Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Đừng Tự Dối Mình của tác giả Phillipe Bensson, cũng như link tải ebook Đừng Tự Dối Mình miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Đừng Tự Dối Mình PDF
Cuốn sách “Đừng Tự Dối Mình” (tựa gốc: Arrête avec tes mensonges) là một tác phẩm mới về đề tài tình yêu đồng giới và đã đoạt bốn giải thưởng văn học danh giá tại Pháp vào năm 2017, bao gồm Prix Psychologies du Roman inspirant, Finaliste du Prix Blù Jean-Marc Roberts, Prix Maison de la presse và Finalistes du Prix Orange.
“Đừng Tự Dối Mình” kể về mối tình đầu của một chàng trai mười bảy tuổi, khi anh bước vào tình yêu nồng nhiệt và bí mật với người bạn cùng trường, đồng thời nhận thức rõ hơn về giới tính thực của mình. Cuốn sách đề cập đến những nỗi khắc khoải, băn khoăn về tuổi trưởng thành, tình yêu và sự thấu hiểu bản thân trên hành trình cuộc đời.
Tác phẩm của Philippe Besson đưa độc giả vào không gian-thời gian gần gũi của hiện tại và xa xăm của ký ức, một không gian mơ hồ nhưng rực rỡ như thực tại. Phong cách viết của Besson hướng đến hiệu ứng giọng nói, mang đậm vị của nữ tiểu thuyết gia Marguerite Duras, khiến người đọc cảm nhận như đang nghe những giọng kể sống động: từ giận dữ, niềm vui đến hạnh phúc và đau buồn. Besson viết lưu loát và chân thực, chỉ cần một vài từ ngữ để vẽ lên một bức tranh cảm xúc sâu sắc.
Review nội dung sách Đừng Tự Dối Mình PDF
Ưu điểm
- Cảm xúc chân thật, sâu sắc: Tác giả đã khắc họa thành công những cung bậc cảm xúc phức tạp của tuổi trẻ: tình yêu, nỗi sợ, sự bồng bột và cả những tổn thương.
- Câu chuyện về sự trưởng thành: Cuốn sách không chỉ là một câu chuyện tình yêu mà còn là một hành trình khám phá bản thân, đối mặt với những lựa chọn khó khăn và trưởng thành.
- Văn phong giản dị, xúc động: Ngòi bút của Philippe Besson nhẹ nhàng, sâu lắng, giúp người đọc dễ dàng đồng cảm với các nhân vật.
- Góc nhìn xã hội sâu sắc: Tác phẩm phản ánh một cách chân thực những định kiến xã hội về tình yêu đồng giới, đồng thời gợi mở những suy ngẫm về bản thân và cuộc sống.
Nhược điểm
- Cốt truyện có phần đơn giản: Một số độc giả có thể cảm thấy cốt truyện của cuốn sách hơi dễ đoán và thiếu những tình tiết bất ngờ.
- Cảm xúc quá nặng nề: Đối với những độc giả thích những câu chuyện nhẹ nhàng, tươi sáng thì cuốn sách có thể gây cảm giác nặng nề.
Kết luận “Đừng tự dối mình” là một tác phẩm văn học đáng đọc, đặc biệt đối với những ai yêu thích thể loại tiểu thuyết tình cảm và quan tâm đến những vấn đề xã hội. Cuốn sách không chỉ mang đến những giây phút xúc động mà còn gợi mở nhiều suy ngẫm về tình yêu, cuộc sống và bản thân. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách để đồng cảm và chia sẻ những cảm xúc sâu kín, thì đây chắc chắn là một lựa chọn tuyệt vời.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Giới thiệu về tác giả Philippe Besson
Philippe Besson sinh năm 1967, là nhà văn người Pháp. Tốt nghiệp trường Luật, ông chuyển hướng đam mê sang nghiệp viết văn. Không chỉ được giới mộ điệu văn chương đón nhận nồng nhiệt, trong gần hai thập kỷ cầm bút, Philippe Besson còn được trao tặng nhiều giải thưởng danh giá như Emmanuel-Roblès, Grand prix RTL-Lire… Ngoài ra các tác phẩm của ông cũng trở thành nguồn cảm hứng cho điện ảnh và hội họa. Tiểu thuyết Đừng tự dối mình đang được đạo diễn Olivier Peyon dàn dựng thành bộ phim cùng tên và sẽ ra mắt công chiếu vào tháng Tám năm nay.
Đọc thử sách Đừng Tự Dối Mình PDF
Vào một ngày, tôi có thể nói đích xác ngày nào, tôi biết ngày tháng, rất chính xác, cái ngày tôi đang ngồi trong sảnh của một khách sạn, ở một thành phố tỉnh lẻ, một gian sảnh đồng thời cũng là quầy bar, tôi ngồi trong một chiếc ghế bành, tôi trò chuyện với một nữ nhà báo, giữa chúng tôi là một cái bàn tròn thấp, nữ nhà báo phỏng vấn về cuốn tiểu thuyết của tôi, có nhan đề Thôi đành giã từ, vừa được xuất bản, cô ta đặt những câu hỏi về sự chia li, về những lá thư, và liệu sự li biệt có giúp an ủi được không, còn tôi trả lời, tôi biết các câu trả lời dành cho những câu hỏi ấy, tôi trả lời mà gần như không cần phải chú tâm, ngôn từ dễ dàng tuôn ra, một cách máy móc, trong khi đó ánh mắt tôi lướt nhìn thiên hạ đi ngang qua sảnh, những kẻ đi qua và những người đi lại, những kẻ đến và những người đi, tôi bịa ra những cuộc đời cho những người ra đi ấy, những kẻ đến ấy, tôi cố tưởng tượng họ từ đâu tới, họ đi đến đâu, tôi vẫn luôn thích làm điều này, bịa đặt những cuộc đời của những người không quen chỉ vừa giáp mặt, tôi quan tâm đến những hình bóng, gần như đó là một thói tật, hình như thói tật này đã bắt đầu từ thời thơ ấu của tôi, đúng là đã có từ thời niên thiếu, giờ đây tôi vẫn nhớ, điều đó khiến mẹ tôi lo lắng, mẹ nói: con hãy thôi những bịa đặt đi, mẹ dùng từ “bịa đặt” thay cho từ “kể chuyện”, tôi vẫn không thôi bịa chuyện, vì vậy những năm tháng sau này tôi tiếp tục, tôi vừa tạo ra những giả định vừa trả lời các câu hỏi khi nói về những người đàn bà bị bỏ rơi, đó là hai chuyện tôi biết tách bạch, mà tôi có thể làm cùng một lúc, vào đúng lúc ấy tôi nhìn thấy một người đàn ông bước quay lưng, kéo theo sau chiếc vali có bánh xe, một chàng trai trẻ đang chuẩn bị đi ra khỏi khách sạn, sự trẻ trung tỏa ra từ dáng người, từ trang phục của cậu ấy, và rồi tôi nhanh chóng bị choáng váng vì hình bóng đó, bởi lẽ đó là một hình bóng không thể có thật, một hình bóng không thể tồn tại, hẳn nhiên tôi có thể đã nhầm lẫn, dẫu sao thì tôi không nhìn thấy khuôn mặt, rõ ràng là tôi không thể nào nhìn được khuôn mặt từ vị trí tôi đang ngồi, thế mà làm như tôi biết rõ khuôn mặt đấy, làm như tôi biết chàng trai ấy như thế nào, và tôi nhắc lại điều này: không thể, hoàn toàn không thể, ấy vậy mà tôi buột miệng thốt ra một cái tên, Thomas, đúng hơn là tôi hét lên cái tên ấy, Thomas, cô nhà báo ngồi trước mặt lấy làm hốt hoảng, cô ta vốn đang cắm cúi vào cuốn sổ, chăm chú chép nhanh, ghi lại những lời nói của tôi, thế rồi cô ngẩng đầu lên, hai vai giật bắn, như thể tôi đang hét vào mặt cô, lẽ ra tôi nên xin lỗi chuyện này nhưng tôi đã không làm, vì bị hớp hồn bởi hình bóng đang di chuyển ấy, và đang chờ đợi phản hồi của việc hét ra cái tên, thế nhưng chàng trai ấy không quay lại, anh ta vẫn tiếp tục đi, lẽ ra tôi phải rút ra kết luận rằng tôi nhầm lẫn, một lần cho dứt khoát, rằng tất cả chỉ là ảo tượng, rằng sự đi qua đi lại đã gây ra cái ảo tượng này, cái ảnh ảo này, nhưng không, tôi đứng lên, bật dậy, tôi đuổi theo cái người đang đi xa dần, tôi không hề bị thôi thúc bởi nhu cầu cần thiết phải kiểm tra lại, bởi lẽ ngay chính khoảnh khắc này tôi vẫn tin chắc mình đúng, tôi đúng bất chấp cả lý lẽ, bất chấp cả sự thật, tôi đuổi kịp người đàn ông ấy trên vỉa hè, tôi đặt tay lên vai anh, anh quay lại và…