Em Là Để Yêu – Những cuộc rượt đuổi trong tình yêu!11 truyện ngắn của Phan Ý Yên trong Em là để yêu là 11 lát cắt rất nhỏ trong cuộc đời những người trẻ tuổi, 11 lát cắt trong tâm hồn các nhân vật. Nếu có điều gì đó ráp nối những lát cắt ấy vào với nhau, thì có thể, chính là nỗi buồn nhè nhẹ trong mỗi câu chuyện. Người trẻ tuổi thường buồn nhiều về tình yêu. Truyện của Phan Ý Yên hầu như khắc họa nỗi buồn mênh mang ấy. Trong truyện, là những chàng trai, cô gái yêu say mê một ai đó, nhưng lại đều là những mối tình dở dang: họ đều là người thứ ba, hoặc sẽ trở thành người thứ ba trong một mối quan hệ chỉ mình họ phải chịu nhiều nỗi buồn và nỗi đau. Tình yêu không có sự giành giật, không đấu lý, cũng không mòn mỏi đợi chờ theo kiểu thủy chung như nhất. Chấp nhận, hay cam tâm làm người thứ ba, mà nếu không cam tâm, thì cũng không làm gì để thay đổi hoàn cảnh được. Nỗi buồn của họ không khiến người đọc day dứt hoặc xót xa, bởi ít nhiều trong tâm khảm, họ đã sẵn sàng chuẩn bị cho thân phận của mình trong mối tình họ theo đuổi.Dung lượng tác phẩm rất ngắn, mỗi truyện chỉ kéo dài vài trang sách. Không nhiều sự kiện, biến động trong những trang văn, mà cũng không dung chứa thật nhiều cảm xúc hỉ nộ ái ố dục đến mức mãnh liệt. Đọc truyện Phan Ý Yên, có cảm giác người viết rất thích định hình cho mình hình ảnh những chàng trai cô gái dịu dàng, tinh tế. Giọng văn của cô rủ rỉ như đang tâm tình với chính mình. Có những mối tình bất thường, có những con người sống hiện đại không chịu sự chi phối của chuẩn mực trong đạo đức xã hội phương Đông còn rơi rớt, nhưng Phan Ý Yên không để họ sống mạnh mẽ, yêu điên cuồng và sẵn sàng sống chết cho tình yêu, không buồn đau đến mức nỗi đau khôn nguôi trọn đời, cũng không có niềm vui trào lên như ánh nắng ngày hè. Ngược lại, Phan luôn luôn khuôn cảm xúc của nhân vật vào sự dịu dàng và thanh nhã.Bốn mùa đều là thời gian để yêu của những người trẻ tuổi mà ta bắt gặp trong truyện của Phan Ý Yên. Nồng nàn, da diết và đắm say. Có nỗi buồn mênh mang trong mỗi câu chuyện, mỗi cuộc tình. Văn Phan Ý Yên sâu lắng và rất đỗi tinh tế. Đọc mỗi câu chuyện cũng tựa như đang nhâm nhi thưởng thức tách trà ấm áp thoảng hương giữa tiết trời đông lạnh giá, trong không gian dìu dịu của khúc nhạc ru hồn người vào những điều nhẹ nhàng mà thênh thang…***Phụ nữ hai mươi lăm tuổi. Hẹn hò vội vã, đối thoại hời hợt. Quên mất cách đánh vần chữ “Đam mê”. Buổi chiều chủ nhật. Ngồi nắm tay người đàn ông mới quen. Bần thần hỏi: “Anh đã bao giờ yêu ai say đắm?” Phụ nữ hai mươi lăm tuổi hỏi mà như hỏi cho chính mình. Tóc mai rũ xuống mí mắt nặng trĩu.Người đàn ông mới quen hờ hững. Trà xanh matcha lạnh. Quán ở tầng hai nhìn thẳng ra đường ngột ngạt nắng đầy ắp xe. Cô đơn cắn vào vành tai. Nhưng nhức.Ella à. Ella ơi. Châu Âu có nhớ Yên không?
PHAN Ý YÊN (sinh ngày 27/02) tên thật là Nguyễn Hoàng Phương Thảo. Hiện đang làm việc và sống tại thành phố Hồ Chí Minh.
Bốn mùa đều là thời gian để yêu của những người trẻ tuổi mà ta bắt gặp trong truyện của Phan Ý Yên. Nồng nàn, da diết và đắm say. Có nỗi buồn mênh mang trong mỗi câu chuyện, mỗi cuộc tình. Văn Phan Ý Yên sâu lắng và rất đỗi tinh tế. Đọc mỗi câu chuyện cũng tựa như đang nhâm nhi thưởng thức tách trà ấm áp thoảng hương giữa tiết trời đông lạnh giá, trong không gian dìu dịu của khúc nhạc ru hồn người vào những điều nhẹ nhàng mà thênh thang…
Cuốn sách này là một phần tuổi trẻ của tôi.Và phần tuổi trẻ xinh đẹp đó.Xin được để tặng Vũ Quỳnh Anh, Mít đặc và Mẹ – những người phụ nữ của tôi.
Lời giới thiệuCó hai cuộc rượt đuổi trong cuốn sách. Một là sự rượt đuổi của cảm xúc, trên nền của những câu chữ có phần trầm lặng, như thể tâm trạng phẳng lì của người đã trải qua nhiều biến cố, nhưng luôn xao động và có thể trở thành những điểm rơi, mà có thể tác giả và nhân vật không định trước. Hai là cuộc rượt đuổi của tác giả và người đọc, trong miên man những suy tư, ngập tràn những tâm trạng và cung bậc của người phụ nữ đang yêu, dù quá nửa nhân vật xưng “Tôi” trong truyện là đàn ông. Phan Ý Yên như cố tình chọn ngôi thứ nhất là đàn ông, để làm cuộc tự đối thoại, để hiểu rõ bản thể phụ nữ của mình hơn và để bày tỏ những thông điệp của mình về tình yêu, hạnh phúc, nỗi đau và sự chia xa. Ở đó, người phụ nữ luôn đẹp, dù có thể họ yếu ớt, có thể họ mệt nhọc và bất an. Nhưng họ luôn yêu chân thành và dám làm những điều tưởng như khờ ngốc hoặc rồ dại, để sống với tình yêu của mình. Người phụ nữ ấy chấp nhận mọi thứ, chấp nhận làm nhân tình, để được yêu người đàn ông của mình. Hoặc ở một tâm thế ngược lại, sau quá khứ mỏi mệt của cuộc sống chung chán ngán nơi trời xa, cô gái ấy đã gặp người đàn ông mà cô nghĩ có thể là người đàn ông của đời mình, trong tâm thế của người thắng cuộc. Chiến thắng chính bản thân mình, chiến thắng sự yếu ớt và sũng nước, để thành một người năng động và “đối thoại media” một cách sòng phẳng với người cũ. Đó cũng là một thái độ ứng xử đặc biệt với những gì mình quá yêu thương…Phan Ý Yên có một thế mạnh là ngôn ngữ của cô uyển chuyển, có thể đôi khi làm người đọc hụt hơi, nhưng vẫn mê say. Không gian truyện của cô thường là quán bar, quán cà phê, những căn phòng và những loài hoa với âm nhạc và một món rượu đặc biệt. Một không gian của người phụ nữ biết hưởng thụ, nhưng vẫn luôn đau đầu với tình yêu của mình. Và những ngắt quãng như thể cố tình, như thể vô tâm mà lơ đãng thả dấu, cũng tạo thành một nét quyến rũ rất nữ tính.Cuốn sách nhỏ, những câu chuyên như một vị trà quanh quẩn nhưng lan tỏa, ngọt và đắng, nhưng dư vị khá nhiều ám ảnh.Đó là cuốn sách về những người trẻ tuổi đang yêu…Dương Bình Nguyên
Tự họaNhững cô gái hai mươi tuổi lần thứ năm.T-shirt trắng mỏng như sương sớm. Vùi mình trong nắng. Một lọn tóc mai lả lơi theo khói thuốc. Đốt cháy nỗi buồn tháng Bảy xuyên qua kẽ tay. Lặng lẽ.Những cô gái hai mươi tuổi lần thứ năm.Không còn nhớ rõ. Liệu mình có còn đang thở. Ngày khẽ khàng đến độ. Gió chùng chình vấn tóc vào hương. Cứ la đà vờn vã.Những cô gái hai mươi tuổi lần thứ năm.Bước chân xiêu. Bươn qua khúc chiều tà óng ả. Lả lơi đan tơ mùa nhớ. Đêm dịu dàng.Ru ngủ giấc mơ hoang. Khát khao dài là thế. Hy vọng dài là thế. Ủ ê.Những cô gái hai mươi tuổi lần thứ năm.Lơ đãng hỏi tình nhân. “Đến khi nào ta mới bỏ rơi nhau?”Tình nhân thở dài.Ngày lủi thủi tắt.
Ai đã để anh điBằng tất cả tình yêu với Old Lady, Cointreau và chanh đá trong ngăn tủ. Bằng tất cả tình yêu với mỳ trứng, thịt bò và rau cải.Một món quà cho con nhỏ… Tôi tưởng là mình nhìn thấy tôi trong gương. Có ba người đi nhẹ hối hả trong cơn mưa chiều tầm tã tháng Tư.Họ vô tình đi thành hình zigzag trên con đường chìm rũ những tâm tư hoang hoải.Họ đi qua một cái cây magnolia màu tía, oằn ải, sũng sượi. Một người đứng lại, trong khoảnh khắc rất nhẹ, họ nhìn vào đáy mắt nhau. Không biết có ai đã khóc không? Chỉ biết bầu trời bỗng nhiên thở mạnh, khiến cây magnolia rơi lìa một nhành xanh mướt, tươi non.Mời các bạn đón đọc Em Là Để Yêu của tác giả Phan Ý Yên.