Hai Phần Thân Quen
Khi còn trên đại học, Nguyễn Vân Kiều luôn cảm thấy cô và Lý Nghiên chỉ quen thân có hai phần. Trong trường học, fan nữ của anh hàng trăm hàng nghìn, là sinh viên ưu tú nắm trong tay vô số giải thưởng, mà cô chỉ là một đứa học cho có, danh tiếng cũng tệ, cả ngày chỉ chạy lăng xăng trong tổ kịch. Khác nhau một trời một vực, không hề có giao điểm. Hai phần thân quen còn sót lại kia là bởi vì… Cửa vừa đóng, rèm cửa bị kéo chặt, khoảnh khắc học sinh ngoan không khác gì chó dữ muốn cắn nuốt người.
Sau khi tốt nghiệp, như người dưng nước lã. Nguyễn Vân Kiều chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của anh trên truyền hình trung ương Trung Quốc (China Central Television). Trước sau như một, lạnh lùng kiêu ngạo, tiếc chữ như vàng. Mãi cho đến sau này, trong một buổi phỏng vấn sau trận đấu, có phóng viên nhiều chuyện hỏi: “Không biết người ưu tú như anh đã thích ai chưa?” Đồng đội đứng bên cạnh đều biết Lý Nghiên không thích trả lời vấn đề này, vừa định thay anh ngăn cản lại thấy anh cầm lấy micro, nhìn vào ống kính với ánh mắt thản nhiên: “Có, cô ấy tên là Nguyễn Vân Kiều.” Hotsearch ngay lập tức sôi trào.
Trong sự kinh ngạc của người đại diện, Nguyễn Vân Kiều đỏ mặt gửi tin nhắn đầu tiên sau khi chia tay cho ai đó nằm chết dí trong danh sách bạn bè: “Không phải đã bảo chia tay vui vẻ à?” Nhà vô địch thế giới môn đấu kiếm VS nữ minh tinh một rổ scandal. [Từ quá khứ đến hiện tại, chúng ta chưa từng chia tay.] Tag: Đô thị tình duyên, Điềm văn Tóm tắt trong một câu: Chia tay vui vẻ, ai liên lạc trước là chó. Dàn ý: Quan tâm đến môn thể thao đấu kiếm, cao (cấp) hơn, nhanh hơn, mạnh hơn.
Thông qua câu chuyện của Nguyễn Vân Kiều, ta được chứng kiến những mảng ký ức đan xen, tình bạn và tình yêu đan xen với những giấc mơ và hoài bão. Ngày thứ ba, rốt cuộc Nguyễn Vân Kiều cũng uống một ít thuốc. Thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cô nằm trên giường ngủ được một lát thì bị tiếng đập cửa đánh thức. Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuyên qua mảnh vá trên rèm chui vào phòng, tạo thành một chùm sáng dưới đất. Nguyễn Vân Kiều rời giường, khoác áo khoác rồi ra mở cửa.
“Thế nào rồi, cậu có đỡ hơn chút nào không?” Cửa vừa mở đã nghe thấy giọng nói đầy lo âu của người đứng bên ngoài. Đó là một cô gái mặc quần yếm, tóc ngắn, khuôn mặt tròn đầy, mũm mĩm, trông giống học sinh cấp ba. Nguyễn Vân Kiều ỉu xìu, ừ một tiếng. “Nhưng sắc mặt cậu trông không ổn lắm đâu, thuốc không có tác dụng à?” “Vừa uống không lâu, đợi lát nữa chắc sẽ có thôi.” “À… Thế cậu đừng đến căn-tin nữa, tôi mang một phần về cho cậu.” Nguyễn Vân Kiều kéo áo khoác lên, nói: “Hay tôi cứ đi cùng cậu đi, nằm trong phòng bí bách lắm.”
“Thật à?” “Ừ.” Trước đây, Nguyễn Vân Kiều phần lớn đều mang đồ về ăn. Cô một thân một mình đã quen rồi. Nhưng hai tháng gần đây rất ít khi cô ăn cơm một mình, nguyên nhân là vì học kì này phải tích thêm tín chỉ nên cô đã gia nhập câu lạc bộ đấu kiếm của trường, ở trong này quen biết Đồ Khuynh của khoa Ngoại ngữ. Cô gái này dường như không hề quan tâm đến những chuyện đàm tiếu xung quanh Nguyễn Vân Kiều, chăm chăm dính chặt lấy cô, mặc dù không ở cùng khoa nhưng bình thường vẫn chạy tới phòng tìm cô, quấn quýt rủ đi ăn. Đồ Khuynh tinh lực vô hạn, nhiệt huyết ngập tràn, Nguyễn Vân Kiều chẳng thể đỡ nổi, sau này cũng mặc kệ cô ấy. Sau khi ra khỏi kí túc xá, hai người đi tới căn tin. Trong trường có mấy cái căn-tin, gần kí túc xá của hai người nhất là căn tin số 3, có một quán ăn thuê trên tầng hai, là kiểu tự phục vụ. Salad rau quả ở đây ngon cực kì, Nguyễn Vân Kiều thường xuyên tới đây ăn. Vừa hay đang là giờ cơm, trong căn-tin hầu hết là sinh viên. Đồ Khuynh quẹt thẻ xong lập tức cầm kẹp cặp chạy về khu nhiều dầu muối, Nguyễn Vân Kiều đi theo phía sau, trơ mắt nhìn cô ấy dứt khoát, không chút do dự bỏ gà rán và tinh bột vào bát của mình. Cô im lặng nhìn một lát, quay đầu lấy cho mình một phần salad.
“Cậu đã ốm mà còn ăn mấy thứ này à, không ăn một miếng gà rán cho tinh thần phấn chấn lên sao?” Đồ Khuynh nhìn khay đồ ăn của cô, hết sức đồng cảm. Nguyễn Vân Kiều nhìn sự khác biệt giữa hai người, trong khoảnh khắc có hơi do dự, nhưng.Cuốn sách này tạo ra một không khí hấp dẫn và gần gũi từ những câu chuyện vô cùng sống động. Cách trình bày tinh tế giúp ta dễ dàng hòa mình vào thế giới của các nhân vật. Mỗi chi tiết đều được xây dựng một cách tỉ mỉ, từ những diễn biến trong cuộc sống thường ngày cho đến những cảm xúc sâu xa của họ. Cô Đồ Khuynh, Vân Kiều và anh Nghiên đã tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và hấp dẫn. Bạn sẽ cảm thấy như được sống một phần cuộc sống của họ khi đọc sách này. Chắc chắn rằng bạn sẽ không thể rời mắt khỏi trang sách một khi đã bắt đầu cuốn tiểu thuyết này.Là một người học giả, tôi rất phấn khích khi được giới thiệu với cuốn sách hấp dẫn này. Truyện kể về mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật với những tình huống hấp dẫn và bất ngờ. Tác giả đã tạo nên những nhân vật sống động và tương tác tự nhiên, khiến người đọc như lạc vào một thế giới đầy màu sắc. Câu chuyện được xây dựng một cách kỹ lưỡng, từng chi tiết đều hòa quện một cách tự nhiên và hấp dẫn. Hãy cùng khám phá thế giới phức tạp và cuốn hút này ngay từ trang đầu tiên!Dường như không ai cạnh tranh được với bộ truyện này. Người ngồi trên ghế lái vẫn mặc chiếc áo khoác thể thao màu trắng, giọng điệu khác thường của cô không gây ra phản ứng nào, chỉ thấy ánh mắt côi cút khi quét qua, trong đôi mắt đó, có một lớp thủy tinh giá lạnh. “Nguyễn Vân Kiều,” Anh gọi tên cô, mang theo một sự cảnh cáo. Nguyễn Vân Kiều không thích sự hạnh phúc này, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng và nhìn ngang anh: “Vậy… Anh muốn nói gì, nhanh lên.” Khi quay sang nhìn người khác, đuôi mắt cô hơi nhếch lên, tự hào nhưng cũng mang một chút dễ thương. Đôi mắt của Lý Nghiên nhắm lại, không nói gì, quyết liệt nổ máy xe. Nguyễn Vân Kiều ngay lập tức ngồi thẳng: “Ừ? Đi đâu vậy, anh muốn nói chuyện à.” “Sẽ nói khi về, không thể ở đây chứ?” Anh không để cô từ chối, giọng nói lạnh lùng vừa dứt, xe cũng đã quẹo vào con đường. Trường học trong gương chiều hậu càng xa dần, Nguyễn Vân Kiều nhìn ra cửa ngõ trường, vẫn cảm giác buồn ngủ. Thật đấy, cổng trường đông đến mức không thoải mái. Thế nên, hai người cũng là “tình yêu trong đêm”. Hãy dành thời gian để đọc cuốn sách “Hai Phần Thân Quen” của tác giả Lục Manh Tinh.