Cuốn sách “Giọt Lệ và Nụ Cười” bao gồm 56 câu chuyện ngụ ngôn, truyện và thơ được tuyển chọn cẩn thận. Gibran thể hiện sâu sắc về cuộc sống và con người thông qua những lời viết đầy tâm huyết của mình. Cuốn sách thú vị này khám phá những khía cạnh phức tạp của cuộc sống, từ niềm vui đến nỗi đau, từ sự mạnh mẽ đến sự yếu đuối, tạo ra một bức tranh đa dạng về con người và thế giới xung quanh. Qua từng trang sách, bạn sẽ cảm nhận được sự long lanh trong nước mắt và sự tươi rói trong nụ cười.
Với nhật ký “Sinh Nhật Tôi”, Gibran kể về những suy tư sâu lắng về cuộc sống và thời gian. Những đoạn viết chân thực và cảm động này sẽ khiến bạn suy ngẫm về ý nghĩa của việc sống, về thời gian trôi qua và về những tình cảm đan xen trong trái tim con người. Hãy dành thời gian đọc kỹ những dòng tâm sự này, bạn sẽ cảm thấy như đang chia sẻ tâm hồn với người bạn thân.Trong suốt quãng thời gian dài, tôi đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc đối với chết, gọi nó bằng những từ ngữ ân cần và lịch sự, từ những nơi yên bình đến những nơi ồn ào. Tôi cũng chẳng kém phần yêu thương sự sống. Đối với tôi, cái chết và cuộc sống đều có vẻ đẹp riêng, mỗi khía cạnh đều đáng quý, và cùng nhau phát triển, nuôi dưỡng lòng hi vọng và khao khát của tôi. Tôi yêu thương và đánh giá cao cả hai khía cạnh giống như nhau. Tôi đã hâm mộ sự tự do, và tình yêu của tôi đã tăng lên cùng với nhận thức về cách con người tương tác với sự giả dối và xao lãng. Điều đó cũng lan rộng song song với hiểu biết rằng thế gian đã lạc lối trong việc sùng bái những thần thánh được tạo ra bởi bóng tối và tôn thờ bởi sự điên rồ, mặc kệ việc chúng còn bị lộ ra bởi sự vu oan của những hàng môi hâm mộ. Tôi cũng đã từng yêu thích những người hâm mộ ấy với tình yêu mở lòng của mình. Tôi đau lòng cho họ, vì họ là những người liều lĩnh hôn môi đầy máu của một cơn ác mộng mà họ chẳng biết; và hít vào nọc rắn độc mà không nhận ra. Họ đào sâu mộ cho mình bằng chính đôi bàn tay của mình mà không ý thức được. Tôi đã yêu thích tự do vì tôi đã nhận ra rằng tự do giống như một cô gái yếu đuối vốn chịu cảm giác cô đơn và yếu đuối, cho đến khi cô trở thành một hồn ma đi lang thang qua các góc phố, đứng ngoài số đường và kêu gọi mà người qua đường không thành ý lắng nghe cũng chẳng để lòng nhớ. Trong hai mươi lăm năm, tôi đã yêu thương hạnh phúc như nhiều người khác. Tôi mỗi sáng thức dậy và tìm kiếm hạnh phúc cũng như bất kỳ ai khác. Nhưng tôi không tìm thấy nó như họ; không thấy dấu vết của nó trên bãi cát ngoài của họ; không nghe thấy tiếng nói vọng lại từ bên trong lâu đài của họ. Nhưng khi tôi tìm kiếm hạnh phúc ở nơi hoang vắng, tôi nghe lời nói trong tâm hồn mình như thế này: “Hạnh phúc sinh ra và sống trong lòng bạn chứ không phải bên ngoài”. Và khi tôi mở lòng ra để chứng kiến hạnh phúc, tôi nhìn thấy trong đó bức tranh, chiếc giường, và những bộ quần áo của nó. Nhưng chính hạnh phúc ấy thì chẳng thể nhìn thấy. Tôi đã yêu thương tất cả mọi vật – yêu thương họ rất nhiều. Trong mắt tôi, thế giới này được chia thành ba loại: một loại đổ lỗi cho cuộc sống; một loại ban phước; và một loại chỉ trích nó. Tôi đã yêu loại đầu tiên vì sự tuyệt vọng của họ; loại thứ hai vì lòng khoan dung; loại thứ ba vì sự sáng suốt. Hai mươi lăm năm đã trôi qua như vậy. Những ngày và đêm của tôi cũng trôi đi như thế, vội vã, vụng trộm, rơi ra khỏi cuộc sống như lá rơi từ cây bởi những cơn gió thu. Và hôm nay, hôm nay tôi đứng nhớ như một nhà lữ hành mệt mỏi đứng trên con đường dốc lên, và tôi quay đầu này rồi đầu kia nhưng không thấy bất kỳ điều gì trong quá khứ mà tôi có thể trỏ vào mặt trời và nói: “Đây là của tôi”. Tôi cũng chẳng tìm thấy bất kỳ mùa gặt nào trong những năm tháng của cuộc sống mình ngoài chiếc lá có vết mực, và những nét vẽ lạ tạp đầy trên tuyến đường của những nét giáp và màu sắc, hoà hợp và phi tim hành. Trong những trang và những nét vẽ trớ trêu ấy, tôi đã chôn vùi những cảm xúc, suy nghĩ và ước mơ của mình giống như người nông dân gieo hạt giống vào đất. Nhưng người nông dân sẽ ra đồng và gieo hạt giống vào lòng đất khi màn chiều buông và trở về nhà mong đợi đến mùa gặt. Tôi không làm như vậy. Vì tôi đã phân bố hạt giống từ trái tim mình mà chẳng hy vọng gì, cũng chẳng mong chờ gì. Và bây giờ, tôi đã ở giai đoạn này trên hành trình của mình và nhìn thấy thế giới từ bên kia tấm màn sương của nuối tiếc và kháng than, và nhìn thấy tương lai từ sau lớp màn kia của quá khứ, tôi đứng từ cửa sổ nhìn cuộc sống bên ngoài. Tôi thấy khuôn mặt của thiên hạ và tiếng nói bắt đầu dội lên. Tôi nghe thấy tiếng bước chân họ đi qua giữa các nhà và cảm nhận sự chạm vào linh hồn và những sóng dữ dội của ham muốn và nhịp đập của trái tim họ. Tôi thấy trẻ con chơi đùa, tung đất nhau trong tiếng cười thanh thản. Và tôi thấy người trẻ đứng vững vàng, đầu cao như muốn đọc một bài thơ của tuổi trẻ viết bên lề những đám mây sắp che kín với tia nắng mặt trời. Còn những cô gái bước đi vững vàng, đầu cao như những cành non và mỉm cười đằm thắm như đóa hoa, đồng thời quan sát từ dưới nón những chàng trai hồi hộp theo dõi với tình yêu và hoài bão. Tôi thấy những người lớn tuổi đi với bạch lưng cong, dựa vào cây gậy và nhảy vào từng bước đi. Tôi nhìn chắm chẽ như thể mắt tôi muốn ghi nhớ mọi chi tiết, mỗi cử động, mỗi cảm xúc, hòa mình vào khung cảnh sống động mà cuộc sống đang ban tặng.Nhìn qua cửa sổ, tôi chìm đắm trong vẻ đẹp của những hình ảnh tĩnh lặng và sâu lắng. Đã bao lâu rồi tôi không cảm nhận sự kỳ diệu và ngập tràn trong vũ trụ xung quanh chúng ta như vậy. Những góc khuất và tiềm ẩn của cuộc sống được hiện hữu qua những dòng văn của tác giả Kahlil Gibran & Nguyễn Yến Anh (dịch) trong cuốn “Giọt Lệ Và Nụ Cười”. Họ đã dẫn dắt tôi khám phá vẻ đẹp trong từng chi tiết nhỏ nhặt của thế giới xung quanh, từ những cánh cây dịu dàng tới những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời vô biên. Hãy cùng nhau khám phá sự hài hòa và tối thượng trong từng trang sách, và để tác phẩm mang đến cho bạn những trải nghiệm tâm hồn sâu sắc nhất.