Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Hiểm Họa Ở Nhà Kết của tác giả Agatha Christie & Xuân Uyên (dịch), cũng như link tải ebook Hiểm Họa Ở Nhà Kết miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Hiểm họa ở nhà Kết lấy bối cảnh ở phía nam Cornwall một thị trấn bên bờ biển kể về việc Poirot và Hastings tình cờ gặp Nick Buckley một cô gái xinh đẹp cực kì cuốn hút. Cô gái đã liên tục gặp những sự cố nguy hiểm như: phanh xe trục trặc, một tảng đá rơi xuống, một bức tranh đè lên người, cho đến khi một viên đạn xuyên qua mũ của cô, Poirot nhận ra rằng kì nghỉ của mình lại một lần nữa phải kết thúc sớm.
Giới thiệu sách Hiểm Họa Ở Nhà Kết PDF
“Hiểm Họa Ở Nhà Kết” là một trong những tác phẩm kinh điển của nữ hoàng trinh thám Agatha Christie. Với khả năng xây dựng cốt truyện phức tạp, những tình tiết bất ngờ và nhân vật đa chiều, Agatha Christie đã mang đến cho độc giả một trải nghiệm đọc đầy kịch tính và hấp dẫn.
Poirot và người bạn trung thành Hastings tình cờ phát hiện những âm mưu đang diễn ra tại một dinh thự cổ ở nông thôn. Tất cả đều nhắm tới việc đoạt mạng chủ nhân Nhà Kết – một cô gái trẻ xinh đẹp, tràn đầy sức sống.
Đầu tiên, trên một sườn đồi nguy hiểm, chiếc xe của cô bị hỏng hóc. Rồi một tảng đá lớn lăn xuống suýt đè trúng cô trên con đường ven biển. Sau đó, bức tranh sơn dầu to nặng treo ở đầu giường rơi xuống và nữ chủ nhân Nhà Kết chỉ thoát chết nhờ một khoảnh khắc tình cờ may mắn. Khi tìm thấy một lỗ đạn trên chiếc mũ của cô, Poirot quyết định đặt cô gái trẻ Burkley dưới sự bảo vệ của ông, và cố gắng làm sáng tỏ bí ẩn xung quanh một vụ án mạng….
Nhịp độ tuyệt hảo, những gợi ý được cài cắm tinh tế, và câu trả lời vô cùng bất ngờ nhưng tuyệt đối logic – Hiểm họa ở Nhà Kết là một câu chuyện hoàn hảo, xứng đáng có vị trí trong top 10 tác phẩm hay nhất của Agatha Christie, như nhà “Christie học” John Curran đã điểm qua.
Review nội dung sách Hiểm Họa Ở Nhà Kết PDF
Điểm nổi bật:
- Cốt truyện ly kỳ: Cuốn sách xoay quanh một loạt những vụ việc kỳ lạ xảy ra tại một ngôi nhà cổ ở vùng quê. Từ những tai nạn hy hữu cho đến những mối đe dọa trực tiếp, tất cả đều hướng về một mục tiêu duy nhất: cô chủ trẻ đẹp của ngôi nhà.
- Nhân vật đa dạng: Bên cạnh nhân vật chính Hercule Poirot với tài năng suy luận sắc sảo, tác giả còn xây dựng nên một dàn nhân vật phụ đa dạng, mỗi người đều ẩn chứa những bí mật riêng.
- Bối cảnh lãng mạn: Với khung cảnh vùng quê yên bình, ngôi nhà cổ kính và những nhân vật giàu cá tính, cuốn sách mang đến cho người đọc một không khí vừa cổ điển vừa hiện đại.
- Dịch thuật mượt mà: Bản dịch của Xuân Uyên đã giúp cho câu chuyện trở nên gần gũi và dễ hiểu hơn với độc giả Việt Nam.
Điểm bạn có thể thích:
- Hồi hộp, kịch tính: Những tình tiết bất ngờ, những cú twist bất ngờ sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi cuốn sách.
- Suy luận cùng Poirot: Cùng với Hercule Poirot, bạn sẽ được trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi lần theo manh mối và tìm ra hung thủ.
- Cốt truyện chặt chẽ: Mỗi chi tiết trong câu chuyện đều có ý nghĩa và được kết nối một cách chặt chẽ, tạo nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Kết luận: “Hiểm Họa Ở Nhà Kết” là một trong những tác phẩm xuất sắc của Agatha Christie. Với cốt truyện hấp dẫn, nhân vật đa chiều và những tình tiết bất ngờ, cuốn sách sẽ không làm bạn thất vọng. Nếu bạn đang tìm kiếm một cuốn sách trinh thám hay để giải trí, thì đây là một lựa chọn hoàn hảo.
Đánh giá: 4.5/ 5 sao
Mục lục sách Hiểm Họa Ở Nhà Kết PDF
1: Khách sạn Majestic
2: Nhà Kết
3: Chỉ là tai nạn?
4: Hẳn phải có điều gì đó!
5: Ông bà Croft
6: Đến thăm Luật sư Vyse
7: Thảm kịch
8: Chiếc khăn choàng chết chóc
9: Từ A. tới J.
10: Bí mật của Nick
11: Động cơ gây án
12: Bà Ellen
13: Những lá thư
14: Bức di chúc mất tích bí ẩn
15: Hành động kì lạ của Frederica
16: Cuộc phỏng vấn ông Whitfield
17: Hộp chocolate
18: Gương mặt bên cửa sổ
19: Poirot dàn dựng một vở kịch
20: J.
21: Hung thủ – K.
22: Phần kết của câu chuyện
Đọc thử sách Hiểm Họa Ở Nhà Kết PDF
KHÁCH SẠN MAJESTIC
Ở Anh Quốc, theo tôi không có thị trấn ven biển nào ấn tượng bằng St Loo. Nó được đặt tên rất khéo là Nữ Hoàng Biển và gợi nhớ sâu sắc tới bờ biển Riviera. Đối với tôi, bờ biển Cornwall hấp dẫn không kém những vùng biển miền nam nước Pháp.
Tôi nhận xét như thế với ông bạn mình, Hercule Poirot.
“Trên tờ thực đơn của khoang ăn tối hôm qua cũng viết y như thế, bạn tôi à. Nhận xét của anh không mới mẻ gì.”
“Nhưng ông không đồng ý à?”
Ông mỉm cười một mình và không trả lời. Tôi nhắc lại.
“Ngàn lời xin lỗi nhé Hastings. Tâm trí tôi đang đi lung tung quá. Lang thang đến tận ngóc ngách của thế giới mà anh vừa nhắc tới.”
“Miền nam nước Pháp à?”
“Đúng thế. Tôi đang nghĩ về chuyến đi Pháp mùa đông năm ngoái và những chuyện xảy ra lúc đó.”
Tôi còn nhớ rõ. Một vụ án mạng đã xảy ra trên Tàu Hỏa Xanh, và màn bí ẩn – một vụ cực kỳ phức tạp và rối rắm – đã được Poirot vén lên với sự nhạy bén thường ngày.
“Ước gì tôi có ở đó với ông,” tôi tiếc nuối nói.
“Tôi cũng thế,” Poirot nói. “Kinh nghiệm của anh có lẽ đã rất hữu ích với tôi.”
Tôi nhìn ông bạn. Theo thói quen lâu nay, tôi không mấy tin lời khen của ông, nhưng trông ông cực kì nghiêm túc. Và cũng đúng nhỉ? Tôi đã có kinh nghiệm lâu dài quan sát ông áp dụng các phương pháp phá án.
“Điều mà tôi thường bỏ qua chính là trí tưởng tượng phong phú của anh, Hastings à,” ông mơ màng nói tiếp. “Ai cũng cần một chút bay bổng trong mình. Người phục vụ của tôi, Georges, một anh chàng tuyệt vời mà thỉnh thoảng tôi cũng bàn luận vài điều, lại không có chút trí tưởng tượng nào.”
Đối với tôi lời nhận xét đó không liên quan lắm.
“Nói tôi nghe, Poirot,” tôi hỏi. “Ông không bao giờ có ý định thay đổi những hoạt động của mình à? Cuộc sống buồn chán này…”
“Cực kì phù hợp với tôi, bạn tôi à. Còn gì quyến rũ hơn ngồi dưới ánh nắng? Có cử chỉ nào cao thượng hơn bước xuống bục sau khi vươn tới đỉnh cao sự nghiệp? Họ nói về tôi: ‘Đó chính là Hercule Poirot! – Người vĩ đại – độc nhất! – Chưa có ai được như ông ấy, sẽ không ai được như thế’. Đúng thế – tôi đã mãn nguyện. Tôi không đòi hỏi gì thêm nữa. Tôi là người khiêm nhường.”
Nếu là tôi, tôi sẽ không dùng chữ khiêm nhường. Dường như lòng tự tôn của ông bạn tôi không hề sụt giảm qua năm tháng. Ông ngả người vào lưng ghế, mân mê ria mép và gần như kêu rừ rừ khoan khoái.
Chúng tôi đang ngồi ở một trong những sân hiên của Khách sạn Majestic. Đây là khách sạn lớn nhất ở St Loo, nằm trong khuôn viên riêng trên mũi đất trông ra biển. Khu vườn bên dưới của khách sạn trồng cọ rải rác. Mặt biển sâu thẳm và xanh biếc lộng lẫy, bầu trời trong vắt, vầng dương chiếu rọi với năng lượng dồi dào thường có vào tháng Tám (tuy nhiên ở Anh thì thường không như vậy). Có tiếng ong vo ve liên hồi, một âm thanh thật dễ chịu – và không còn gì có thể lí tưởng hơn.
Chúng tôi chỉ vừa đến đây tối qua, và đang hưởng thụ buổi sáng đầu tiên của kì nghỉ dự tính sẽ kéo dài một tuần. Nếu thời tiết tiếp tục thuận lợi, chúng tôi sẽ có một kì nghỉ thật hoàn hảo.
Tôi nhặt tờ báo vừa làm rơi và tiếp tục chăm chú vào bản tin buổi sáng. Tình hình chính trị có vẻ không yên ổn, nhưng cũng chẳng có gì thú vị. Có vài chuyện ở Trung Quốc, thêm một bản tường thuật dài về một vụ lừa đảo được đồn đại trong thành phố, nhưng nhìn chung không có vụ gì quá giật gân.
“Đợt dịch bệnh vẹt trên người này gây chú ý thật,” tôi nhận xét, vừa lật trang.
“Đáng tò mò thật.”
“Tôi vừa thấy hai người nữa tử vong ở Leeds.”
“Quá thương tâm.”
Tôi lật trang tiếp theo.
“Chưa có tin tức gì về anh chàng phi công Seton, đang bay vòng quanh thế giới ấy. Mấy người phi công cũng to gan thật. Chiếc thủy phi cơ của anh ta, chiếc Hải Âu, quả là một phát minh tuyệt vời. Quá tệ nếu anh ta đi về hướng Tây. Họ cũng chưa mất hết hy vọng đâu. Cũng có thể anh ta đã tới được một hòn đảo ở Thái Bình Dương rồi.”
“Dân trên đảo Solomon vẫn còn ăn thịt người, đúng không nhỉ?” Poirot khoan khoái hỏi.
“Quả là một anh chàng đáng nể. Khiến người khác cảm thấy tự hào khi là công dân Anh quốc.”
“Điều đó cũng đáng an ủi cho những màn bại trận ở Wimbledon,” Poirot nói.
“Tôi… tôi không có ý đó,” tôi vội đính chính.
Ông bạn tôi khéo léo xua đi lời xin lỗi.
“Tôi,” ông tuyên bố. “Tôi không phải là kẻ nửa này nửa kia như cỗ máy khốn khổ của Thuyền trưởng Seton, mà là một công dân đa quốc gia. Và đối với tôi người Anh quốc lúc nào cũng đáng kính. Điển hình là cách họ đọc báo mỗi ngày.”
Sự chú của tôi quay về những tin chính trị.
“Có vẻ như ngài Bộ trưởng Bộ Nội Vụ đang gặp hạn nặng rồi,” tôi cười khúc khích nhận xét.
“Người đàn ông đáng thương đó. Gặp quá nhiều rắc rối. A! Đúng rồi. Nhiều đến nỗi ông ta phải tìm sự giúp đỡ ở những nơi khó tin nhất.”
Tôi nhìn ông chằm chằm.
Hơi mỉm cười, Poirot rút từ trong túi ra chồng thư được cột gọn gàng bằng sợi dây thun. Ông lựa ra một lá từ đó và ném qua cho tôi.
“Hôm qua nó không đuổi kịp chúng ta,” ông nói.
Tôi đọc lá thư với sự hào hứng phấn chấn.
“Poirot à,” tôi kêu lên. “Việc này thật tuyệt!”
“Anh nghĩ vậy sao, anh bạn?”
“Ông ta đã khen ngợi tài năng của ông hết lời.”
“Lời ông ta rất đúng,” Poirot nói, khiêm tốn đảo mắt.
“Ông ta nài xin ông điều tra giúp sự việc này – đích thân nhờ riêng.”
“Đúng thế. Không cần phải lặp lại tất cả những điều đó cho tôi đâu. Anh hiểu chứ Hastings. Tôi đã đọc lá thư rồi.”
“Tệ quá,” tôi kêu lên. “Vậy là kì nghỉ này chấm dứt rồi.”
“Không, không, bình tĩnh nào – không cần phải lo về chuyện đó đâu.”
“Nhưng ngài Bộ trưởng Bộ Nội vụ đã yêu cầu rất gấp.”
“Ông ta có lẽ đúng – hoặc sai. Đám chính trị gia đó rất dễ bị kích động. Tôi cũng từng chứng kiến ở Viện Dân biểu tại Paris…”
“Vâng, vâng, nhưng Poirot này, có lẽ chúng ta nên xếp lịch đi chứ? Tàu tốc hành đi London rời bến mất rồi, nó chạy lúc mười hai giờ. Chuyến tiếp theo…”
“Bình tĩnh nào, Hastings, bình tĩnh nào, cầu Chúa ban phước cho anh! Lúc nào cũng phấn khích và kích động. Chúng ta sẽ không về London hôm nay, hay ngày mai.”