Cuốn sách “Đùa Giỡn với Nguy Hiểm” kể về cuộc phiêu lưu của Samantha Jellicoe, một tên trộm tài ba tự hào với nghề của mình. Sam đã trải qua nhiều thử thách khi cô bị cuốn vào một vụ trộm có quá nhiều biến số, bao gồm một vụ nổ, một vụ giết người, và cuộc cứu sống cho triệu phú Richard Addison. Sam phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm khi bị buộc tội giết người mặc dù cô chỉ là một tên trộm có tài.
Trong lúc khác, việc một phụ nữ phiên bản modern tỏ ra mạnh mẽ với hơn 100 pao trên người thật sự lôi cuốn. Tuy nhiên, mọi chuyện trở nên phức tạp khi Rick Addison, triệu phú lịch lãm, xuất hiện và đe dọa phá vỡ bí mật của Sam. Truyện thu hút người đọc bằng những tình tiết căng thẳng và những cú twist bất ngờ.
Hiệu ứng hồ nước cùng với cuộc đua ngựa, không gian đầy ánh sáng và màu sắc, tạo nên một bốn cảnh đẹp như tranh vẽ. Những chi tiết tỉ mỉ và tâm trạng chân thực trong việc tái hiện những tình huống căng thẳng đã làm nổi bật phẩm chất nghệ thuật của cuốn sách này.
Những tình tiết hồi hộp và những đoạn mô tả tinh tế về môi trường cũng như tâm lý nhân vật khiến “Đùa Giỡn với Nguy Hiểm” trở thành một cuốn sách không thể chối từ đối với những độc giả yêu thích thể loại trinh thám và hồi hộp.Sổ kếty màn ninh gần như là hoàn hảo, nhưng đôi khi những mánh khóe cũ và đơn giản lại tốt nhất. Như Mr. Scott trong Star Trek đã nói, hệ thống ống nước càng phức tạp, càng dễ bịt đường thoát nước. Nhìn đồng hồ để kiểm tra lại thời gian của mình, cô lôi ra một cuộn băng dính xám. Samantha dính một vòng tròn khoảng 3foot lên cửa sổ hiên rồi lấy ra một cái giác hút và một máy cắt kính từ trong ba lô. Lớp kính rất dày và nặng, tiếng động khi cô nhấc mảnh thủy tinh tròn ra khỏi ô cửa to hơn mong muốn. Khẽ nhíu mày, cô đặt mảnh thủy tinh trên bồn hoa và quay lại ô cửa mình vừa mở.
Cô nhanh chóng điểm lại những người có thể nghe thấy tiếng động. Không thể là tên bảo vệ ở trong phòng video tầng dưới nhưng ít nhất cũng là 2 tên khác đang đi tuần bên trong nhà khi chủ nhà không có mặt. Cô đợi một lúc, lắng nghe, rồi với một hơi thở sâu và dòng adrenaline quen thuộc chảy trong não, cô lẻn vào trong.
Hai mảnh băng dính nữa giữ tấm rèm che kín lỗ hổng trên cửa sổ. Không có lý do gì phải tiết lộ lối ra của cô cho tên bảo vệ nào đi ngang qua. Tiếp theo là cầu thang, một bức Picasso treo trên tường ở đầu cầu thang đầu tiên. Sam đi qua nó không thèm liếc mắt. Một bức nữa được treo ở phòng họp trên tầng, cả hai được cài cảm ứng và có giá hàng triệu. Cô đã biết về chúng, và dù rất hấp dẫn, chúng không phải lý do cô tới đây.
Samantha dừng lại ở đầu cầu thang thứ 3, cúi xuống nép vào cầu thang và ngước ra xem xét hành lang trưng bày dài mờ tối. Vừa nghĩ lại những bộ sưu tập vũ khí kém hơn mà cô đã gặp trong các bảo tàng, cô vừa tìm kiếm dấu hiệu của bất cứ góc khuất và tia cảm ứng nào không có trong bản vẽ của mình. Cô nhíu mày trước số lượng của các góc khuất, nơi một tên bảo vệ có thể đứng mà cô sẽ không nhìn thấy cho tới khi đối mặt với hắn.
Mục tiêu của cô ở ngay giữa hành lang, băng qua một cánh cửa ở bên trái. Sam không bận tâm nhìn lại đồng hồ, cô biết mình đã ở trong nhà được bao lâu và còn bao lâu nữa cho tới khi một tên bảo vệ bên ngoài phát hiện lỗ thủng trên cửa sổ hiên và những cái gương ngoài cổng trước. Hít một hơi thật sâu nữa, cô rời khỏi vị trí.
Cúi thấp người, cô đi tới chỗ những bộ giáp hiệp sĩ bất động, dừng trong bóng của chúng để lắng nghe một lần nữa trước khi tiếp tục đi lên. Mọi thứ phải thật nhanh, cô cần đi qua cánh cửa sườn đó trước khi tên bảo vệ tiếp theo đi tuần qua. Và bởi thời gian được tính sát từng giây, đây là màn ưa thích của cô – kĩ năng và thần kinh đơn chỉ là dụng cụ hỗ trợ. Ai cũng có thể có cái sau, nhưng những cái trước mới là thứ phân biệt phụ nữ với mấy cô gái.
Cách mục tiêu 10 feet, cô dừng lại đột ngột. Một dải ánh trăng mờ ảo chạy ngang hành lang, cách sàn 2 feet và cách chân trái cô khoảng 3 inch. Một sợi dây. Không ai chăng một sợi dây ngay giữa hành lang. Đó là một điều ngu ngốc, chưa kể quá thô sơ và nguy hiểm cho người trong nhà. Tất nhiên, không ai đang sống ở đây, nhưng chắc chắn bảo vệ đôi lúc sẽ quên mất và hoặc là trượt ngã hoặc là làm chuông báo động kêu – hoặc cả hai.
Cô cau mày, bước lại gần tường hơn để xem cái thứ ngu ngốc này được cài đặt như thế nào. Cô nên bước qua nó, lấy thứ cô cần và rời đi, nhưng sự hiện diện của nó thật là… không đúng. Hệ thống an ninh công nghệ cao ở mọi nơi, và ở đây là một sợi dây thép chết tiệt.
Một sợi dây đồng chết tiệt, cô sửa lại, nhìn kĩ hơn. Sợi dây được cố định ở hai bên tường bằng hai mảnh vuông nhỏ và phẳng, dán thật chặt và không hoàn toàn song song với sàn nhà. Gần như, nhưng không chính xác. Đúng, chủ nhà này nổi tiếng coi trọng sự riêng tư, nhưng chăng những sợi dây bẫy như thế này thì hơi quá. Cô cũng không thấy dấu hiệu nào là ông ta không kén chọn về sự tinh tế của dinh thự này. Cô cau mày sâu hơn nữa.
“Đứng im!”
Sam chết lặng, co người sau sợi dây. Chết tiệt. Tên bảo vệ này đến sớm. Ở trước mặt cô khoảng 30 feet, phía bên kia cánh cửa, một bóng đen bước ra từ giữa hai bộ giáp bạc bóng loáng.
“Không được cử động!”
“Tôi không cử động” cô bình tĩnh nói. Anh ta được phép ở đây, cô thì không. Và anh ta đang giữ một khẩu.Không chắc cho lắm khi giữ khẩu súng lớn bằng hai tay. “Tôi không có vũ khí,” cô nói với giọng điềm tĩnh, nhìn thân vũ khí run lên và an yên trấn an anh ta. “Nhưng mà cái túi trên vai cô là gì thế?” anh ta cắt lời, tiến gần hơn với giọt mồ hôi trượt dài trên trán. Điềm tĩnh, để an yên anh ta. Cô biết cách xử lý tình huống này – cô đã từng trải qua. “Đó chỉ là một khẩu súng sơn.” “Đặt xuống, cả cái túi khác trên vai nữa.” May mắn anh ta vẫn chưa tiến gần hơn. Trẻ tuổi nhưng đã được đào tạo, may mắn. Cô ghét bọn người xấu. Sam đặt hết đồ xuống sàn, đẩy chúng về phía tấm thảm cầu thang màu đỏ thắm. “Không có gì phải sợ cả. Chỉ là người nhà mà!” “Quên đi.” Anh ta rời tay trái ra khỏi khẩu súng, cúi xuống vai. “Clark? Tôi bắt được một kẻ đột nhập. Tầng 3, khu trưng bày.” “Có thật không vậy?” tiếng nói từ radio. “Chẳng có gì đùa cả. Gọi cảnh sát đi.” Quay đầu để biết ơn tên chủ nhà không lắp đặt camera trong nhà, Sam thở dài. “Thực sự không cần thiết. Sếp của anh thuê tôi, kiểm tra hệ thống.” “Tổi chưa nghe những điều đó bao giờ,” anh ta đáp trả, giọng điệu mỉa mai trong bóng đêm. “Không ai thông báo với tôi trước, cô nên nói với cảnh sát. Đứng lên.”
Hãy cùng trải nghiệm tác phẩm “Đùa Giỡn với Nguy Hiểm” của tác giả Suzanne Enoch.