Mở đầu gia viết tới cuốn sách “Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em”. Tác giả với bức họa tình yêu khắc sâu trong trái tim độc giả, mang đến những cung bậc cảm xúc phong phú và luyến lưu. Câu chuyện về tình yêu đầy mê hoặc, dẫn người đọc qua từng trang sách với niềm tin và hy vọng. Đừng bỏ lỡ cơ hội trải nghiệm tác phẩm đầy cảm xúc này!Khu nhà đầy phòng, sân rộng, nơi tập trung nhiều hộ gia đình. Trong đó, Thủy Quang làm một trong bốn cháu, hai trai hai gái, tuổi tác gần nhau. Thủy Quang nhỏ nhất, năm 1997, 10 tuổi, còn Vu Cảnh Cầm và hai cháu trai La Trí, Vu Cảnh Lam đều 13 tuổi. Các em sống cùng nhau trong đại viện nên rất thân thiết.
La Trí hài hước, sôi nổi, còn Vu Cảnh Lam chín chắn, điềm đạm. Thủy Quang thường chơi với La Trí trong khi Cảnh Lam sẽ cùng Cảnh Cầm. Cô thường phải nghe Cảnh Cầm khen ngợi anh trai mình, đôi khi khiến cô phải đua nghịch.
Cả bốn là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã rất thân và hiểu nhau. Trên đường học, Thủy Quang và Cảnh Cầm vào hai lớp khác nhau, còn La Trí phải tách rời. Khi vào lớp 10, Thủy Quang luôn đứng trong tốp nhóm hàng đầu với sự nỗ lực không ngừng.
Về thông minh, cô không thể sánh kịp với Cảnh Lam, về may mắn không bằng La Trí, và cũng không siêng năng như Cảnh Cầm. Thủy Quang có lúc nản lòng, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục.
Gần 10 năm sau, Thang Mạt Lị cho biết mẫu giáo sư Thủy Quang luôn rạng ngời như ánh bình minh. Thủy Quang chỉ biết thổ lộ tình cảm với Vu Cảnh Lam và cố gắng đỗ đại học.
Tình cảm của Thủy Quang dành cho Cảnh Lam không rõ từ khi nào, cô yêu thích sự trầm mặc của anh chàng. Họ là những người bạn thân thiết đã trải qua bao kỷ niệm tuổi thơ.Đàm trò.
Tiết trời xuân ấm áp đẹp như tranh vẽ, khiến người ta không khỏi cảm thấy xúc động.
Khi tiết học cuối cùng kết thúc, âm thanh sôi động của việc thu dọn đồ vật lấp ló cả phòng, một số người về nhà, một số khác đến căng tin ăn cơm.
Thủy Quang điều chỉnh chậm chạp cuốn sách cần đọc vào cặp, rồi Vu Cảnh Cầm đến gọi cô ra ngoài.
“Thủy Quang, chúng ta đi thôi!”
“Đói chết đi được! Tiểu Cầm, có bánh quy không?”
“Không, hồi sáng bị anh mình lấy mất rồi. Anh ấy nói hôm nay có trận đấu bóng đá, có thể sẽ đói!”
Thực sự là thiên tài! Lớp mười hai mà lại có thời gian và đam mê để chơi bóng.
Dường như, với một nam sinh gọn gàng và sạch sẽ như Cảnh Lam, việc chơi các môn thể thao như cờ vây hoặc bơi lội mới phù hợp hơn. Nhưng khi Thủy Quang nhìn thấy Vu Cảnh Lam thi đấu bóng, ánh sáng mặt trời chiếu sáng lên gò má anh ta, làm nổi bật vẻ đẹp thanh xuân đầy sức sống. Cảm giác xúc động và rung động trong lòng Thủy Quang không phải lúc nào cũng chỉ trong một khoảnh khắc, mà đã dần được tích tụ qua nhiều năm. Cô ấy thích Vu Cảnh Lam.
Hai người đi chuyện vui vẻ trên đường. Khi đến cổng trường, Thủy Quang từ xa nhìn thấy bóng Vu Cảnh Lam và La Trí đứng bên nhau dưới ánh chiều tà.
Nghe La Trí nói: “Hôm nay thật sảng khoái! Tuần này bận rộn với bài vở và thi cử, vận động thật tốt để giảm căng thẳng!”
Vu Cảnh Lam gật đầu đồng tình. Khi thấy Thủy Quang và Cảnh Cầm, anh ta vẫy tay chào họ.
Cảnh Cầm ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao anh lại nhận ra mình và đợi chúng em?”
“Chưa từng khi nào mà chúng anh không nhận ra đâu.” La Trí đến, kéo tay Thủy Quang: “Thủy Quang, tại sao lại cúi đầu thế?”
Thủy Quang nói: “Em xấu hổ.”
La Trí trừng mat. “Ồ! Nhìn em cứ quen quen…”
Thủy Quang, mặc dù hiền lành, nhưng từ nhỏ đã quen chơi với La Trí nên dù hiền đến đâu, cũng không thiếu chút hậm hực. Điều này, La Trí chắc chắn hiểu rõ hơn ai hết.
Thủy Quang cười và nói: “Đói quá, về nhà thôi, tôi muốn ăn thịt.”
La Trí châm chọc: “Con gái thế này, chỉ cần chuyển động tí là đòi ăn thịt, không biết sống sao!”
“Nhưng ăn thịt ngon mà! Haizz… Nhớ đến là lại đói!”
Cảnh Cầm cười sáng: “Thủy Quang thật thà quá.”
La Trí than thở: “May mà em không tăng cân, nếu không sau này trở thành một đống mỡ ế chồng đây.”
Nhiều năm sau, Thủy Quang chính thức trở thành “gái ế”, cô đã thấy lời nói của La Trí không hề sai. Nhưng mà, cô vẫn giữ vóc dáng slim. Tuy nhiên, đó là câu chuyện của tương lai.
La Trí vừa nói xong, Vu Cảnh Lam lấy ra gói bánh quy từ túi và đưa cho Thủy Quang. “Thủy Quang, ăn đi đã.”
Thủy Quang nhận lấy với vẻ vui vẻ và cảm ơn.
Vu Cảnh Cầm “ơ” một tiếng rồi hỏi: “Anh chưa ăn à?”
Vu Cảnh Lam nói: “Quên mất.”
Năm đó, sau kỳ thi đại học, Vu Cảnh Lam và La Trí phải đi học ở một thành phố khác.
Hai chàng trai tài năng đều đỗ vào các trường danh tiếng, ba gia đình mở tiệc để kỷ niệm. La Trí vào trường nổi tiếng ở huyện lân cận, còn Vu Cảnh Lam phải lên miền Bắc, học tại một trường có uy tín.
Vào ngày đó, dưới tán cây đa to lớn, một số người đã say. Trong cơn say ngất đó, Thủy Quang cũng không phải ngoại lệ, cô ấy nắm chặt lon bia rỗng và làm một hành động ngớ ngẩn. Thấy mọi người đều chúc mừng Cảnh Lam, cô đứng lên và nói: “Cảnh Lam, em thích anh.”
Mọi sự lặng thinh bao phủ.
Thủy Quang nhẹ nhàng lặp lại: “Em thích anh!”
Anh chàng quay lại, ánh mắt đen sâu và trầm tĩnh như ngày xưa anh kèm cô học. Anh ta nói: “Thủy Quang, em say rồi.”
Say à?
Sau này, khi uống rượu với bạn bè đại học, Thủy Quang không bao giờ say. Họ khâm phục: “Tiêu Thủy Quang, em thật là người phụ nữ phi thường! Sao chưa thấy em say bao giờ?”
Vu Cảnh Lam à, từ nhỏ em đã biết uống rượu, biết cách uống và thích uống, vậy mà anh không nhỉ? Thủy Quang nghĩ trong lòng.
Bà Tiêu lúng túng nói: “Trẻ con đúng tinh nghịch…”Truyện kể về Thủy Quang, một cô học sinh năng động và chăm chỉ. Trải qua những tình huống học đường, cuộc sống học đường lúc nào cũng đầy màu sắc và kỳ thú. Với những cố gắng không ngừng nghỉ, Thủy Quang đã đạt được thành tích cao trong kỳ thi quan trọng đầu tiên của năm học. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng suôn sẻ, cô cũng phải đương đầu với những thử thách từ bạn bè và học đường.
Với sự quan tâm và chăm sóc từ gia đình và bạn bè, Thủy Quang luôn biết ơn và trân trọng. Cô dần dần hiểu rõ hơn về tình bạn, tình cảm và trách nhiệm của một người anh trai. Câu chuyện sẽ tiếp tục với nhiều biến cố và hành động thú vị khác, hứa hẹn sẽ mang đến nhiều bất ngờ và cảm xúc đáng nhớ. Hãy theo dõi và khám phá chuyến hành trình đầy thú vị của Thủy Quang và những người bạn trong trường học!”Cảnh Cầm tái bản bằng cách nào đó.” Vu Cảnh Lam liếc nhìn cô một cái và nói nhỏ: “Được rồi.”
Tiêu Thủy Quang đang rất lo lắng vào mùa hè, cô sợ rằng mình sẽ lỡ miệng nói những câu ngớ ngẩn, lo rằng đối phương sẽ đáp lại bằng câu “em nói gì, anh nghe không rõ.”
Hai ngày sau, La Trí cũng về nhà. Tối đó, mấy vị trưởng bối trong đại viện ngồi ngắm gió, trầm ngâm than thở: “Nhìn chứ, 4 đứa trẻ đã lớn hết rồi, thời gian trôi thật nhanh chóng!”
Vâng, thực sự là nhanh chóng!
Nhưng tại sao kỳ nghỉ này lại trôi qua chậm chạp như thế chứ?
Thủy Quang đã quyết định đăng ký tham gia lớp học võ mùa hè. Từ khi cô 6 tuổi, Thủy Quang đã được bố đưa đi học võ phòng thân. Suốt thời gian đó, nhà cô thường xuyên trang trải huy chương võ thuật, trong khi giấy khen của trường thì ít ỏi. Khi Thủy Quang vào cấp ba, bà Tiêu tức giận tuyên bố: “Chẳng lẽ anh coi con gái chúng ta như con trai ư? Đủ rồi, hãy tập trung vào việc học, không đỗ đại học thì sẽ thấy cách xử lý cậu và cha con mình!”
Bà Tiêu hiếm khi thể hiện sự nghiêm ngặt, nhưng khi bùng phát, cô có sức ảnh hưởng lớn, ông Tiêu không tránh khỏi phải nhượng bộ.
Ban đầu, Thủy Quang cảm thấy khó chịu, khi mà các cô gái khác đều đi học ba lê, piano, học vẽ tranh, còn cô thì cả ngày đều luyện đấm đá, tập võ thuật, vừa đau vừa mệt, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nhưng sau hai năm, cô dần quen, mặc dù đôi khi vẫn thấy mệt mỏi nhưng không còn khóc vì nỗi đau nữa. Khi đạt thành tích cao, cô thấy hạnh phúc và tự hào, mặc dù dáng vóc nhỏ bé nhưng trong những trận đánh, cô không thua kém ai. Một lần, Cảnh Cầm bị một nam sinh bắt nạt, chỉ cần Thủy Quang vung tay một cú, tên đó đã ngã lăn ra đất. Không phải vì cô mạnh về thể chất, mà là bởi kỹ thuật, đó mới là sức mạnh đặc biệt không thể thay thế được.
Từ khi vào cấp ba, Thủy Quang không còn tập võ nữa mà tập trung vào việc học. Cô sợ rằng nếu thi trượt đại học sẽ làm mẹ buồn, và cô cũng có mục tiêu riêng, một mục tiêu rất cao, cô phải cố gắng để đạt được.
Ngày Thủy Quang đi đăng ký tham gia lớp võ, cô tình cờ gặp Mạt Lị. Hai người nhìn nhau, Mạt Lị “hmph” một tiếng, còn Thủy Quang chỉ có thở dài một tiếng.
Sau ngày đó, cô nàng chua chát Mạt Lị không còn dám chọc giận hoặc trêu chọc Thủy Quang nữa. Đúng, bạo lực đôi khi có hiệu quả hơn cả lý thuyết.
Kỳ nghỉ hè trôi qua chậm chạp, Thủy Quang bận rộn từ chuyện này đến chuyện khác, luyện võ, ôn thi, vì vậy, suốt thời gian đó, La Trí luôn than thở với Vu Cảnh Lam: “Cô bé Thủy Quang nọ suốt ngày hoàn toàn biến mất, làm gì mà bận rộn như vậy?”
Cảnh Lam chỉ im lặng mà không trả lời, ánh mắt cứ trầm ngâm.
Năm lớp mười hai giống như một trận đánh. Thủy Quang từng bước tiến gần mục tiêu của mình, gần anh. Mặc dù anh không nhìn thấy, mặc dù anh không quan tâm.
Tháng Sáu năm 2006, sau những nỗ lực mà cô đã bỏ ra, Thủy Quang đã hoàn thành kỳ thi đại học của mình. Sau khi ra khỏi phòng thi, cô nhìn lên trời nắng chói chang phía bên ngoài.
Cầm điện thoại lên, lần đầu tiên cô quyết định gọi cho Vu Cảnh Lam.
Chuông vang lên hai cái rồi mới có người nhận máy. Giọng trầm ổn của anh truyền đến: “Thủy Quang!”
Trong khoảnh khắc đó, Thủy Quang cảm thấy như hai con mắt mình đã ướt át, mũi cũng cay cay.
“Cảnh Lam, em đã thi xong đấy.”
“Ừ, anh biết rồi.”
“Anh… em có thể vào trường của anh không?”
Người kia im lặng một chút rồi nói nhỏ: “Anh sẽ đợi em.”
Vu Cảnh Lam qua đời vào mùa hè năm 2006, trên chuyến bay trở về Tây An. Sự cố hàng không vào tháng Sáu ấy đã được đưa ra tin tức trên các phương tiện truyền thông cũng như trên bản tin thời sự, cơ quan chức năng kết luận đó là một sự cố ngoài ý muốn.
Sự cố ngoài ý muốn.
Thủy Quang nhìn những chữ này, những chữ đã khiến người con trai mà cô yêu thầm không thể trở về nữa.
Cô ngồi trên giường, suốt cả đêm mắt không một chút ngủ.
Đêm ấy, trong đại viện, không ai ngủ.
Tháng Chín năm 2006, Thủy Quang bước chân vào ngôi trường đại học lạ lẫm ở miền Bắc. Cô nhìn lên bầu trời mà anh đã ngắm, thì thầm: “Vu Cảnh Lam, anh đã nói sẽ đợi em, và giờ đây em đã đến. Em đã giữ lời hứa, nhưng anh thì không…”.
Thủy Quang là một sinh viên xuất sắc. Tại ngôi trường tiên tiến này, cô không bị lẫn lộn, thành tích học tập tốt và nhiều lĩnh vực mạnh, cô ra sức hoàn thành mọi điều một cách xuất sắc.Thủy Quang, sinh viên với giọng hát nồng ấm và múa võ uyển chuyển, thu hút nhiều người theo đuổi nhưng lại luôn từ chối. Bạn cùng phòng cho biết rằng tình cảm của Thủy Quang đã thuộc về một sinh viên khác trong trường, cô thường xuyên viết thư cho người ấy.
Năm 2007, Thủy Quang nuôi một chú chó tên Edward, và cô đã thuyết phục được quản lý để nuôi nó ở phòng dưới tầng trệt. Cả nhóm bạn yêu thích chó Edward, với thức ăn dành cho chó còn nhiều hơn thậm chí cả của họ. Thỉnh thoảng, Thủy Quang dẫn chó đi dạo, làm cuộc sống đại học trở nên phong phú hơn và vui vẻ hơn.
Vào mùa xuân năm 2008, tâm trạng của Thủy Quang dần suy thoái. Cô tự nhủ rằng không nên tiếp tục hy vọng và đừng níu kéo vào câu chuyện ‘anh ấy đang đợi em’. Thủy Quang nhận ra rằng không có ai đang đợi cô cả.
Cuối cùng, cô quyết định thả tự do và chấp nhận sự thật. Khi đó, điện thoại của Thủy Quang reo lên, đó là cuộc gọi từ Cảnh Cầm với một thông điệp bất ngờ về một bức thư từ quá khứ. Nước mắt rơi ngàn, cô đọc dòng thơ quen thuộc nhưng ấm áp của Cảnh Lam, người đã từng đến trong cuộc đời Thủy Quang.
Dòng văn chương ấm áp khúc khích, chứa đựng nhiều cảm xúc và điển hình cho tình yêu sâu đậm, tế nhị. Đó chính là “Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh, Người Đứng Trên Cầu Lại Ngắm Em” của tác giả Cố Tây Tước, một câu chuyện đầy cảm hứng đang chờ đợi bạn khám phá.