Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn của tác giả Gail Honeyman & Lan Young (dịch), cũng như link tải ebook Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Chẳng ai nói với Eleanor rằng cuộc sống nên “tốt đẹp” thay vì “hoàn toàn ổn”.
Đời cô như được lập trình tỉ mỉ và cô luôn tuân thủ tuyệt đối những quy tắc. Cô không quan tâm đến ngoại hình, ngày ngày chỉ luẩn quẩn trong vòng xoay công việc, những đêm khó ngủ thì làm bạn với vodka. Cô không có bạn bè, tránh xa các mối quan hệ xã hội, đơn độc và kỳ quặc.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi cô gặp Raymond Gibbons – một đồng nghiệp vụng về với ngoại hình chẳng mấy hấp dẫn và Sammy Thom – người đàn ông lớn tuổi mà cô và Raymond cùng giúp đỡ khi vô tình thấy ông gặp nạn trên đường.
Và sau những tháng ngày cô độc, đây chính là câu chuyện cảm động, tinh tế về một Eleanor Oliphant khác hẳn, khi cô đã biết làm thế nào để mở rộng cửa trái tim.
Giới thiệu sách Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn PDF
“Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn” là tác phẩm đầu tay của tác giả Gail Honeyman, xuất bản vào năm 2017, đã gây chú ý khi bán được hơn 2 triệu bản và đoạt giải Costa cho tiểu thuyết đầu tay xuất sắc nhất trong cùng năm.
Cuốn sách kể về Eleanor Oliphant, một phụ nữ độ tuổi 30, có vẻ không quan tâm tới vẻ bề ngoại, không có sở thích đặc biệt, và không thoải mái trong giao tiếp xã hội. Cô tự nhận mình hài hước và coi cuộc sống của mình rất bình thường, may mắn hơn nhiều người khác. Eleanor sống cuộc sống cẩn thận và kỹ lưỡng, giữ cho mọi khía cạnh của cuộc sống hàng ngày được tính toán. Cách đơn giản nhất để sống một cuộc sống kỹ lưỡng nhưng không mệt mỏi là hạn chế các hoạt động ngoại vi. Eleanor chỉ làm việc và ở nhà, uống vodka khi vui và uống nhiều hơn khi buồn.
Một ngày đẹp trời, Eleanor gặp và bị cuốn hút bởi một người đóng vai trò quan trọng trong cuộc đời cô. Trên hành trình tìm kiếm tình yêu, cô trải qua những thay đổi đáng kể trong lối sống cô đơn của mình. Cô gặp và trở thành bạn với Raymond Gibbons, người đồng nghiệp béo mập, hồn nhiên và “gần như không có điểm mạnh nào”. Qua hơn 400 trang sách, độc giả sẽ theo dõi cuộc hành trình của Eleanor trong việc tìm lại ý nghĩa đích thực của cuộc sống thay vì tồn tại. Qua quá khứ của cô, chúng ta hiểu rõ hơn về sự khó khăn, tâm lý cô cô đơn và sợ giao tiếp xã hội. Eleanor dần trở thành một người biết quan tâm đến bản thân hơn, biết làm đẹp, biết trị các khách bằng trà chiều và bánh quy thay vì rượu hoặc nước uống mạnh. Cuốn sách kết thúc với một tương lai lạc quan cho Eleanor trên con đường tìm kiếm tình yêu của mình. Đúng như lời nhận xét của Eleanor Wasserber: “Một câu chuyện về những điều tồi tệ nhất và tốt đẹp nhất có thể xảy ra trong cuộc đời một con người… Hài hước nhưng cũng đầy xúc động.”
Review nội dung sách Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn PDF
Ưu điểm:
- Nhân vật chính độc đáo, đầy cá tính: Eleanor Oliphant là một nhân vật khác biệt, hài hước và đáng nhớ. Cô ấy có phần lập dị, thẳng thắn đến mức thô lỗ, nhưng lại rất ngây thơ trong các mối quan hệ xã hội. Chính sự đặc biệt này khiến Eleanor trở thành tâm điểm của câu chuyện và thu hút sự chú ý của người đọc.
- Lối viết hài hước, dí dỏm: Gail Honeyman đã sử dụng ngôn ngữ hài hước, tinh tế để mô tả cuộc sống và suy nghĩ của Eleanor. Những tình huống dở khóc dở cười mà cô gặp phải khiến người đọc vừa thấy thú vị, vừa thương cảm cho nhân vật.
- Thông điệp ý nghĩa về tình bạn và sự kết nối: Dù có phần lập dị, nhưng Eleanor vẫn khao khát có được tình bạn và sự chấp nhận từ mọi người. Thông qua hành trình thay đổi bản thân của Eleanor, câu chuyện gửi gắm thông điệp về sức mạnh của tình bạn, sự quan tâm và chia sẻ trong cuộc sống.
Nhược điểm:
- Cốt truyện có phần dự đoán được: Mạch truyện của “Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn” khá nhẹ nhàng, ít bất ngờ. Người đọc có thể dễ dàng đoán được diễn biến tâm lý và hành động của nhân vật.
Kết luận: “Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn” là một cuốn sách dễ đọc, hài hước và đầy cảm xúc. Câu chuyện về Eleanor là lời nhắc nhở nhẹ nhàng về tầm quan trọng của tình bạn, sự kết nối và lòng tốt trong cuộc sống.
Đọc thử sách Eleanor Oliphant Hoàn Toàn Ổn PDF
Khi mọi người – lái xe taxi hay chuyên gia chăm sóc răng miệng – hỏi tôi làm nghề gì, tôi nói mình làm việc văn phòng. Trong suốt gần chín năm trời, không ai buồn hỏi văn phòng gì hoặc tôi làm công việc gì ở đó. Không biết có phải vì trông tôi cực kỳ phù hợp với hình dung của họ về dáng vẻ của một nhân viên văn phòng, hay vì hễ nghe đêh cụm từ công việc văn phòng là ai cũng tự động điền vào chỗ trống – cô nhân viên photocopy, anh nhân viên đánh máy. Không phải tôi đang phàn nàn. Tôi rất mừng vì không phải kể lể chi tiết về các khoản phải thu phức tạp với họ. Hồi mới vào đây, mỗi khi có ai hỏi, tôi thường bảo mình làm cho một công ty thiết kế đồ họa, thế là họ liệt tôi ngay vào kiểu người có óc sáng tạo. Dần dà, tôi thấy phát chán vì phải nhìn những khuôn mặt mất hứng của họ khi nghe giải thích tôi chỉ làm các công việc hậu sảnh, rằng tôi không được sử dụng mấy cây bút ngòi mảnh và phần mềm cao siêu.
Tôi giờ đã gần ba mươi và làm việc ở đây từ khi mới hai mươi mốt. Bob, giám đốc công ty, nhận tôi vào khi văn phòng mới mở cửa được ít lâu. Tôi đoán anh ta thương hại mình. Tôi có bằng chuyên ngành Văn hóa Hy-La cổ đại và chẳng có chút kinh nghiệm làm việc nào, lại xuất hiện trong buổi phỏng vấn với một bên mắt tím bầm, mất hai chiếc răng và gãy một tay. Có lẽ hồi ấy anh ta đã thấy rõ tôi sẽ không bao giờ mong ước gì hơn là một công việc văn phòng được trả công bèo bọt, rằng tôi sẽ hài lòng ở lại làm cho công ty và nhờ thế sẽ giúp anh ta tránh được nỗi phiền hà phải tìm thuê người khác. Có thể anh ta cũng nhận ra tôi sẽ không bao giờ xin nghỉ phép hưởng tuần tràng mật hay chế độ thai sản. Tôi không chắc nữa.
Văn phòng này chính là một hệ thống hai cấp bậc: những người làm công việc sáng tạo là các ngôi sao điện ảnh, số còn lại chúng tôi chỉ là vai phụ. Nhìn là biết chúng tôi thuộc cấp bậc nào rồi. Công bằng mà nói, điều này phần nào liên quan tới tiền lương. Nhân viên hậu sảnh như chúng tôi nhận đồng lương rẻ mạt nên không đủ tiền chi trả cho những kiểu tóc sang chảnh hay mấy cặp kính tri thức. Quần áo, âm nhạc và đồ dùng – mặc dù các nhà thiết kế đồ họa nóng lòng muốn mọi người coi mình là những kẻ có tư duy thoáng đạt với rthững ý tưởng độc đáo, nhưng tất cả lại trung thành với một kiểu đồng phục duy nhất. Tôi không quan tâm đến thiết kế đồ họa. Tôi là nhân viên kế toán. Tôi có thể lập hóa đơn cho bất cứ thứ gì, thực thế: từ vũ khí, thuốc Rohypnol* đến mấy quả dừa.
Từ thứ Hai tới thứ Sáu, tôi đến văn phòng vào lúc 8 giờ 30. Tôi dành một giờ cho bữa trưa. Ngày trước tôi hay mang sandwich tự làm, nhưng đồ ăn ở nhà toàn hỏng trước khi tôi kịp dùng hết nên giờ tôi mua luôn thức ăn trên phố. Cuối giờ nghỉ trưa thứ Sáu, tôi luôn tới cửa hàng Marks &spencer để khép lại một tuần đầy sảng khoái. Tôi mang sandwich vào phòng dành cho nhân viên, ngồi đọc báo từ trang đầu tới trang cuối, sau đó chơi trò giải ô chữ. Tôi chọn tờ Daily Telegraph, không phải vì thích nội dung của nó, mà vì nó có phần ô chữ “thách thức trí óc” nhất. Tôi không nói chuyện với ai – thời gian dành để mua xong Bữa trưa Giảm giá, đọc báo và giải xong cả hai ô chữ cũng đã chiếm gần hết giờ nghỉ rồi. Tôi quay lại văn phòng và làm việc đến 5 giờ 30. Đi xe buýt về nhà hết nửa tiếng.
Tôi nấu bữa tối rồi vừa ăn vừa nghe kịch The Archers. Tôi thường ăn một nồi mì trộn xốt pesto kèm một đĩa salad. Tuổi thơ của tôi đầy những mâu thuẫn bếp núc, tôi từng ăn từ món sò điệp được thợ lặn bắt thủ công đến cá tuyết ăn liền. Sau khi suy ngẫm rất nhiều về khía cạnh chính trị và khoa học xã hội nơi bàn ăn, tôi nhận ra mình hoàn toàn không hứng thú với đồ ăn thức uống. Tôi thích đồ ăn khô, vừa rẻ vừa dễ mua, lại chế biến đơn giản mà vẫn cung cấp đầy đủ các chất dinh dưỡng cần thiết giúp người ta sống sót.
Rửa bát đĩa xong, tôi đọc một cuốn sách, hoặc thỉnh thoảng xem tivi nếu hôm ấy có chương trình được tờ Telegraph giới thiệu. Tôi thường (à, thực ra là luôn luôn) nói chuyện khoảng mười lăm phút với mẹ vào tối thứ Tư. Cỡ mười giờ thì tôi lên giường, đọc sách khoảng nửa tiếng rồi tắt đèn. Tôi thường không bị khó ngủ.
Vào mỗi thứ Sáu, tôi không lên xe buýt ngay sau giờ làm mà cuốc bộ tới Tesco Metro nằm ở góc phố cách văn phòng không xa để mua một chiếc pizza margherita, chút rượu vang Chianti và hai chai vodka Glen’s lớn. Về đến nhà, tôi ăn pizza và uống rượu, sau đó mới thưởng thức vodka. Tôi không uống nhiều vào thứ Sáu, chỉ vài hóp lớn là đủ. Tôi thường tỉnh dậy vào khoảng 3 giờ sáng sau khi ngủ quên trên sofa, rồi lảo đảo về giường. Hai ngày cuối tuần tôi sẽ uống nốt chỗ vodka còn lại, phân chia thật đều để không quá say nhưng cũng không quá tỉnh. Còn lâu mới tới thứ Hai.
Điện thoại của tôi không mấy khi đổ chuông – mỗi khi nó đổ chuông là tôi giật nảy mình – và thường là mấy người hỏi xem có phải tôi đã bị gạ mua nhầm Bảo hiểm Bảo hộ Chi tiêu không. Tôi thì thào Tôi biết địa chỉ nhà mấy người đấy với họ, rồi nhẹ nhàng, rất rất nhẹ nhàng gác máy. Ngoài các nhân viên dịch vụ ra, suốt cả năm nay không có ai bước chân vào căn hộ của tôi; tôi không tự nguyện mời ai bước qua ngưỡng cửa, trừ phi để đọc công tơ. Chắc bạn đang nghĩ sao có thể như thế được, phải không? Thế mà lại có đấy. Liệu tôi có đang tồn tại không? Tôi thường có cảm giác mình không có thật mà chỉ là sản phẩm do tôi tự tưởng tượng. Có những ngày tôi thấy mình xa cách với trái đất như thể những sọi dây kết nối tôi với hành tinh này mỏng như sọi kẹo bông. Một cơn gió mạnh là đủ thổi bay tôi, và tôi sẽ bị nhấc lên khỏi mặt đất rồi cuốn đi hệt như hạt hoa bồ công anh.
Từ thứ Hai đến thứ Sáu, mấy sọi dây kết nối này chặt thêm chút đỉnh. Mọi người gọi điện tới văn phòng bàn về hạn mức tín dụng, gửi email cho tôi hỏi về hợp đồng và ước tính chi phí. Janey, Loretta, Bemadette và Billy – các đồng nghiệp ngồi chung phòng với tôi – sẽ để ý nếu tôi không đến. Sau vài ngày (tôi vẫn thường băn khoăn không biết là sau bao nhiêu ngày) họ sẽ lo lắng vì sao tôi chưa gọi điện báo ốm – điều chẳng giống tôi chút nào – rồi họ sẽ lục hồ sơ nhân sự để tra địa chỉ nhà tôi. Tôi đoán cuối cùng họ sẽ gọi cảnh sát, phải không? Liệu cảnh sát có phá cửa ra vào không? Tìm ra tôi, họ che mặt, nôn ọe vì uế khí? Chuyện đó sẽ là đề tài cho mọi người bàn tán ở văn phòng. Họ ghét tôi, nhưng họ không thực sự mong tôi chết. Dù sao thì tôi cũng không nghĩ thế.