Đứa con của Thời Tiết
Shinkai Makoto đã một lần nữa đưa chúng ta vào những cung bậc cảm xúc đong đầy trong bộ phim mới của mình. Từ Your Name với cuộc gặp gỡ không tưởng đến Đứa con của Thời Tiết với những tâm hồn mới – Hina và Hodaka. Phim đưa chúng ta vào một câu chuyện tình đẹp giữa thế giới rối bời của thành phố lớn, giữa biến đổi khí hậu toàn cầu.
Với sự cố bất ngờ, Hina nhận được một khả năng đặc biệt: làm nắng. Sức mạnh này trở nên phức tạp khi đặt vào bối cảnh Nhật Bản, nơi mưa dồn liên miên, Tokyo đang đứng trước nguy cơ lớn.
Nhưng điểm đặc biệt của Shinkai lại hiện hữu, giữa bi kịch là niềm vui, giữa sự chia ly là hy vọng, không ai có thể đổi lại được hạnh phúc mà không phải trả giá. Đứa con của Thời Tiết đưa chúng ta qua những cung bậc cảm xúc đan xen, từ hối hận, liều lĩnh, cứu rỗi, và sự xa cách.
Tương tự như Your Name, Đứa con của Thời Tiết tiếp tục khắc họa sự đan xen giữa truyền thống và hiện đại, giữa thiên tai và con người, nhưng lần này với sự nhấn mạnh hơn về hạnh phúc cá nhân.
Với phong cách tinh tế của mình, Shinkai Makoto một lần nữa chứng minh tầm vĩ đại qua sự nghiệp điện ảnh của mình. Nếu đã từng yêu thích những tác phẩm của ông, Đứa con của Thời Tiết chắc chắn sẽ không làm bạn thất vọng.Khi bất cứ lúc nào tôi cố gắng mắt kín trong bóng tối, không gì có thể giữ cho tâm hồn yên bình. Dần thở ra và nhấp mở mắt, tôi thấy mưa, mưa liên tục rơi xuống biển đen đẹp như hít thở. Trời và biển dường như vỗ tay, nhấm nháp nhau, tạo sóng và hứng khởi nước biển. Cảm giác sợ hãi bất ngờ tràn ngập từ tận sâu thẳm của tâm hồn. Tôi cố bám chặt vào thanh vịn, hít thở sâu qua mũi. Hình ảnh của người đó, với ánh mắt lớn, biểu cảm phong phú, giọng điệu thay đổi và mái tóc dài buộc hai chùm hiện về như bình thường. Lúc đó, tôi tin mình sẽ ổn thôi. Cô ấy ở đó mà. Cô ấy đang sống ở Tokyo. Với sự hiện diện của cô ấy, tôi cảm thấy hòa mình với thế giới này.
Đêm đó, tại khách sạn ở Ikebukuro nơi chúng tôi ẩn náu, cô ấy đã nói với tôi: Hodaka à, đừng khóc. Tiếng mưa rơi trên mái nhà nghe như tiếng trống xa xăm vang vọng. Mùi dầu gội trên tóc của hai chúng ta, giọng nói dịu dàng sẵn lòng tha thứ mọi vấn đề, làn da trắng trong bóng tối. Mọi thứ sống động quá đỗi, đến nỗi tôi cảm thấy đang còn ở đó. Liệu chúng tôi thực sự đang ở khách sạn, và tôi chỉ tình cờ trải qua một ảo giác về tương lai? Và cả buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm trước và chuyến phà hôm nay, có phải cũng chỉ là một ảo giác, khi tôi vẫn nằm trên chiếc giường khách sạn? Sáng hôm sau thức dậy, mưa đã tạnh, cô ấy vẫn ở bên tôi, thế giới vẫn trọn vẹn như bao giờ, và một ngày mới lại bắt đầu.
Sự thánh thót vang lên. Không, không phải đâu. Tôi nhận ra từ cảm giác nắm chặt thanh vịn sắt, cảm giác thủy triều, và hòn đảo dần mờ đi nơi chân trời. Thực tế, giờ đây không còn buổi tối nữa. Ký ức xa xăm đã lùi vào quá khứ. Tôi đang đứng trên chiếc phà này. Hãy suy nghĩ kỹ đi. Nhớ lại từ đầu. Tôi nhìn mưa rơi mà suy ngẫm. Trước khi gặp cô ấy lại, tôi cần hiểu rõ mọi chuyện đã xảy ra với chúng ta. Không, dù không hiểu cũng phải suy tư cả lời.
Chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi? Chúng tôi đã lựa chọn điều gì? Và với tôi, khi gặp cô ấy sau này, tôi nên nói điều gì?
Căn nguyên của mọi chuyện… có lẽ bắt đầu từ ngày đó. Ngày mà cô ấy chứng kiến hiện tượng ấy lần đầu tiên. Sự kiện mà sau này cô ấy đã kể lại cho tôi, và chính là khởi đầu của tất cả.
Mẹ cô ấy đã hôn mê nhiều tháng qua. Trong căn phòng bệnh nhỏ, âm thanh khí cụ từ màn hình theo dõi bệnh nhân, tiếng máy thở và tiếng mưa đập vào cửa sổ. Bầu không khí lo lắng của phòng bệnh nơi có bệnh nhân nằm lâu ngày. Cô ấy ngồi trên ghế gần giường bệnh, nắm chặt bàn tay mảnh mai, nhìn chăm chú vào chiếc mặt nạ cung cấp oxy, theo dõi mỗi hơi thở của người mẹ. Dù lo lắng, cô ấy không ngừng cầu nguyện, cầu cho mẹ tỉnh lại. Cầu nguyện cho gió mạnh đến như một anh hùng giải cứu, xua tan mọi tăm tối và nỗi lo, để gia đình nhỏ có thể tươi cười bước dưới ánh sáng mặt trời. Tóc cô ấy rung động. Tiếng nước vọt vọt vẫn vang lên. Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ kín.
Mặc dù cửa sổ đã đóng chặt, nhưng rèm vẫn nhè nhẹ đung đưa. Ánh mắt của cô ấy hướng về phía bên ngoài. Vầng dương đã chiếu rọi từ bao giờ. Mưa vẫn còn rơi, nhưng một khe nhỏ giữa tầng mây đã hiện ra. Tia sáng nhỏ ánh qua khe hở, soi sáng một điểm trên mặt đất. Cô ấy nhìn chăm chú. Số lượng tòa nhà kéo dài xa xa. Chỉ có sân thượng một trong số chúng nhấp nháy sáng giống như diễn viên dưới đèn sân khấu. Như nghe thấy giọng ai gọi, cô ấy chạy ra khỏi phòng bệnh.
Cô dừng lại trước một tòa nhà bỏ hoang. Các kiến trúc xung quanh đều mới toanh, riêng công trình phức hợp này trông pháp phồn, xám xịt như bị thời gian quên lãng. Biển hiệu gỉ sét phai màu như “Bi-a”, “Cửa hàng kim khí”, “Lươn”, “Mạt chược”… treo ở mọi nơi. Cô nhìn lên, nhìn qua lớp kính trong suốt. Ánh nắng thật sự chiếu sáng lên sân thượng. Cố nhìn về phía bên cạnh, cô thấy bãi đỗ xe nhỏ và cầu thang thoát hiểm cũ kĩ dẫn lên sân thượng.
Như một vũng sáng phát ra. Leo lên cầu…Đang lúc, cô đứng im, ngước nhìn cảnh sắc phía trước. Một sân thượng với lan can bao quanh, nửa trái là hồ bơi dài 25 mét. Gạch lát trải đều, phủ một lớp cỏ xanh mướt. Góc sân có một cổng torii nhỏ ngụp trong bụi cây. Ánh nắng chiếu thẳng qua tầng mây, rọi xuống cổng. Dưới ánh nắng, màu đỏ rực rỡ bên những hạt mưa. Đây là điểm sáng duy nhất giữa thế giới u ám sau cơn mưa. Cô từ từ đi qua sân, tiến về phía cổng. Mỗi bước trên cỏ mùa hè vẫn ẩm ướt, âm thanh êm dịu vang lên cùng cảm giác thoải mái. Các tòa nhà trắng trổn sau cơn mưa. Không gian vang lên tiếng chim non. Dường như có tổ chim ở đây. Từ xa, tiếng còi tàu Yamanote vang lên từ thế giới khác. Cô đặt ống xuống đất. Cơn lạnh của mưa cọ mát lên đôi gò má mịn của cô. Sau cổng torii, có một ngôi miếu nhỏ bằng đá, hoa tím mọc kín xung quanh. Không biết ai đặt hai đứng xe ngựa giằng hồn dùng cho lễ Obon ở đó. Chúng như bị vùi vào vạt hoa. Một mảnh lớn màu tía, một mảnh dưa chuột, đứng trên bốn que tre nhỏ. Một cách tự nhiên, cô gập mình, cầu nguyện. Cầu cho mưa tạnh. Cô từ từ nhắm mắt, cầu nguyện khi bước qua cổng. Cầu cho mẹ tỉnh dậy và cùng cô đi dưới bầu trời sáng. Khi vượt qua cổng torii, không khí ngay lập tức thay đổi. Tiếng mưa ngừng. Và rồi cô mở mắt… bốn bề là bầu trời xanh.Gió thổi mạnh, đẩy cô bay trôi trên tầng không. Không, chính xác là cô đang rơi. Tiếng gió hú râm ran chưa từng nghe trong đời, xoáy quanh cô. Mỗi hơi thở, bản thân trở trắng, lấp lánh bay lượn giữa bầu trời sâu thẳm. Dưới chân, những cột mây trông như cây súp lơ lớn trôi nổi. Các đám mây rộng tới vài cây số, tạo thành một khu rừng trên trời đẹp lộng lẫy. Cô đột nhiên nhận ra sắc mây biến đổi. Những đốm xanh nhô lên trên đỉnh mây, nơi mà người ở dưới chắc chắn ko thấy. Cô mở mắt to theo dõi cảnh tượng đó. Giống như thảo nguyên. Những chấm xanh xanh hiện rồi biến mất trên đỉnh mây, nơi mà người dưới đất chắc chắn ko nhìn thấy. Chú ý, cô thấy thứ bé bé tụ lại thành đàn ở mọi nơi. “… Cá?” Đàn cá như xoáy nước uốn lượn giống như hình dạng của chúng. Cô nhìn mà ko rờ mắt. Vô số cá bơi lội trên bầu trời trên mây. Đột ngột, ngón tay cô chạm vào một thứ gì đó. Cô kinh ngạc nhìn xuống tay. Đúng, là cá. Những chú cá nhỏ trong suốt bơi qua ngón tay và tóc của cô như cơn gió có trọng lượng. Một con dài có vẩy, một con tròn như sứa, một con mảnh như cá sóc. Đàn cá trong suốt chấp cạnh như lăng kính dưới nắng. Chẳng biết từ khi nào, cô bị vây quanh bởi đàn cá trời. Bầu trời xanh, mây trắng, màu xanh xao xác, đàn cá như cầu vồng. Cô hiện diện giữa thế giới trên trời đẹp đẽ và kỳ lạ, chưa từng nghe qua mà cũng chẲng từng tưởng đến. Cuối cùng, mây đen giãy dụ dưới chân cô biến mất như chảy như nước. Phố phường Tokyo rộng lớn hiện ra dưới đôi mắt. Từng toà nhà, từng chiếc xe, từng ô cửa kính lung linh dưới ánh nắng, tươi sáng kiêu hãnh. Cô cưỡi gió, từ từ đáp xuống thành phố đã tái sinh sau cơn mưa. Cảm giác kỳ lạ từ từ lan rẫy khắp cơ thể. Với một loại ý thức tồn tại trước từng từ ngữ, cô hiểu mình là một phần của thế giới. Mình là gió, là nước, là xanh, là trắng, là trái tim, là điều ước. Sự hạnh phúc và nỗi niềm lạ thường tràn về cơ thể. Rồi, ý thức dần tan biến như lún sâu vào tấm đệm dày… “Cảnh đẹp đó…có thể những gì mình thấy đều là mơ…” Cô từng nói với tôi như thế. Nhưng đó không phải mơ. Giờ đây, chúng tôi đã biết đó là sự thật. Sau khi cô kể tôi nghe, hai chúng tôi còn được chiêm ngưỡng khung cảnh tương tự một lần nữa, khám phá thế giới trên trời chưa từng ai biết. Trong mùa hè đó, chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn cả bản sắc của thế giới. Mời các bạn đọc cuốn sách “Đứa Con Của Thời Tiết” của tác giả Shinkai Makoto & Mỹ Trinh (dịch).