“Linh mục giáo sư – Sứ điệp từ chốn tỉnh lặng” là một cuốn sách đầy sự sâu sắc và gần gũi. Tác phẩm này không chỉ nêu bật vẻ đẹp của tình bạn giữa con người và thiên nhiên mà còn thổi hồn vào độc giả sự đam mê và tri thức về cuộc sống và tâm hồn. Điều này đã làm nên sức hút và đẳng cấp riêng của cuốn sách.
Trong “Linh mục giáo sư”, tác giả không ngần ngại chia sẻ những tri thức, kinh nghiệm quý báu từ những ngóc ngách tâm hồn của mình. Cuốn sách không chỉ dành cho những người yêu thích học thuật mà còn là một điểm đến lý tưởng cho những ai đam mê khám phá và hiểu rõ hơn về cuộc sống.
Với lối viết tinh tế và sâu lắng, “Linh mục giáo sư – Sứ điệp từ chốn tỉnh lặng” sẽ khiến bạn như bước vào một thế giới mới, nơi mà tri thức và trải nghiệm được kết hợp một cách tinh tế. Dù bạn là người mới bắt đầu hay đã có kinh nghiệm trong việc đọc sách, cuốn sách này đều đáng để bạn khám phá và tận hưởng từng trang giấy.Chạy tới tận hang, anh ta đột ngột ngã gục, tay vẫn cầm chặt mũi tên của người Mèo. Và đây, hai làng đã thù oán từ thời xa xưa chỉ vì sự xích mích giữa nhà thống lý Mèo và vua Mán. Cây bứa lâu nay vẫn kiên cố đứng vững, dù đã già cỗi, cao chon von.
Nhảy đến năm 1948. Quân Pháp chiếm đất dưới chân núi, bắn pháo lên làng Mán, làng Mèo. Có lần làm hỏng mấy dưa của làng Mán bằng đạn. Vườn thuốc phiện của làng Mèo, như những cánh đồng hoa, cũng bị hủy hoại. Cả hai làng Tà Pình và Động Hía đều không ưa thích quân Pháp.
Liên tục, cán bộ của Cụ Hồ đến dạy dỗ người Mán đánh giặc và tăng cường sản xuất. Thiếu niên Mán hình thành một đội liên lạc. Cán bộ giải thích về cuộc xung đột giữa Tà Pình và Động Hía, khuyên bảo người Mán nên đoàn kết với người Mèo. Ban đầu, người Mán không chịu nghe, nhưng dần dần qua lời cảnh báo của cán bộ:
“Cụ Hồ nói: Kinh, Thổ, Thái, Mán, Mèo, Mường, đều là anh em một nhà. Sự thù hằn kia không tốt. Cuộc xung đột giữa hai nhà thống lý Mèo và vua Mán, không nên làm dân hai làng phải chịu.”
Chồng vợ nghe và chấp nhận, sau đó truyền đạt cho con cái. Thiếu niên nghe và truyền lửa cho nhau. Ai cũng đều tán dương lời khuyên của cán bộ. Làng Mán muốn hàn gắn với làng Mèo, nhưng gia đình vua Mán không đồng ý. Có người Mán nghĩ rằng: “Nếu cán bộ đến gặp người Mèo và giải thích, thì người Mèo cũng hiểu chúng ta như người Mán.”
Và thế là, cán bộ từ làng Mán sang làng Mèo làm như vậy. Nhưng thống lý dòng dõi Hoàng lắc đầu phủ phục. Ông ta hút một hơi thuốc lá dài, mắt mờ nhòe, nói:
“Mán Động Hía mang cán bộ đến, sau này cán bộ lại đem bộ đội lên giết người Mèo chúng ta.”
Thông tin này khiến mọi người hoài nghi:
“Liệu ông thống lý nói có đúng không?”
Ông cười cợt, đập chén xuống sàn nhà:
“Vì sao? Vì sao?”
Và giờ đó, mọi người im lặng, quá tin tưởng vào thống lý nên người Mèo đã trục cán bộ và chưa sẵn lòng hòa giải với người Mán.
Câu chuyện của tôi bắt đầu từ đây, bạn ơi, nó diễn ra vào thời điểm đó. Và đây mới thực sự là câu chuyện mà bạn cần biết kỹ, đó chính là câu chuyện chính mà tôi sẽ kể cho bạn. Mời bạn đến Tà Pình trước.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời mọc ửng đỏ trên những ngọn núi phía trước. Nhưng đồi cỏ lau và con đường dăm đất đỏ vẫn còn ẩm sương. Vừ A Sình tỉnh dậy. Cậu bé mở mắt ra liền nghe tiếng xay ngô ù ù. Sình bước ra ngoài, tay hứng vòi nước để rửa mặt.
Bất ngờ, một bầy chim từ mái nhà bay vù vù về phía Động Hía. Chúng bay hót “Chà chích, chà chích”.
Sình khoanh tay trước ngực, đứng đó nhìn về phía bầy chim. Sình tự nhủ:
“Có nhiều con chim. Tại sao chúng không ở Tà Pình mà lại bay về Động Hía? Nếu tôi bắt được một con sẽ thú vị lắm.”
Tự nhủ như vậy, cậu bé vùng tay lau mặt. Sau đó, cậu nghĩ một lúc rồi vội vàng cất tóc như một chiếc áo búp bê, chạy thẳng vào nhà.
Mẹ Sình đang xay ngô. Chiếc váy nhăn nhỉn của bà đùng đùng run lên. Bà thấy con trai xách cái lồng chim từ trên tường xuống. Đó là một cái lồng bẫy. Trong lồng, con chim mồi nhảy lách cách.
Bà la lên vang cả cối xay:
“Con đi chơi à, lại đi bắt chim sao?”
Sình sửa lồng và đáp:
“Tôi sẽ đi bắt con chim!”
“Ừ, nếu đã bắt chim, thì phải chạy nhanh, Sình ơi?”
“Tôi chạy cũng nhanh đấy. Chim đã đến Mán Động Hía trước rồi cơ.”
“Ồ, nếu mày chạy gần vậy, cũng có một con chim. Nhưng đừng vượt quá Tà Pình, Động Hía nó chém chết mày đấy. Họ sẽ đuổi giết mày.”
Sình chưa nghe hết, cậu vẫn cầm lồng và rón rén chạy về phía bầy chim.
Mẹ bỏ cối, lao ra ngoài cửa. Nhìn thấy con chạy về hướng Động Hía, bà giương tay, cúi người, hét:
“Đi ăn măng ở rừng này này. Đừng qua Mán nữa, nó giết chết con.”
Cậu bé nghe mẹ rống lên, rơi vào trạng thái mơ hồ, từ từ chuyển hướng đi về rừng. Mẹ mới yên tâm quay về, bắt đầu xay ngô ù ù.
Nhưng khi mẹ quay lưng, Sình thoắt xúc, đưa chân cao lên, rón rén quay lại và ù té chạy ngược về Động Hía. Mẹ nghĩ rằng con đã quay về rừng ăn măng.Một Kỹ Thuật Bắt Chim Tinh Mắt
Dường như không còn lực nữa. Sình trốn sau một ngọn đồi. Cậu đi dão dần, tĩnh dạ. Tiếng sáo lờ lẽo từ miệng cậu theo tiếng chim hót. Chim mồi trong tổ nhảy ứng theo. Sau một lúc, không còn ai. Bờ cỏ yên bình như một nơi bỏ hoang từ lâu. Tiếng hót bất ngờ làm cậu run sợ:
– Mấy năm nó đánh tao, tao chết hả?
Tiếng chim từ trong tổ lại hót “chà chích, chà chích”. Tiếng hót dẫn cảm làm cậu theo từng lờ sáo. Cậu tiếp tục lẩm bẩm:
– Thấy nó thì tao trốn ngay. Nó chỉ ở gần vườn chè của Mán thôi.
Và Sình tiếp tục bước.
Cây bứa xuất hiện trước mắt. Cây bứa, dẫn đường giữa hai làng Tà Pình và Động Hía từ lâu vẫn còn nguyên vẹn. Cậu dừng lại, nhìn xung quanh. Một số cây thấp sát bên đường có thể treo tổ chim. Cậu sẵn sàng và móc tổ chim lên cành cây. Mở cửa tổ ra, cậu thử vài lần. Tổ vẫn còn tốt. Cậu ngồi núp sau bụi cây. Sáo hòa theo tiếng chim. Chim mồi cũng đáp lại. Một số chim, nghe tiếng, nhảy xuống từ cành cao.
Sình cảm thấy tim mình đập nhanh. Nhưng đàn chim không vào tổ. Chúng nhảy nhót xung quanh.
Đột nhiên, một vụ “cách”. Không phải đàn chim dại dột đã rơi vào bẫy của Sình mà chính con mồi đã mắc phải. Chân bị buộc khiến nó chỉ còn nhảy, không thể bay.
Con chim nhảy xuống đường, cố vươn cánh lên nhưng lại rớt xuống. Sình hoảng sợ. Từ trong bụi cây, cậu nhảy ra đuổi con chim. Cả lần cậu vùng vẫy xuống bờ cỏ nhưng không thể bắt được. Nó vẫn cần cù nhảy mà không thể bay. Cậu vừa đuổi vừa thèm thuồng:
– Bay đi, tao bắt mày, tao sẽ bắt được mày.
Con chim một cú lao về phía cây bứa. Sình nhẹ nhàng ngẩng mình: “Mày đã qua Động Hía rồi à? Nếu bị Mán chém, tao sẽ tiếc lắm nếu mất mày.”
Sình chuẩn bị vượt qua. Nhưng cậu không dám: Con chim loạng choạng vài bước nhỏ rồi nằm trong bụi cây.
Hãy cùng đọc với tôi cuốn sách “Hai làng Tà Pình và Động Hía” của tác giả Bắc Thôn.