“Đứa Con Xa Lạ” của Rachel Abbott là một cuốn tiểu thuyết trinh thám đầy hấp dẫn và kịch tính. Cuốn sách bắt đầu với một vụ tai nạn bí ẩn khi Caroline Joseph lái xe cùng con gái Natasha về nhà và gặp phải một cuộc điện thoại đầy bí ẩn, sau đó chiếc xe bị lật ngửa và Caroline qua đời, còn Natasha biến mất không dấu vết.
Sáu năm sau, Natasha bất ngờ xuất hiện và đối xử với bố và dì mình như những kẻ thù, mang lại nhiều bí ẩn và sự căng thẳng cho gia đình. Cuộc điều tra của cảnh sát dần dần hé lộ thân phận và quá khứ đen tối của Natasha, cùng với những mối quan hệ phức tạp và những bí mật đáng sợ.
Từ sự biến mất đến sự trở lại bất ngờ, từ những mối quan hệ phức tạp đến những bí mật đen tối, “Đứa Con Xa Lạ” đưa độc giả vào một cuộc hành trình đầy căng thẳng và bất ngờ để khám phá sự thật đằng sau những sự kiện bí ẩn.
—-
Cuốn sách “Đứa con xa lạ” của nhà văn Anh – Rachel Abbott kể về câu chuyện của Emma Taylor, một phụ nữ trẻ đầy tham vọng và năng động. Emma là một người mẹ đơn thân, cô nuôi con gái nhỏ Vanessa một mình sau khi chồng cô bỏ đi. Cuộc sống của họ trở nên khó khăn hơn khi Emma phải đối mặt với những vấn đề tài chính và cô phải làm việc vất vả để nuôi con.
Một ngày nọ, Emma nhận được một cuộc điện thoại từ một người đàn ông xa lạ, người tự xưng là Jack. Jack nói rằng anh ta là người cha của Vanessa, con gái Emma, và anh muốn tái hợp với cô con gái sau một thời gian dài mất liên lạc. Emma hoàn toàn bất ngờ và hạnh phúc khi nghe tin này, nhưng cô cũng cảm thấy lo lắng và nghi ngờ về động cơ thực sự của người đàn ông này.
Cuốn sách xoay quanh việc Emma cố gắng tìm hiểu sự thật về người đàn ông tên Jack và quá khứ của anh ta. Cô bắt đầu điều tra và phát hiện ra rằng không có bằng chứng nào chứng minh rằng Jack thực sự là người cha của Vanessa. Emma cảm thấy mình rơi vào một vòng xoáy của bí ẩn và đau đớn, và cô phải đối mặt với những quyết định khó khăn để bảo vệ con gái và bảo vệ chính mình.
Trong quá trình điều tra, Emma phát hiện ra rằng Jack có một quá khứ đen tối và những bí mật mà anh ta muốn che giấu. Cô nhận ra rằng tất cả những gì cô biết về người đàn ông này đều có thể là giả dối và nguy hiểm. Emma phải đối mặt với những nguy hiểm mà cô không ngờ tới và cô phải dùng mọi cách để bảo vệ con gái và chính mình khỏi sự đe dọa của Jack.
Cuốn sách “Đứa con xa lạ” là một câu chuyện ly kỳ và căng thẳng, nó đưa người đọc qua những trang sách đầy hấp dẫn và kịch tính. Rachel Abbott đã tạo ra một câu chuyện đầy kịch tính và bất ngờ, khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách. Cô tạo ra những nhân vật sống động và tình tiết hấp dẫn, đưa người đọc vào một thế giới đầy bí ẩn và mâu thuẫn.
Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện giải trí, mà còn chứa đựng những thông điệp sâu sắc về tình mẹ con, lòng tin và sự đấu tranh với quá khứ. Emma là một nhân vật mạnh mẽ và quyết đoán, cô đối mặt với những thử thách khó khăn nhưng vẫn không bao giờ từ bỏ hy vọng và lòng tin vào tương lai.
Cuốn sách “Đứa con xa lạ” là một tác phẩm xuất sắc của Rachel Abbott, nó đã thu hút sự chú ý và lòng yêu thích của đông đảo độc giả trên toàn thế giới. Với cốt truyện hấp dẫn, những tình tiết đầy kịch tính và những thông điệp sâu sắc, cuốn sách đã góp phần làm nên tên tuổi của nhà văn Anh này trong làng văn học thế giới.
Tóm lại, cuốn sách “Đứa con xa lạ” của Rachel Abbott là một tác phẩm đáng đọc và đáng để người đọc dành thời gian để khám phá. Với những tình tiết hấp dẫn và những thông điệp ý nghĩa, cuốn sách sẽ làm say mê bất kỳ độc giả nào yêu thích thể loại tiểu thuyết tâm lý kịch tính.
—
Tác giả Rachel Abbott sinh ra và lớn lên ở Manchester, Anh. Bà đã nhận được sự đào tạo để trở thành một chuyên gia phân tích hệ thống, nhưng vào đầu những năm 1980, bà đã mở một công ty truyền thông. Sau khi bán công ty vào năm 2000, bà đã chuyển đến vùng Le Marche, Italy, và bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình.
Rachel đã xuất bản nhiều tiểu thuyết nổi tiếng như “Only the Innocent” (Chỉ là kẻ vô tội), “The Back Road” (Lối sau), và “Sleep Tight” (Say ngủ).
—
Thêm mười phút nữa, và cô sẽ an toàn ở nhà.
Caroline Joseph rùng mình khoan khoái vì chuyến đi dài đằng đẵng sắp kết thúc. Chưa bao giờ cô thích việc lái xe ban đêm và cô luôn cảm thấy hơi mất kiểm soát. Từng cặp đèn pha tiến đến gần dường như đều hút cô về phía chúng, thứ ánh sáng màu trắng của chúng soi tỏ không gian trong xe, trong khi cô nắm chặt vô lăng, cố hướng chiếc xe thẳng về phía trước.
Nhưng giờ thì không còn lâu nữa. Cô mong được đem Natasha đi tắm nước ấm, uống một cốc sô cô la nóng, và ủ con bé trên giường. Sau đó cô có thể dành nốt thời gian còn lại của buổi tối cho David. Anh đang gặp chuyện gì đó bực bội, và Caroline nghĩ rằng nếu họ có thể ngồi trước đống lửa cùng với một ly rượu vang khi Natasha đã say ngủ thì cô có thể thuyết phục được anh nói ra mọi chuyện. Chắc chắn phải là chuyện gì đó liên quan đến công việc.
Cô liếc nhìn cô con gái quý báu của mình qua gương chiếu hậu. Tasha đã sáu tuổi – hay sáu ba phần tư, như cách cô vẫn thích đem khoe – mặc dù thân hình mảnh khảnh của con bé khiến nó trông nhỏ tuổi hơn. Mái tóc vàng nhạt của nó buông thành những lọn quăn mềm mại trên vai, và những đường nét thanh tú của nó thỉnh thoảng lại sáng bừng lên trong thứ ánh sáng vàng khi họ đi qua những ngọn đèn đường. Mắt con bé nhắm chặt, và Caroline mỉm cười trước vẻ bình an của con bé.
Hôm nay Tasha thể hiện tính cách dịu dàng như thường lệ, chơi rất vui vẻ với anh chị em họ trong khi đám người lớn bận rộn làm theo lệnh bố của Caroline. Ông cụ đã đưa ra một “chỉ dụ” – lần này tuyên bố rằng Caroline, cùng với các anh chị em và gia đình của họ, phải đến dự một bữa tối trước dịp Giáng sinh. Bình thường, tất cả mọi người đều vâng lời. Tất cả mọi người có nghĩa là trừ David ra.
Đường rẽ vào những con hẻm dẫn tới nhà họ vùn vụt tiến lại gần, Caroline liếc nhìn Natasha lần chót. Khi họ rời khỏi đường chính và xa dần những khung cửa sổ của các cửa hiệu đèn đuốc sáng choang, quầng sáng màu hổ phách của những ngọn đèn đường cao vút, khoang sau xe chìm vào bóng tối. Con bé ngủ suốt cả chuyến đi, nhưng lúc này bắt đầu cựa quậy.
“Con ổn chứ, Tasha?” Caroline hỏi. Đứa bé chỉ làu bàu đáp lại, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn để trả lời trong lúc đưa mu bàn tay dụi dụi mắt. Caroline mỉm cười. Cô đạp nhẹ phanh và chuyển số để rẽ. Tất cả những gì cô phải làm là chạy nốt vài dặm đường cuối cùng của chuyến đi này, dọc theo những ngõ phố hẹp có hàng giậu hai bên, chìm sâu trong bóng tối, và rồi cô có thể nghỉ ngơi. Cô chợt thấy lo lắng về David. Anh biết cô rất ghét lái xe buổi tối, và lẽ ra anh có thể cố gắng – vì Natasha, nếu không phải vì cô. Hôm nay cả hai người đều nhớ anh.
Có một chuyển động đột ngột bên trái thu hút ánh mắt của Caroline, và cô xoay đầu về phía đó, tim cô đập nhanh trong lồng ngực. Một con cú xà thấp xuống hàng giậu, phần ngực trắng xóa của nó bắt trọn quầng ánh sáng từ đèn pha của cô, sáng rỡ trên nền trời đen. Cô thở phào.
Trời không có trăng, và mặt đường đen kịt trên các ngõ phố dẫn tới ngôi nhà của họ lấp loáng những hạt sương. Mọi thứ xung quanh cô dường như yên tĩnh hoàn toàn, như thể cả thế giới vừa dừng lại, và giờ nếu con cú bay đi thì cô là vật duy nhất vẫn còn chuyển động. Caroline biết, nếu cô mở cửa sổ, sẽ chẳng có tiếng động gì ngoài tiếng động cơ xe ầm ì khe khẽ. Phía trước hay đằng sau đều chẳng có ánh sáng, và trong phút chốc, nỗi sợ bóng tối rất tự nhiên của cô nhăm nhe ụp xuống.
Cô rướn người về phía trước, bật radio với âm lượng nhỏ, cảm thấy bình tâm nhờ sự vui tươi của những ca khúc dịp lễ. Chẳng mấy cô sẽ phát ngán với những âm thanh này nhưng ngay lúc này, sắc thái vui vẻ thường lệ của chúng khiến cô thấy thư thái.
Cô mỉm cười khi điện thoại trên ghế ngồi cạnh mình bắt đầu reo. Chắc chắn rằng đó là David muốn hỏi khi nào cô về, cô chỉ hơi liếc nhìn màn hình, nhưng đúng khoảnh khắc cuối cùng cô nhận ra, cuộc gọi đến từ một số đã được ẩn. Cô chạm vào màn hình và hủy cuộc gọi. Dù là ai thì cũng cứ đợi tới lúc cô về đến nhà đã. Cô đánh lái bằng một tay để cua nhanh trong lúc đặt điện thoại trở lại ghế ngồi, khiến chiếc xe hơi trượt đi trên mặt đường lạnh lẽo. Cô cảm thấy hơi hoảng. Nhưng chiếc xe vẫn vững, và cô lại thở bình thường.
Caroline ngoặt thật cẩn thận ở những chỗ tiếp theo, nhưng đôi vai căng cứng của cô trùng xuống khi cô chạy đến một đoạn đường thẳng có bờ giậu cao che chắn, cùng những đường rãnh sâu dọc hai bên. Caroline rướn sát vào kính chắn gió, đăm đăm nhìn sâu vào màn đêm. Đèn pha xe cô đang rọi vào một khoảng tối thẫm hơn – có gì đó trong ngõ phố phía trước. Cô hơi đạp phanh và ve một số, chạy chậm lại vẻ phòng xa.
Cô chuyển tiếp về số hai để tiến gần vật cản, hãi hùng nhận ra đó là một chiếc xe hơi, xoay nghiêng chắn ngang đường, hai bánh trước của nó vùi xuống rãnh bên mé phải đường. Cô nghĩ mình nhìn thấy một bóng đen trong xe, như thể có ai đó đổ gục trên vô lăng.
Khi Caroline chầm chậm tiến về phía chiếc xe, tim cô bỗng đập rộn, cô nhấn nút để hạ kính cửa sổ. Trông như có người cần được giúp đỡ.
Điện thoại lại reo vang.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là mặc kệ, nhưng nếu đã xảy ra một vụ tai nạn thì cô có thể cần gọi thêm hỗ trợ. Cô vớ lấy điện thoại trên ghế và trả lời cuộc gọi, nhận ra tay mình đang run bắn.
“A lô?”
“Caroline, em về nhà chưa?”
Đó là một giọng nói cô mơ hồ nhận ra, nhưng không sao xác định rõ được.
Mắt cô không rời vật cản phía trước trong lúc cô dừng lại và mở dây an toàn.
“Vẫn chưa. Nhưng sao? Ai đấy?”
“Nghe anh này. Cho dù em làm gì, em cũng đừng dừng xe lại. Cho dù có chuyện gì xảy ra, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đừng dừng xe lại.” Người đàn ông nói nhỏ và nhanh. “Về nhà. Về thẳng nhà. Em nghe anh nói không?”
Vẻ hoảng hốt của giọng nói trong điện thoại tương ứng với tâm trạng lo lắng dần tăng của chính Caroline. Cô ngập ngừng.
“Nhưng có một chiếc xe nằm ngang đường, và trông như có người bên trong. Có thể họ bị bệnh, hoặc họ vừa gặp tai nạn. Tại sao tôi không thể dừng lại? Có chuyện gì vậy?”
“Cứ làm như lời anh đang bảo, Caroline. Đừng ra khỏi xe. Đạp chân xuống ngay và chạy qua chiếc xe đó, đừng có dừng lại vì bất kỳ ai hay bất kỳ cái gì. Cứ làm đi.”
Giọng nói khẩn trương, gấp gáp. Caroline cảm thấy nỗi sợ dâng lên trong cổ họng. Chuyện này là sao? Cô liếc nhìn gương chiếu hậu, và quyết định. Cô ném điện thoại di động lên ghế cạnh mình, nắm lấy vô lăng bằng cả hai tay. Chiếc xe nằm bẹp kia dài và thấp, choán hầu hết bề rộng mặt đường với hai bánh sau hơi hẫng khỏi mặt đất vì ca-pô chếch xuống rãnh. Không có nhiều chỗ để vòng qua phần thùng sau của chiếc xe, nhưng cô có thể làm được. Cô phải làm được.
Cô đạp mạnh chân xuống sàn. Lốp xe trượt trên mặt đường lạnh lẽo, nhưng vẫn bám được, và cô đánh xe sang trái. Bánh xe bên trái cô leo lên bờ đường bên dưới hàng giậu và chiếc xe lượn một góc khá nguy hiểm. Cô xoay vô lăng trở lại bên phải và chiếc xe của cô nện mạnh xuống, hướng thẳng mé bên kia đường. Caroline lại đánh lái sang trái để chỉnh thẳng hướng, động cơ rồ lên khi cô tăng tốc.
Đột nhiên cô cảm thấy mình bắt đầu trượt đi. Cô cuống cuồng xoáy vô lăng hết hướng này lại hướng khác, nhưng cho dù cô làm gì, chiếc xe vẫn chẳng nghe lời. Băng phủ mặt đường, và cô đang đi quá nhanh. Cô nhớ đã được dặn cách lái xe ở chế độ trượt, nhưng cách đó cũng không ổn.
Trong đầu cô vụt lóe lến một cái tên. Cô đột nhiên nhận ra ai vừa gọi cho mình. Nhưng tại sao lại là anh ta? Cô gọi to tên anh ta, nhưng cô biết rằng lúc này anh ta chẳng thể làm được gì. Mắt cô bị hút về phía gương, về phía khoang sau tối om của chiếc xe, nơi tất cả những gì cô nhìn thấy là màu trắng trong đôi mắt mở to, hãi hùng của Natasha.
Cô đạp mạnh chân phanh, nhưng chẳng ăn thua.
Chiếc xe trượt nghiêng, va vào bờ đường lần nữa, chồm lên một góc và bật tung, lăn lông lốc, va mạnh qua hàng giậu và đâm sầm xuống rãnh, cơ thể gãy rời của Caroline văng đi rồi nằm yên nửa trong nửa ngoài ô cửa sổ để ngỏ.
Viên cảnh sát lái xe dọc theo những ngõ phố hẹp, tận hưởng khoảnh khắc bình yên hiếm hoi trong thời khắc sắp đến Giáng sinh. Một người giấu tên gọi đến báo có một chiếc xe hơi văng khỏi đường ở đâu đó quanh đây, nhưng theo nhân viên điều phối, người gọi đến không cung cấp thêm được chi tiết nào nữa. Viên cảnh sát hy vọng vụ này chỉ là một gã đần nào đó phá xe vì bị cạn xăng hoặc trục trặc. Anh đã phải xử lý quá đủ đám say xỉn vào cái mùa tiệc tùng này rồi, và một chiếc xe xinh xắn bị bỏ lại sẽ lại khiến anh phải rời khỏi đường một lúc – thậm chí có khi đến hết ca trực luôn.
Dần dần anh nhận ra rằng không thể tìm được sự lạc quan ấy của mình. Những ánh đèn khiến anh phải tin. Không ai vứt bỏ xe của mình mà đèn vẫn sáng cả, và đằng trước anh còn nhìn thấy một ngọn đèn trắng đứng yên, chiếu sáng quắc, soi tỏ những hàng cây trơ trụi bên đường. Lúc anh lại gần hơn, quầng ánh sáng chói chang từ cặp đèn pha khiến anh lóa mắt. Anh dùng mu bàn tay che bớt mắt, hết sức thận trọng tiến lại gần phòng trường hợp có người nằm trên đường mà anh không thể nhìn thấy. Anh tiến đến cách chiếc xe khoảng hai mươi mét và tắt động cơ.
Ngay lập tức anh thấy rằng tình hình rất tệ. Chiếc xe bị lật ngửa, phần trước ghếch lên một bên bờ hẻm. Nhưng chính tiếng động mới khiến anh rùng mình sởn tóc gáy. Xen lẫn với tiếng nổ đều đều êm ả của động cơ xe đắt tiền vang lên trong không gian thôn dã tĩnh mịch xung quanh, chính là nhạc nền rất huyền ảo không lẫn đi đâu được của bài White Christmas của Bing Crosby. Tiếng nhạc thư thái tuôn vào không khí buổi đêm lạnh lẽo qua một ô cửa để ngỏ, nơi đầu của một người phụ nữ thò ra ở một góc rất khó tin khiến viên cảnh sát không cần đến gần chiếc xe cũng biết cô ấy đã chết.
Anh chầm chậm tiến lại phía chiếc xe dựng ngược để tắt động cơ, và cả tiếng nhạc. Anh đã có thể hít thở trở lại. Giờ thì đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông trên đường với duy nhất một chiếc xe gặp nạn, mặc dù rất thảm khốc. Anh với lấy bộ đàm.
Trong lúc đợi nhân viên cấp cứu đến, biết rõ rằng họ chẳng thể làm gì hơn là xác nhận những gì anh đã biết, viên cảnh sát tiến hành chặn đường, gọi nhóm chuyên gia đến điều tra vụ tai nạn và đề nghị kiểm tra trên hệ thống máy tính cảnh sát toàn quốc về chiếc xe để xác định chủ sở hữu. Anh vớ lấy một chiếc đèn pin cực mạnh trong ngăn hành lý của mình và rọi quanh ngõ phố, rọi xuống hào, dọc theo bờ đường, cố tìm kiếm xem có ai từng tìm cách bò ra khỏi chiếc xe, có thể bị thương, hoặc thứ gì đó trên đường có thể là nguyên nhân khiến chiếc xe bị mất lái không. Chẳng có gì cả. Con đường trống trơn.
Viên cảnh sát thấy nhẹ người khi không khí yên ắng bị phá vỡ bởi những tiếng còi rúc càng lúc càng gần, và chỉ vài phút sau xe cứu thương vụt đến, ánh đèn của xe làm hiện ra một người đi xe đạp một mình đang ngập ngừng tiến lại hiện trường.
Người đàn ông nhảy xuống xe và đứng cách một quãng. Viên cảnh sát tiến lại phía anh ta.
“Xin lỗi, thưa ông – ông cần lùi lại.”
“Vâng, thưa ngài sĩ quan. Tôi chỉ đang trên đường về nhà thôi.”
“Tôi hiểu, nhưng tôi không thể để ông đi qua đoạn đường này vào lúc này, thưa ông. Tôi tin chắc ông thông cảm chuyện đó.”
“Có người bị thương à? Trông như xe của Caroline Joseph. Tôi nói có đúng không?” Người đi xe đạp hỏi.
“Lúc này tôi chưa khẳng định được, thưa ông.”
Người đàn ông ngó qua viên cảnh sát để nhìn chiếc xe rõ hơn.
“Tôi nhìn thấy kia là cô ấy thì phải? Ôi lạy Chúa. Cô ấy chết rồi, phải không?” Anh ta nhìn viên cảnh sát, miệng há ra vì sốc. “David tội nghiệp. Đó là chồng cô ấy. Anh ấy sẽ suy sụp mất.”
Viên cảnh sát không nói gì. Tất cả những gì anh có thể làm là giữ người đàn ông cách hiện trường vụ tai nạn càng xa càng tốt cho tới khi lực lượng hỗ trợ đến, nhưng ngay cả từ khoảng cách này, vẫn nhìn thấy rất rõ phần đầu của người phụ nữ.
“Không có Natasha đi cùng cô ấy sao?” Người đi xe đạp hỏi, giọng anh ta run lên. “Cô gái bé bỏng của cô ấy? Đứa bé đáng yêu nhất.”
Viên cảnh sát lắc đầu, có phần nhẹ người.
“Không, thưa ông. Ghế cho trẻ con có ở phía sau nhưng thật may là trống không. Không có ai khác ở trong xe.”
Mời các bạn đón đọc Đứa Con Xa Lạ của tác giả Rachel Abbott.