Hai Năm Trên Hoang ĐảoĐánh mất trong đêm tối, du thuyền Sloughi với mười lăm cậu bé trẻ từ tám đến mười bốn tuổi, rơi vào Thái Bình Dương không một cơ hội cứu giúp. Họ phải vật lộn để sống sót trên hòn đảo hoang sơ, đối mặt với nhiều thử thách khắc nghiệt. Đây không chỉ là cuốn sách phiêu lưu hấp dẫn mà còn là bức tranh thu nhỏ về sự chinh phục và khám phá những vùng đất mới. Cuốn sách này rất thú vị để hiểu thêm về mối quan hệ giữa con người với thiên nhiên kỳ diệu.***Jules Verne, người đã mở ra thể loại Khoa học viễn tưởng với nhiều tác phẩm nổi tiếng, là một tác giả tài năng của Pháp. Cuốn sách này không chỉ là một cuốn truyện thu vị mà còn là bài học về sự dũng cảm và trách nhiệm cao cả của trẻ em khi đối mặt với khó khăn. Cùng khám phá thêm về tác giả tài năng này và thế giới mà ông đã sáng tạo.Hướng với trí tưởng tượng văn chương hay không. Các nhà triết học thì đồng tình, lules Verne chứng minh điều ngược lại qua hành động. Ông dùng chất liệu khoa học để xây dựng nên những câu chuyện hấp dẫn, những cuộc phiêu lưu lôi cuốn.
Trận bão – Con tàu bị hư hỏng – Bốn chú bé trên boong tàu Sloughi – Buồm trước rách tả tơi – Trong khoang tàu – Chú học việc thủy thủ bị chẹt cổ gần chết – Sóng đánh đuôi tàu – Thấy đất qua sương mù – Bãi đá ngầm
Đêm mùng 9 tháng 3 năm 1860, mây rà sát mặt nước, tầm nhìn xa chỉ vài sải tay. Biển động, sóng dậy dồn dập chiếu ra một thứ ánh sáng nhợt nhạt, một con tàu nhỏ gần như không giương buồm lao nhanh.
Đó là một du thuyền trọng tải một trăm tấn mà người Anh, người Mỹ gọi là “schooner”. Tên chiếc schooner này là Sloughi. Nhưng giờ thì đừng hoài công tìm tên ấy vì tấm biển đề đã bị một sự cố – sóng đánh hay một cú va đập mạnh – làm vỡ ra từng mảnh rồi.
Đã 11 giờ đêm. Ở vĩ độ này vào đầu tháng 3, đêm hãy còn ngắn. Đến 5 giờ sáng thì trời hửng. Nhưng liệu ánh mặt trời có làm giảm bớt hiểm nguy đang đe dọa con tàu không? Nếu sóng dịu xuống, gió lặng đi thì chắc nó sẽ không bị đắm, một tai nạn khủng khiếp nhất ở giữa đại dương, xa mọi mảnh đất, nơi những người sống sót có hi vọng được cứu giúp.
Ở cuối tàu, bên bánh lái có ba chú bé, một chú mười bốn tuổi, hai chú kia cùng mười ba với một chú da đen học việc thủy thủ mười hai tuổi. Các chú hợp sức cố giữ cho tàu khỏi chệch hướng quay ngang. Công việc thật khó nhọc vì bánh lái cứ cưỡng lại, muốn quay ngược, có thể hất bay các chú qua thành tàu. Đã thế, gần nửa đêm, một con sóng trùm qua boong, đập mạnh vào sườn tàu đến nỗi các chú không bị văng mất đã là một sự thần kì. Cú đập làm các chú ngã nhưng đứng dậy được ngay.
– Còn lái được không, Briant? – Một cậu hỏi.
– Còn, Gordon ạ. – Briant đã trở về vị trí và bình tĩnh trả lời, rồi nói với cậu thứ ba. – Chúng mình phải vững vàng, Doniphan ạ! Phải dũng cảm vì bọn mình phải cứu mấy đứa kia.
Briant nói bằng tiếng Anh, nhưng cách phát âm cho thấy cậu là người Pháp.
Quay sang chú tập sự thủy thủ, cậu hỏi:
– Mày có bị thương không, Moko?
– Thưa cậu* không sao, – Moko trả lời. – Cần nhất bây giờ là giữ cho tàu gối lên sóng, không chệch hướng quay ngang, không thì chúng ta sẽ chìm nghỉm ngay!
Vào thời ấy, tệ phân biệt chủng tộc da trắng, da màu rất nặng nề. Nguyên văn tiếng Pháp là “monsieur Briant”, đúng ra phải dịch là “thưa ông Briant”. Người dịch tạm dùng chữ “cậu” cho nhẹ bớt.
Vừa lúc ấy, ca pô cầu thang xuống phòng khách du thuyền bật mở, hai cái đầu bé bỏng nhô lên mặt boong cùng một con chó dễ thương sủa mấy tiếng.
– Anh Briant!… Anh Briant!… Chuyện gì thế? – Một chú bé chín tuổi gào lên.
– Không, Iverson, chẳng có chuyện gì cả, – Briant đáp – em với Dole xuống ngay đi… nhanh lên!
– Là vì chúng em sợ quá! – Chú nhóc thứ hai còn non tuổi hơn nói thêm.
– Còn những đứa kia? – Doniphan hỏi.
– Những đứa kia cũng sợ! – Dole trả lời.
– Thôi, các em xuống cả đi! – Briant nói – Đóng chặt cửa lại, trùm kín chăn, nhắm mắt vào là hết sợ thôi! Chẳng có gì nguy hiểm đâu.
– Chú ý! Lại sóng lớn! – Moko thét.
Đuôi tàu bị đập mạnh. May sao sóng không trùm lên boong, nếu không nước sẽ qua ca pô cầu thang ùa vào, tàu nặng lên sẽ không đè trên sóng được.
– Xuống ngay! Nếu không thì… liệu hồn! – Doniphan quát.
– Thôi nào! Về buồng đi các em! – Briant nói, giọng ôn tồn hơn.
Hai cái đầu vừa thụt xuống thì một cậu bé khác xuất hiện:
– Briant! Có cần chúng mình không?
– Không! Baxter, bốn chúng tớ là đủ, Cross, Webb, Service, Wilcox và cậu, các cậu ở lại với các em bé.
Baxter sập ca pô xuống.
“Những đứa kia cũng sợ!” Dole đã nói thế.
Chẳng lẽ chỉ có toàn trẻ em trong con tàu đang bị cuốn theo gió bão này sao? Đúng, toàn là trẻ em! Bao nhiêu? Mười lăm đứa, kể cả Gordon, Briant, Doniphan và chú thủy thủ tập sự. Vậy các em xuống tàu trong hoàn cảnh nào? Ta sẽ sớm biết thôi.
Và trên tàu không có một người lớn, không có thuyền trưởng để chỉ huy, không có một thủy thủ nào để sử dụng các thiết bị, không có một người lái nào để lái tàu hay sao? Không! Không có mộtTrên tàu không ai biết chính xác vị trí của họ trên đại dương rộng lớn nào. Đại dương Thái Bình Dương trải dài hai nghìn dặm từ bờ biển Australia và New Zealand đến bờ biển Nam Mỹ. Vì vậy, câu chuyện xảy ra gì? Tai họa gì đã khiến thủy thủ đoàn biến mất? Có phải cướp biển Mã Lai đã bắt tất cả, để lại những hành khách trẻ con, với đứa lớn nhất chỉ mới 14 tuổi, phải tự mình xoay xở? Một du thuyền 100 tấn ít nhất cần một thuyền trưởng, một thủy thủ trưởng và năm, sáu người khác. Nhưng sao lại chỉ còn chú thủy thủ tập sự là còn lại cho cả đoàn thủy thủ biển? Cuối cùng, du thuyền đã đến từ đâu, từ vùng biển nào của Australia hay quần đảo nào của châu Đại Dương, đã đi trong bao lâu và định tới đâu? Bất kỳ thuyền trưởng nào gặp tàu Sloughi ở vùng biển này cũng sẽ hỏi những câu này và những đứa trẻ nhất định sẽ trả lời được. Tuy nhiên, không có tàu nào. Tàu viễn dương không xuất hiện quá thường xuyên trên các vùng biển châu Đại Dương, và tàu buôn chạy bằng máy hơi nước hoặc buồm, thường có hàng trăm chiếc từ châu Âu hoặc châu Mỹ đến các cảng biển Thái Bình Dương mà cũng không gặp bất kỳ chiếc tàu nào. Dù có một con tàu mạnh với động cơ hoặc hệ thống buồm, thủy thủ vẫn phải tập trung chống lại cơn bão, cứu được con du thuyền đang nổi lên trên sóng biển như một mảnh vỡ của một con tàu!Đừng bỏ lỡ trải nghiệm đọc cuốn sách “Hai Năm Trên Hoang Đảo” của tác giả Jules Verne & Đinh Khắc Phách (dịch).