**Đánh giá về “Hận Phong Trần”**
Thể loại: Cổ đại, cung đình, phụ tử, ngược luyến tàn tâm, cực phẩm, kết thúc không hạnh phúc.
Biên tập: Lệ Cung Chủ
Nhân vật chính: Hạ Lan Sở (Liên Sơ), Hạ Lan Ỷ Thiên, Lý Thanh Lưu
“Tích nhật lạc hoa hàm yên
Chung bất quá ký thân ỷ thiên
Điệp yến sí đoạn triêu tịch
Lưu mộng yểm củ triền bán sinh
Khởi vũ lộng thanh ảnh. Hà tự tại nhân gian
Thế gian phù hoa nhất thuấn
Nam kha mộng tẫn nhất tràng.
Vọng sinh khởi “si” nhất tự…”
Đọc xong “Hận Phong Trần”, không khỏi cảm thấy xót xa và bất lực. Mặc dù biết trước là kết thúc không hạnh phúc, nhưng sức hấp dẫn của câu chuyện vẫn khiến bạn muốn theo dõi. Với chỉ 58 trang, cuộc đời của nhân vật chính được tái hiện một cách rất sâu sắc và đầy cảm xúc. Cảm giác lúc đầu ngắn ngủi, nhưng khi đọc lại, bạn cảm thấy như đang chứng kiến tất cả mọi khổ đau và bi kịch của họ.
Không chỉ là một câu chuyện về hoàng tử và sắc đẹp, mà còn là về những bi kịch, tủi nhục và sự đau khổ không tường tận. Liên Sơ, một con hát mang khuôn mặt thanh tú, đã phải trải qua biết bao thử thách và đau khổ trong cuộc sống. Câu chuyện lan tỏa những thông điệp sâu sắc về sự dã tràng và tàn nhẫn của xã hội.
Dẫu cuộc đời của Liên Sơ vẫn tiếp tục trong “Hồng Trần”, nhưng mình không thể tiếp tục theo dõi nữa. Có lẽ với mình, Liên Sơ đã được giữ lại trong lòng một cách an nghỉ và thăng hoa đầy bất ngờ.Dưới đáy hồ lạnh giá đó. Chi tiết đó với người khác có thể chỉ là một BE, nhưng đối với ta lại là một HE. Kết thúc cuộc sống này, có lẽ đã đạt đến hạnh phúc, thịnh vượng rồi.
P.S 2: Gần đây, ta thực sự lười viết truyện, nhưng chắc chắn tuần sau sẽ có chap mới. Họ và tên đệm của ta là Hạ Lan, tên đơn gian là Sở. Đây chính là họ của hoàng đế đương thời, cũng chính là cha của ta – Hạ Lan Ỷ Thiên. Trong ký ức của tuổi thơ, phụ hoàng với vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ, giọng nói vang vọng, vòng ngực rộng và ấm áp. Khi phụ hoàng ôm ta vào lòng, như thể mọi âu lo trần tục trên đời này đều biến mất.
Tuy nhiên, dù phụ hoàng che chở, ta vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt lạnh lùng của Thấm hoàng hậu. Sự khinh miệt và chán ghét hiện hữu trong mỗi ánh nhìn. Vì ta không phải là con của Thị sinh, mặt ngoại hiện.
Mẹ của ta là Ngư Nhược Thủy, một nữ nhạc quan. Với điệu vũ nhẹ nhàng và cuốn hút, cô luôn khiến lòng người xao xuyến. Năm năm trước, chỉ qua một màn nhảy mà cô hấp dẫn hoàng thượng, trước ánh nhìn đố kịch của quần thần và phi tần, cô mỉm cười duyên dáng, trở thành sủng phi của hoàng thượng. Mọi người trong và ngoài cung đều gọi cô là Yêu phi. Cô chỉ cười nhẹ, nụ cười quyến rũ như trước, độc chiếm tình yêu của hoàng thượng.
Phụ hoàng yêu thương ta đến cực điểm, không để ý đến lời khuyên của quần thần, vi phạm di huấn của tổ tiên từ xưa, sớm khi ta mới bốn tuổi đã được phong làm Thái tử. Trong buổi lễ phong sắc lớn, Mẫu Phi ngồi cận bên phụ hoàng, cười hạnh phúc. Trong làn khói hương lưu luyến, ta nhìn thấy Hoàng hậu ôm con gái cùng tuổi của ta đến xem lễ.
Trước ánh mắt châm chọc của Mẫu Phi, ánh mắt thấu không hề biểu lộ cảm xúc, khuân mặt bạch như tuyết không hề thay đổi. Ta cảm thấy có điều gì đó sắp xảy ra.
Đúng như dự đoán. Một đêm hè nồng ấm, ta tỉnh giấc, không muốn đánh thức người đồng giường, cũng không muốn thắp đèn. Ta rời giường một cách yên tĩnh, đi tiểu sau ngọn lửa.
Trước khi kịp tháo y phục, một người mặt che đậy yên lặng bước vào, tay cầm dao, từ xa đã thấy ánh sáng chói lọi tỏa ra từ bên trong. Toàn thân ta cứng đờ, mắt thấy người đó đâm dao vào lưng người đồng giường, lưng ta như mình cũng bị thương. Sau khi đã hoàn tất, người che mặt như hồn ma nhảy qua cửa sổ biến mất. Lúc đấy, ta mới nhận ra quần áo ướt sũng, cảm giác run rẩy khi đi về phía giường.
Giường đẫm máu, người đồng giường của ta, không kịp rên la, là nạn nhân thay thế cho ta. Ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, lảo đảo chạy đến tẩm cung của Mẫu Phi, nhưng đó một lần nữa không thấy ai. Liệu Mẫu Phi đã trở về tẩm cung của Phụ hoàng như mọi khi? Ta mong rằng thế, nhưng tim đập liên hồi. Bầu trời đêm yên tĩnh, bỗng nhiên trở nên ồn ào, tiếng khóc rơi vỡ tai. Ta như bị ám ảnh, trốn vào giường nằm của Mẫu Phi.
Cửa cung bị đá mở toang. Ta nghe âm thanh roi da cùng tiếng thở nặng nề. Mẫu Phi yếu đuối kêu lên đau đớn. Che màn áo giường che mờ như không gì, ta chỉ nghe tiếng khóc thút thít của Mẫu Phi, từng tiếng như kim đâm vào tai. Đêm đó kéo dài như cả một đời người.
Khi phát hiện môi đã bị cắn chảy máu, ta cuối cùng cũng ngã xuống, cơ thể sang chấn với vết thương rải rác. Nhìn qua khe màn, chính là Mẫu Phi, dường như có một đêm, cơ thể dịu dàng từ trước giờ giờ nay dính đầy máu, nằm trên sàn nhà.
Roi da nhẹ rơi. Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng của Phụ hoàng đến đáng sợ như vậy: “Kết cục của những kẻ dám chống lại ta đây.” Ướt át hoặc kim cương trên áo phục của Hoàng Hậu đã lún xuống ánh sáng. Thấm Hoàng Hậu, người từ trước đến nay im lặng, cuối cùng cũng mỉm cười: “Ngư Phi, cũng biết chẳng? Tư thông thị vệ, *** loạn cung đình, sẽ phải chịu tội phạm gì không?” Mẫu phi bịt mắt tiếp tục than khóc, ta không dám lên tiếng. Nghe Hoàng Hậu cười khẽ, gửi phục vụ cung đình mang đèn đến, một cách nhẹ nhàng nói: “Từ ngày đầu tiên thấy ngươi bên cạnh Hoàng thương, bản cung đã muốn thiêu chết người quỷ như ngươi.”
Ánh lửa và mùi của gỗ đất bốc lên, Mẫu phi gào lên đau đớn. Người quằn quại trên sàn nhà, bất ngờ…Đánh giá:
Cuốn sách “Hận Phong Trần” của tác giả Trần Ấn với cốt truyện hấp dẫn và phong cách viết đầy kịch tính đã thu hút và gây sốt trong cộng đồng độc giả. Qua từng trang sách, người đọc sẽ được đắm chìm vào thế giới của các nhân vật với những tình tiết đầy bất ngờ và lôi cuốn.
Với những diễn biến đan xen, những pha hồi hộp và kịch tính, cuốn sách này thực sự là một tác phẩm đáng đọc. Hãy cùng khám phá câu chuyện đầy oán hận và ân oán trong “Hận Phong Trần” để trải nghiệm những cung bậc cảm xúc khác nhau mà tác giả muốn gửi gắm. Chắc chắn rằng bạn sẽ không thất vọng khi đón đọc cuốn sách này!