị trí trong cùng góc phòng, chọc vai bạn học đang chơi game trên di động, nói nhỏ: “Tới rồi đấy.”
“Sao, tới rồi à?” Mau mắn thu lại di động, nam sinh này beo béo, mặt tròn má phính, ngũ quan thì nhúm lại một chỗ, bởi vì tướng mạo này mà bị đám bạn học đặt biệt danh Bánh Đậu, nghe Dư Tội nói thế thì tích cực hẳn lên: “Dư Nhi, lần này sở công an tỉnh xuống tuyển người, chỉ đạo viên bảo chúng ta coi trọng cao độ, cậu nói xem chuyện tốt như thế có rơi lên đầu chúng ta không?”
Mắt Dư Tội rất sáng, nhìn quét qua phòng học kiểu bậc thang, khắp nơi đều đang náo loạn bàn tán, tin tức sở công an tỉnh tới trường tuyển người đã lan truyền từ lâu, làm đám tiểu học viên kích thích tới bắt đầu mơ tưởng tương lai màu hồng.
Tất nhiên không phải ai cũng thế, muốn mơ mộng cũng cần điều kiện.
Tuy học cùng lớn nhưng bọn họ cũng chia giai cấp rõ ràng, hơn 100 học viên của khoa hình sự bọn họ có không ít được nội bộ cử đi học, còn có không ít hộ khẩu bản địa, những học viên đó cùng đám người ở huyện thành phố xa ngồi ở hàng sau giống như quần thể phân chia rạch ròi, cả chỗ ngồi cũng chẳng thể ngồi cùng nhau.
Dư Tội kéo mũ xuống, chẳng cần nghĩ đã lắc đầu: “Không có cửa đâu, chuyện tốt cũng chẳng rơi lên đầu chúng ta, có khi danh sách đã được an bài nội bộ cả rồi.”
“Nhưng mà chỉ đạo viên nói lần này báo danh tự nguyện, lựa chọn công khai, không tới mức còn thao tác ngầm chứ?” Bánh Đậu vẫn ôm hi vọng.
“Nếu không ngầm thì sao gọi là thao tác, anh nghĩ họ lại cho anh cơ hội ở lại tỉnh thành á, anh xem phim truyền hình đấy chắc, hạnh phúc làm gì tới dễ dàng thế.” Dư Tội có vẻ là chàng trai theo chủ nghĩa hoài nghi, không tha thiết với việc này lắm hai tay vắt sau đầu ngả người dựa vào tường, có chút phiền chán.
“Dù sao cũng có hạn ngạch công khai mà, không tới mức toàn ăn bẩn chứ? Nếu không cứ điểm danh cho rồi, tốn công bày trò làm gì, lại còn cử người trên tỉnh xuống nữa.”
“Dù là theo hạn ngạch thì cũng không tới lượt anh đâu.” Dư Tội thấy Bánh Đậu vẫn không tin lời mình, không định đả kích hắn, nhún vai hết cách: “Tôi đoán không hi vọng, anh tin anh em hay là tin tổ chức đây?”
“Tôi đếch tin ai hết.” Bánh Đậu lắc đầu, phũ phàng phủ định toàn bộ, có điều hắn nhìn đám anh em tới từ vùng ngoài cùng ngồi ở mấy dãy bàn cuối phòng học, tên nào tên nấy mắt lé mồm lệch, tướng mạo chẳng có, gia thế cũng không, cũng phần nào xuôi theo suy nghĩ của Dư Tội rồi.
Xưa nay làm gì có chuyện tốt rơi lên đầu bọn họ chứ.
Ngoài phòng học có tiếng bước chân, thoắt cái tiếng ồn ào biến mất như có phép màu, đám học viên ngồi ngay ngắn, biết người sở tỉnh tới rồi, ai nấy mặt tràn ngập hưng phấn, tự động không thì thầm bàn tán nữa, làm bộ mặt nghiêm túc kỷ luật, mắt ngời ngời nhìn phía trước.
Chủ nhiệm Giang Hiểu Nguyên cái ông già trên năm mươi lúc nào cũng mang bộ mặt cau có khắc khổ nhìn qua cửa sổ một cái, tỏ ra rất hài lòng, khi lên lầu đã giới thiệu qua tình hình khóa này bảy tám phần. Học viên khoa hình sự của khóa sắp tốt nghiệp này có 108 người, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng, 98 nam mà chỉ có 10 nữ, lần lượt tới từ bốn chuyên ngành kiểm nghiệm dấu vết, tâm lý học tội phạm, trinh sát hình sự và kỹ thuật vi tính.
—
Q1 – Chương 002. Tuyển chọn tinh anh.
————————–
Tới chọn người là Hứa Bình Thu trưởng ban hình sự sở công an tỉnh và Sử Thanh Hoài chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm. Loại chuyện này vốn chẳng cần hiệu trưởng ra mặt, có điều là một vị xử trưởng tỉnh tới thì không thể không tới. Nên biết sở công an tỉnh có một sở trưởng, 4 phó sở và 4 xử trưởng, 9 người đó là ban bệ chỉ huy tối cao của của hệ thống công an toàn tỉnh, Hứa Bình Thu lại còn là vị có tư cách lão thành nhất.
Chưa kể Hứa Bình Thu cũng là học viên tốt nghiệp trường cảnh sát tỉnh, nên mới kinh động tới cả hiệu trưởng Vương Lam năm nay đã 60 phải tới trường trong ngày trời lạnh thế này.
Hai người tới tuyển mộ cũng đang nhìn qua cửa sổ, đàm học viên ngồi thẳng lưng cứ như xếp đội hình, cảnh đó làm người ta không nhịn được cười. Hứa Bình Thu không khỏi nhớ lại khi mình rời trươngf, tuy lúc đó ngáo ngáo ngơ ngơ, nhưng cũng khí huyết phương cương, kiêu ngạo tự tin y như vậy.
Chỉ là không biết trong này có người mình cần không.
Cửa phòng học mở ra, vị hiệu trưởng già tóc bạc lưa thưa Vương Lam đi đầu dẫn đường, đoàn người nối nhau đi vào, chỉ đạo viên nhiệt tình giới thiệu: “Các em, tôi giới thiệu cho mọi người, đây là đồng chí Hứa Bình Thư trưởng ban hình sự sở tỉnh, tiếp theo hoan nghênh xử trưởng Hứa phát biểu vào câu.”
Tiếng vỗ tay rào rào, không ít học viên mắt suýt hét lên, vừa nhiệt tình vỗ tay vừa bàn tán rôm rả. Cái lớp vừa đóng giả học sinh ngoan không lâu tức thì nhốn nháo, còn có cả người nhấp nhổm đứng dậy nhìn cho rõ, ai bảo người tới là Hứa Bình Thu, cán bộ tỉnh xuống đã ghê gớm rồi, đằng này còn là một truyền thuyết sống đứng trước mặt.
“Chú ấy là Hứa Bình Thu Thật sao, có phải chính là Hứa Bình Thu, người phá vụ án giết người liên hoàn à? Tôi có nghiên cứu vụ án đó.”
“Chắc là thế, chứ có bao nhiêu Hứa Bình Thu?”
“Đúng thế, tôi xem ảnh rồi, tư liệu nội bộ trong máy vi tính của cha tôi.”
“Oa, có phải sau này chúng ta làm hình cảnh đều do chú ấy lãnh đạo không?”
“Đương nhiên, chú ấy là đại ca trong giới hình cảnh đấy, người thường không gặp nổi đâu.”
“Ôi, gặp mặt không bằng nghe tên, trông có vẻ giống ông già đau khổ ngày đêm lo nước thương dân quá, tôi cứ nghĩ phải oai phong lẫm liệt lắm cơ.” Chẳng biết là cô nữ sinh nào giọng có vẻ vỡ mộng làm người ta không nhịn được cười.
Trong tiếng thì thào của học viên phía dưới, nhân vật tâm điểm của những cuộc bàn tán đi lên bục giảng người tầm thước, mặt hơi đen, trông tuổi chừng trên dưới 50 thôi mà trán hằn nếp nhăn ngang dọc, đúng là dấu hiệu lo nước thương dân, câu kia do một nữ sinh nói, khiến cả làm cười rúc rích. Chỉ đạo viên cảnh cáo mấy câu yêu cầu nghiêm túc, nhưng Hứa Bình Thu lại cười rất hiền, vỗ tay ra hiệu yên tĩnh, mở màn: “Xin lỗi mọi người, tướng mạo của tôi làm mọi người thất vọng.”
Tiếng cười càng lớn, có điều sau đó là tràng vỗ tay vang đội, bị sự thân thiết của Hứa Bình Thu rút ngắn khoảng cách.
Hứa Bình Thu lại lần nữa ra hiệu im lặng: “Nghiêm khắc mà nói chúng ta là đồng nghiệp, tôi lại còn tốt nghiệp trong trường, mọi người đều là đàn em của tôi, tôi biết mọi người hứng thú nhất là mấy vụ án lớn kia, đáng tiếc chúng ta ở đây không thể thảo luận vụ án. Có điều đừng nản, tôi nghĩ có một ngày, trong số các bạn sẽ sẽ có người ngồi cùng phòng với tôi phân tích vụ án, có lẽ sẽ có rất nhiều người đi tới vị trí của tôi, khuôn mặt trẻ trung của các bạn sẽ có nhiều nếp nhăn lo nước thương dân này.”
Không ngờ bị nghe thấy, cô nữ sinh kia xấu hổ cúi mặt xuống, hai vai rung rinh, tiếng cười càng không thể kiểm soát. Đám học viên trẻ vỗ đỏ rát tay, với vị cảnh sát thành truyền kỳ này, người đi sau luôn mang lòng ngưỡng mộ, hơn nữa còn là học trưởng hiền hòa như thế.
Vỗ tay hăng nhất là một nữ sinh hồi hàng thứ ba, mặc áo len dệt kim cao cổ đỏ rực như ngọn lửa, ánh mắt Hứa Bình Thu ngay lập tức chú ý cô gái dung mạo vô cùng xuất chúng đó thu hút. Mọi đường nét trên gương mặt nhỏ nhắn hình trứng ngỗng đó đều không chê vào đâu được, từ chiếc mũi dọc dừa tới môi xinh chúm chím, đặc biệt là hàng mi dài cong vút và long lanh khiến người ta khó dời mắt, đang ôm trong tay cuốn sách lớn màu đen, hai mắt sáng long lanh nhìn ông ta, một vẻ đẹp không góc chết.
Cho dù trái tim sắt đá qua trui rèn của Hứa Bình Thu cũng thoáng chốc rung rinh, cảm giác như nhìn thấy mối tình đầu, tất nhiên mối tình đầu của ông chẳng thể xinh đẹp như thế xong không cần hoài nghi đây là hoa khôi mà ở bất kỳ bộ phận nào cũng tỏa sáng rực rỡ.
Có điều ánh mắt Hứa Bình Thu chỉ lướt qua rất nhanh, tự động loại bỏ, cô gái này quá nổi bật, không phải người mà ông ta cần tìm.
Trong hoàn cảnh hài hòa luôn có tiếng nói không hài hòa, Bánh Đậu, chính là anh chàng má phính lại khấp khởi hi vọng nói nhỏ với Dư Tội: “Này, Dư Nhi, có vẻ thân thiện đấy.”
Trái ngược lại hoàn toàn với người khác, Dư Tội nhìn ông già này ngay lập tức nheo mắt cảnh giác: “Thiện cái rắm, làm cảnh sát ai chẳng có hai bộ mặt, đừng nhìn vẻ ngoài mà đánh giá.”
“Cậu mới là thằng hai mặt, tôi thấy chú già này không tệ.” Bánh Đậu khẳng định, tuy tuổi Hứa Bình Thu chưa tới mức gọi là ông già, nhưng nếu đem so với đám học viên tuổi trên hai mươi tràn trề năng lượng sống này thì đúng là già cả xuống sắc rồi.
Dư Tội phát bực: “Thôi đi, người bắt tội phạm mà hiền được à? Huống hồ là nhân vật trống cả đám tội phạm hung ác vào tù! Đừng nói ngu nữa!”
Câu này tức thì cảnh tỉnh Bánh Đậu, phải thôi, người này là thần tượng của đám học viên, đã tóm không biết bao tên tội phạm cùng hung cực ác thì làm sao mà hiền lành được, nghĩ tới đó hắn nhìn anh già hiền hóa đó thêm vài phần.
Nhìn bề ngoài rất là hiền hòa dễ gần, làm không khí sôi động ngay lập tức, Hứa Bình Thu nhìn một vòng đám học viên còn đang phấn chấn, lớn tiếng cổ động: “Tôi tới đây là có việc thương lượng, dùng ngôn từ trong phim ảnh cũ mà nói, đó là tôi mang nhiệm vụ tổ chức giao phó, vai mang trọng trách lãnh đạo ủy thác, mục đích rất đơn giản, lựa chọn trong số các bạn một nhóm tinh anh bổ sung vào đội ngũ hình cảnh tuyến đầu, nơi gian khổ nhất, nguy hiểm nhất, mọi người có tự tin không?”
“Có!” Tiếng đáp không nhiều lắm, nhưng hô vang nhất là nữ sinh kia, chính là cô gái cực kỳ xinh đẹp, hô xong mới nhận ra là giọng mình quá cao, quá nổi bật, khiến nhiều người đưa mắt lườm.
Chứ còn sao nữa, ăn no rửng mỡ à, ai lại tranh tới chỗ gian khổ nhất nguy hiểm nhất. Thấy người thì thầm nghị luận, nữ sinh đó kiêu kỳ hừ một tiếng, cái cằm xinh xinh hất lên, tựa hồ xem thường học viên khác giác ngộ quá thấp.
Phòng học lắng xuống rất nhanh.
—
Q1 – Chương 003. Tất cả đều nhảy vào hố.
————————–
Hứa Bình Thu không ngờ màn cổ động lần nào ăn lần đấy của mình không được hưởng ứng, ông ta lại chẳng đi guốc vào bụng đám chim non này, tâm tư xoay chuyển, đổi giọng: “Tôi biết giá trị quan bây giờ khác với chúng tôi trước kia, đáng lẽ tôi giải thích điều kiện tuyển dụng trước nhỉ, đó là người trúng tuyển sẽ được ở lại tỉnh thành công tác, không cần thực tập mà chuyển chính thức ngay, giải quyết cả hộ khẩu và nhà ở. Dù sao cũng là tinh anh mà, điều kiện đãi ngộ chỉ cao chứ không có thấp, cho tôi biết lần nữa, có lòng tin không?”
“Có!” Một đám học muội học đệ mắt sáng khác thường, như thấy đèn pha trong đêm, như giữa biển khơi thấy hải đăng, tiếng hô cực khí thế làm ban lãnh đạo trường nhìn nhau cười khổ.
Thời này trường cảnh sát cũng mở rộng diện chiêu sinh, hậu quả trực tiếp là phân phối cũng thành vấn đề, đừng nghĩ tốt nghiệp trường cảnh sát là xong, đại đa số vẫn phải đối diện với đủ kỳ thi tuyển lựa chọn mới có thể từ học viên thành cảnh sát, bởi thế nên người ta mới cao hứng như vậy.
“Dư Nhi, Dư Nhi, điều kiện khá đấy.” Bánh Đậu hưng phấn như uống thuốc kích thích, ngay cả mấy tên chẳng cầu tiến phía trước vốn uể oải nằm bò ra bàn cũng ngồi dậy nhao nhao bàn tán.
“Mẹ nó chứ! Anh ngu đấy à?” Dư Tội liếc mắt nhìn Chu Văn Quyên ngồi bàn số bảy từ trên xuống, một cô gái tóc ngắn gọn gàng che qua tai, vài sợi tóc hơi lòa xòa, giống như sáng sớm ngủ dậy vội vàng chưa kịp chải đầu vậy. Áo bông hai màu trắng đỏ bạc màu, kiểu dáng bị thải loại từ thế kỳ trước, ánh mắt đầu tiên thôi ai cũng biết cô gái nghèo ở quê lên, gương mặt nhỏ gày gò xanh xao thiếu dinh dưỡng bừng lên hi vọng hướng về Hứa Bình Thu. Điều này khiến Dư Tội càng thêm khó chịu, chửi luôn cả Bánh Đậu: “Khi nhập cảnh tịch thì hộ khẩu do cảnh sát phải lo là tất nhiên, còn cần giải quyết à? Nói là giải quyết nhà ở thì càng vớ vẩn, KTX tập thể chứ cái mẹ gì đâu, trước giờ đều thế cả.”
Lại bị dội nước lạnh, Bánh Đậu hậm hức đau khổ rên rỉ: “Người anh em à, tàm tạm thôi là được rồi, đừng yêu cầu quá cao, bằng vào xuất thân của chúng ta ra ngoài kia, hai vấn đề này không giải quyết nổi, không thể hi vọng tổ chức phát luôn cả bạn gái cho chứ, cậu yêu cầu cao quá.”
Dư Tội cười khẩy, bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của chỉ đạo viên, vội vàng thu lại nụ cười, người ngả ra sau hơi rụt xuống bàn, như mấy đứa học sinh lười ẩn giấu bản thân để tránh bị gọi lên bảng.
“Tốt, tôi thích đội ngũ khí thế bừng bừng như vậy.” Hứa Bình Thu trên bục giảng đi vài bước, nhìn những đôi mắt đại biểu cho tâm thái khác nhau, có khát vọng, hưng phấn, vui mừng, tất nhiên cũng có nghi hoặc và khó hiểu. Vừa rồi cũng nói chuyện với hiệu trưởng Vương Lam, không khỏi lo lắng về tố chất khóa này, trường mở rộng chiêu sinh, càng mở rộng thì tính thuần khiết của đội ngũ càng thấp. Trong lòng nghĩ nên nói gì để đả kích nhiệt tình ở lại tỉnh thành quá cao của đám hậu bối, giọng trầm xuống: “Chuyện phải làm rất đơn giản, hôm nay điền đơn đăng ký, mai kiểm tra thể năng, học viên được tuyển chọn sẽ tới các thành phố khác nhau trong toàn quốc thực tập nửa năm.”
Lời này khiến một đám đại cô nương vẫn còn đơn thuần lãng mạn mắt càng sáng, chưa ra trường đã chu du toàn quốc, nghĩ mà xem, mặc cảnh phục phẳng phiu đi trên đường phố được người ta nhìn với ánh mắt hâm mộ, thích lắm đây.
“Trước khi điền đơn đăng ký, tôi cùng mọi người chơi một trò, làm không khí sôi động, cũng để chúng ta hiểu nhau hơn nhé.” Hứa Bình Thu cười càng thêm hiền hòa thân cận, tiết lộ nội dung trò chơi: “Đó là chơi trò suy luận, thế nào hả? Đây là kỹ năng cơ bản của hình cảnh, mọi người chắc là không sợ đâu nhỉ?”
Tức thì không ít học viên ngồi thẳng người, vẻ mặt tập trung, chuẩn bị thể hiện một phen, bình thường lớp học cũng có nội dung này, lâu dần suy luận các vụ án muôn hình muôn vẻ thành một trong số trò chơi của đám học viên, nơi chơi thứ này thì đều là người trong nghề rồi.
Không ai dị nghị hết, té ra là Lỗ Ban đi khảo nghiệm thợ mộc, Hứa Bình Thu cười làm nếp nhăn trên mặt díu lại với nhau: “Nghe kỹ các điều kiện nhé, một hôm tôi bắt được mấy nghi phạm ăn trộm, trong quá trình triệu tập lấy lời khai, A nói B làm, B nói D làm, C nói không phải tôi làm, D nói B nói dối. Về sau chứng minh được là nghi phạm gây án độc lập không phải theo nhóm, hơn nữa chỉ một người là nói thật…
Phòng học im phăng phắc tới nghe được tiếng kim rơi, những đôi mắt linh động ánh lên khá nhiều, như nghĩ ra đáp án rồi, câu hỏi này độ khó vừa phải, có điều mỗi khuôn mặt vui mừng lộ hay vò đầu suy nghĩ tâm trạng thể hiện rõ ra ngoài đều bị Hứa Bình Thu loại bỏ.
Quét mắt qua nhìn thấy học viên nãy giờ thì thầm với bạn ở bàn cuối cùng, chàng trai này lông mày dài không rậm, mũi không cao, miệng không rộng, da chẳng đen chẳng trắng. Hứa Bình Thu bất giác nhìn thêm lần nữa, đó là khuôn mặt gần như không thấy có chút đặc sắc nào, bằng vào mắt trong nghề lại đi khắp nam bắc của ông ta thậm chí chẳng nhận ra chàng trai này người vùng nào.
Nhưng có đặc điểm rõ ràng là hình như chàng trai này căn bản không thèm nghe câu hỏi của mình, bộ dạng dửng dưng.
Đây là thằng nhãi thành tinh rồi, Hứa Bình Thu cũng phát hiện chỉ đạo viên mấy lần trừng mắt về phía đó trấn áp, xem ra thuộc loại quậy phá trong tập thể. Vừa suy nghĩ ông vừa đi lên bục giảng, hô lên cổ động: “Ai trả lời được, đứng dậy.”
Xoạt một phát có mười hai học viên đứng lên, đều là người đang nóng lòng thể hiện năng lực trước tiền bối. Hứa Bình Thu chú ý người đứng lên xung quanh nữ sinh xinh đẹp kia là nhiều nhất, tận năm anh chàng, rõ ràng là muốn khoe khoang trước mặt mỹ nữ.
Không khí nói chung là tốt, đạt được mục đích như dự định, Hứa Bình Thu nhếch môi cười giảo hoạt.
“Dư Nhi, có phải là C không vậy?” Bánh Đậu nhỏ giọng hỏi đáp án Dư Tội, hắn chưa hiểu ra thì đã nghe thấy hàng trên thảo luận đáp án.
“Không phải!” Dư Tội nói đúng hai chữ là thôi, như thể nói thêm một chữ cũng thấy phiền.
“Ra vẻ cái mẹ gì, cứ làm như là cậu biết đáp án ấy. Thế hung thủ là ai?” Bánh Đậu đợi không nghe được kết quả thì chửi luôn.
“Tôi không nói đáp án.” Dư Tội ghé tai Bánh Đậu thì thầm: “Cái tôi đang nói là dù sao cũng là người tổ chức phái tới, lại còn nói là lựa chọn tinh anh, nếu như để loại trí tuệ cỡ anh đoán ra thì trình độ kém quá, còn gọi là tinh anh cái quái gì. Bởi thế kết quả anh đoán ra chắc chắn là sai rồi.”
Bị nói móc, Bánh Đậu lên máu, mắt trợn lên lòng trắng nhiều hơn đen, rít lên: “Thằng chó!”
“Tiện nhân!” Dư Tội chửi lại không thua lấy một miếng.
Khi cả hai đang thậm thụt với nhau thì Hứa Bình Thu đã đứng trước mặt mười hai người kia, cổ vũ: “Dũng khí đáng khen, các bạn có thể đồng thời trả lời câu hỏi của tôi. Câu hỏi của tôi là….”
Cố ý dừng lại cho kịch tính, khi mọi người đều nghĩ tới một đáp án nào đó thì Hứa Bình Thu mới nói: “Vừa rồi điều kiện giới hạn tôi đưa ra có mấy cái? Thời gian ba giây, trả lời.”
—
Q1 – Chương 004. Ông già thật là giỏi. (1)
Đám nam sinh đứng lên cổ họng phát ra tiếng động như bị người ta bóp chặt, lời ra tới miệng lại nuốt vào, không ai trả lời được, khiến đám học viên không đứng lên cười thỏa thuê, trò này ác thật.
Mọi người đều nghĩ hỏi hung thủ là ai, ai đi đếm số điều kiện, rõ ràng chơi xỏ người ta.
Trong tiếng cười hể hả chế giếu, một nam sinh nóng mặt vọt miệng: “Năm cái.”
“Cậu chắc chứ, vì sao không phải sáu?” Hứa Bình Thu lừa một câu, thế là nam sinh cực kỳ cao ráo điển trai kia liền ngần ngừ gãi đầu nghĩ lại, xung quanh quá loạn, làm hắn không bình tĩnh được, tư duy không theo kịp, vừa định nói thì Hứa Bình Thu xua tay: “Quá chậm, tôi tuyên bố thủ tiêu quyền lợi trả lời của mọi người, mời ngồi.”
Đám thích thể hiện ngồi xuống trong không ít tiếng cười khó nghe, một câu hỏi đơn giản, ai mà nghĩ là cái hố, lại còn chôn nhiều người như vậy, có điều không khí thì càng thêm hài hòa. Vị học trưởng hiền hòa ánh mắt giảo hoạt kia so với giáo viên mặt mày nghiêm nghị càng thêm đáng yêu.
Kinh ngạc nhất là Bánh Đậu, trố mắt nhìn Dư Tội, cái thằng này luôn lắm trò, lần này đoán trúng thật. Có điều không chịu nổi cái bản mặt đắc ý đó, vốn định thỉnh giáo vài câu, quay ngoắt đầu sang bên.
Hứa Bình Thu trên bục giảng vẫn giữ nụ cười không có hành động gì, học viên ở dưới thì tích cực, người chế nhạo mấy tên vừa bêu xấu, người thảo luận đáp án thực sự, mấy người thì thầm với nhau về điều kiện. Không phải điều kiện giới hạn kia, mà là điều kiện giải quyết hộ khẩu và nhà ở.
An Gia Lộ, cô nữ sinh xinh đẹp ở bàn ba nhìn nam sinh tiu ngỉu cùng bàn, khúc khích cười trêu chọc: “Giải Băng, cậu thật là ngốc.”
“Không phải tôi ngốc, mà lão này âm hiểm quá, dù là bạn, bạn cũng chẳng trả lời được.” Nam sinh tên Giải Băng vốn là học viên thành tích hết sức ưu tú nên tỏ ra không phục, xong đúng là vừa rồi sơ xảy mất Kinh Châu rồi.
“Gì mà không đáp được, sáu cái.”
“Này Lộ Lộ, không chơi trò xong việc mới làm Gia Cát như vậy.” Giải Băng không giận quay sang nhìn An Gia Lộ với ánh mắt trìu mến, chàng trai này không chỉ vóc dáng cao ráo, tướng mạo anh tuấn, mái tóc ngắn vẫn bồng bềnh như tài tử điện ảnh, vẻ mặt tiêu sái tự tin có thể làm tan chảy bất cứ trái tim thiếu nữ ngây thơ, mà cười một cái càng hớp hồn người.
Đáng tiếc nụ cười cực kỳ có sức sát thương có vẻ không tác động nhiều An Gia Lộ, có điều hai người họ ngồi cạnh nhau, không ai không thừa nhận là một đôi tiên đồng ngọc nữ trời sinh.
Mấy giáo viên đứng trong phòng mặt cũng nở nụ cười, đám chim non không biết trời cao đất dày này, phải gặp chút trắc trở mới được, bây giờ cái gọi là vấn đề tố chất nói thẳng ra đều do điều kiện sinh hoạt quá ưu việt, làm đứa nào đứa nấy như ông trời con, kiêu ngạo vênh váo. Duy nhất một người bất an là chỉ đạo viên của khóa này, chẳng học viên nào đáp được làm ông ta hơi hoảng, đưa mắt nhìn chủ nhiệm Giang và hiệu trưởng Vương.
Chủ nhiệm Giang có vẻ hiểu tâm sự của ông ta: “Không phải vấn đề của anh, trưởng ban Hứa chuyên bắt cuồng sát biến thái, người thường không theo kịp tư duy của anh ta.”
Mấy giáo viên bên cạnh đều cười, câu này không rõ khen hay chê đây.
Lúc tạm nghỉ, Hứa Bình Thu lại nhìn thấy chàng trai ở góc lớp kia, vẫn là vẻ chẳng để ý tới sự đời, không ăn nhập với khống khí xung quanh, có vẻ không định tham gia vào vụ này. Tạm thời bỏ qua, ông vỗ tay mấy cái để trong lớp yên tĩnh lại: “Cho mọi người thêm một cơ hội, chính là mệnh đề vừa rồi, ai còn muốn thử trả lời.”
Cả lớn nghó ngang ngõ dọc nhìn nhau, lại có ba người đứng lên, đoán ra hung thủ không khó, mọi người gần như đoán ra cả rồi, mấy điều kiện cũng đếm rõ, chẳng lẽ còn ra được câu hỏi điêu ngoa nào nữa?
Giải Bằng vừa bị An Gia Lộ trêu cũng lại đứng dậy.
“Tốt, đáng khen, rất đáng khen… Chà có vị anh hùng cân quắc đứng lên rồi, vậy chúng ta ưu tiên nữ sĩ nhé?” Hứa Bình Thu giờ mới nhận ra nữ sinh kia khi đứng lên rất cao, gương mặt còn chút non nớt, thêm vài năm nữa tuyệt đối thuộc cấp bậc họa quốc hại dân.
Phía sau còn có hai nữ sinh nắm đấm cổ vũ: “Tiểu An cố lên!”
Cơ sở quần chúng không tệ, hiển nhiên nữ sinh này là đối tượng trung tâm của lớp, mái tóc đen buộc thành cái bím đuôi ngựa gọn gàng, gò má ưu mỹ trơn mịn, nhìn cảm tưởng như búng ra nước, khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ, rực rỡ như đóa hóa thấm đẫm sương sớm … hoàn toàn không để ý tới có vô số chàng trai đang ngắm mình, đứng đó với vẻ kiêu ngạo mười phần.
“Em họ An à… Không phải là An Gia Lộ chứ?” Hứa Bình Thu chợt hỏi.
“Xử trưởng Hứa biết em ạ?” Không ngờ một nhân vật như thế lại biết tới mình, An Gia Lộ chớp chớp đôi mắt dài đẹp đẽ, có vẻ hãnh diện lắm.
“À không, tôi xem qua danh sách, khóa này chỉ có một người họ An nên đoán ra tên em.”
Tiếng cười rộ lên, vốn mỹ nữ luôn luôn kiêu ngạo, không ngờ lại bị Hứa Bình Thu trêu chọc, làm An Gia Lộ có chút không vui, tâm lý nổi loạn phát tác: “Xử trưởng Hứa hỏi đi, có phải chuẩn bị hỏi hung thủ là ai? Hay là hỏi ai nói thật?”
Đáp án mù mờ ở chỗ này, trong A B C D, người nói thật và hung thủ không phải là một, An Gia Lộ đã làm rõ rồi.
“Em tự tin đấy, hi vọng khi trả lời em cũng tự tin như vậy, câu hỏi của tôi là…” Hứa Bình Thu theo thói quen ngừng lại một chút mời cười tiết lộ: “Người bị câu hỏi này làm khó, vừa rồi thêm vào bây giờ, nếu như em cũng không trả lời được thì có bao nhiêu người?”
Miệng An Gia Lộ há ra, quá biến thái rồi, lại đào bẫy lừa người ta.
Phì cười, trong lớp nhốn nháo, An Gia Lộ vội nhìn những người đang đứng đợi trả lời, ai nấy mặt mày hoang mang, nhưng cô không rõ vừa rồi mấy người đứng lên, ai mà chú ý tới chuyện đó.
Vừa rồi đứng lên bao nhiêu nhỉ, 12 hay là 13, cả lớp chỗ nào cũng có, ai mà biết chứ, An Gia Lộ phủ lên một lớp phấn hồng.
“Ba giây, ai biết nói ra nào.” Hứa Bình Thu nhìn mấy nam sinh, không ai trả lời hết, làm ông ta thất vọng xua tay: “Ngồi cả đi, quyền trả lời của các em đều mất rồi.”
Một đám hậm hực ngồi xuống, An Gia Lộ ngực giận tới nhấp nhô liên tục, giờ người không dám thử sức tha hồ cười hả hê. Giải Băng thấy nữ thần trong lòng bị trêu đùa như thế liền đứng bật dậy, mặt đỏ tía tai chất vấn: “Xử trưởng Hứa, tôi thấy chú cố tình làm khó người khác thì có, làm gì có điều câu hỏi đánh đố người ta như vậy, những câu hỏi đó chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là trò chơi khăm thôi, nếu là bạn bè chơi với nhau mọi người nhất định sẽ chú ý, chỉ là chú dùng vào không đúng trường hợp.”