Cuốn sách “Hoàng Hà Quỷ Quan Tập 1” mang đến một câu chuyện kỳ bí đầy hấp dẫn. Khoảng thời gian mà một thương nhân đồ cổ đang gặp khó khăn thì bị cuốn vào một sự kiện đáng sợ tại Hoàng Hà. Mỗi người dấn thân vào sự kiện này đều đối diện với nguy hiểm và cái chết. Gã thương nhân trải qua cảm giác tử thần đang ngóng trông, dần décou màn bí ẩn để khám phá sự thật đen tối bên trong lớp phù sa của Hoàng Hà. Câu chuyện đưa độc giả khám phá những điều kỳ lạ ẩn giấu dưới đáy sông và trong thạch đài xa xưa. Với sự hấp dẫn và bí ẩn không ngừng, cuốn sách là hành trình đầy kích thích không thể bỏ lỡ!
Nhân vật chính, một thợ đào mộ với quá khứ phức tạp, sự mất mát và tình yêu, cùng với việc theo dõi một vụ mất tích bí ẩn khiến anh liên kết với Hoàng Hà Quỷ Quan. Kết hợp với những phân đoạn về tuổi thơ và hành trình của anh, đọc giả sẽ cảm nhận được sức mạnh của số phận và sự quyết tâm trong mục tiêu của mình. Với việc chăm chút mọi chi tiết và tạo ra cảm xúc mạnh mẽ, cuốn sách thực sự là một tác phẩm đáng đọc và đầy cảm xúc.
Để hiểu rõ hơn về hành trình kỳ bí này và những khám phá đầy kinh ngạc, không gì tuyệt vời hơn việc đắm chìm vào trang sách của “Hoàng Hà Quỷ Quan Tập 1”. Hãy sẵn sàng khám phá và trải nghiệm những điều mới mẻ từ cuốn sách này!Trải qua một ngày dài đi dạo trong chợ đồ cổ, tôi đã phải lòng từng chi tiết một. Chuyến đi lần này đến từ Thượng Hải tới Sơn Tây thực sự là một trải nghiệm đáng nhớ. Tôi, một Luận đồ cổ, đã được chứng kiến sức sống của nghề này ở địa bàn thủ phủ Thượng Hải và trung tâm mua bán đồ cổ Sơn Tây. Sơn Tây, nơi đong đầy nghệ thuật và văn hóa, nơi mà giá trị của đồ cổ không chỉ đến từ sự quý hiếm, mà còn từ sở thích của người mua.
Tuy nhiên, tôi đã phải đối mặt với thách thức khi tình hình buôn bán đồ cổ trở nên khó khăn do nạn trộm mộ và hàng giả lẫn lộn trong thị trường. Mặc dù khó khăn, tôi vẫn không ngừng tìm kiếm những món đồ thật sự đáng giá cho sở thích của mình – đồ đồng xanh.
Mặc dù cuối cùng không tìm được chiếc nào, trải nghiệm tại Sơn Tây là điều không thể quên. Những món đồ giả mạo, cuộc trò chuyện với các chủ cửa hàng, và cả sự vất vả khi tìm kiếm, tất cả đã khiến chuyến đi của tôi trở nên đặc biệt.
Dù có những cảm xúc phức tạp, tôi vẫn khẽ mỉm cười khi nhớ về đêm tại nhà nghỉ ở bên cạnh chợ. Phòng nhỏ nhưng thoải mái, giá cả phải chăng và tiện nghi đủ dùng. Mụt phần trọn vẹn của chuyến đi, dù tìm không thấy món đồ đồng xanh ưng ý, nhưng tôi đã đầy đủ trải nghiệm về nghề luận đồ cổ và cuộc sống tại Sơn Tây.
Dù chuyến đi không như mong đợi, nhưng đó vẫn là một kỷ niệm đáng giá và sẽ là nguồn khích lệ cho những chuyến đi sắp tới.Hồ không hiểu tôi nói gì lại nói: “Ba răng trong đài, chờ đánh, chờ đánh?” Tâm trạng tôi vốn không tốt, lúc này lại bốc hỏa, liền nói: “Tôi không có đợi đánh, nếu ông muốn chờ đánh thì kiếm đại một người đạp cho một đạp, cái túi của ông không cần phải chờ!” Lão đầu tử kia gãi đầu một cái, nét mặt hầm hừ, nhìn tôi mấy lần rồi bỏ đi. “Thần kinh” tôi chửi thầm một câu, đi tiếp về phòng, đến cửa quay đầu nhìn lại, không thấy lão đầu kia đi theo, không biết đã đi đâu rồi. Trong lòng tôi buồn bực, thổ ngữ của lão già đó không phải tiếng Sơn Tây, cũng không giống những địa phương quanh đây, rốt cuộc lão ta muốn làm gì? Chẳng lẽ là xin cơm sao? Nếu như là ăn xin cũng kể như lão này vận khí không tốt đụng trúng phải ta tâm tâm trạng đang rất tồi tệ. Tôi vào phòng trọ, đầu tiên là tắm rửa cho sạch mồ hôi, sau đó xuống tiệm cơm phía dưới ăn cơm, ông chủ tiệm là đồng hương, họ lý, tên Thiếu Gia. Từ lần đầu tiên đến đây cho tới nay tôi đều ăn ở đây, gã này hoài cổ, đặc biệt cảm thấy hứng thú với đồ cổ, mỗi lần tôi tới hắn đều kiếm tôi trò truyện về đồ cổ, còn không ngừng mang ra một ít cái gọi là bảo bối để tôi xem thử. Cho nên khi vừa ngồi xuống nhìn thấy hai cái chân kẹp hai chai bia đi tới bên cạnh tôi liền biết lão lại tới. Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là lão, đang tóp ta tóp tép nhai đậu phộng, một tay hai chai bia, một tay đĩa vịt nướng mật ong, ngồi đối diện tôi hỏi: “Người anh em, hôm nay thu hoạch như thế nào?” Tôi nhận bia, thở dài một tiếng nói thu hoạch con khỉ gì, tí rắm cũng không có nữa, riết như vậy cái chiêu bài luận đồ cổ của tôi sớm muộn cũng phải đóng cửa, đến lúc đó kiếm một cái bàn ngồi vỉa hè ở đây bán hàng. Thiếu Gia cười nói: “Đó là do anh tự chuốc lấy thôi, mắt người Thượng Hải cũng không phải là “Hỏa nhãn kim tinh”, ở đây anh móc ra tám trăm đồng, bắt chước hàng loạt, hoặc là tìm mấy món tàn phẩm (hàng hỏng), đi thành tây tìm mấy sư phụ, làm cũ thành mới, lớn sửa nhỏ, nhỏ sửa thon dài là được, cần gì phải tự mình làm khó mình như thế, tôi cũng không tin nhãn lực người Thượng Hải tốt tới mức có thể nhìn ra được” Tôi khẽ lắc đầu một cái, cười không đáp, cách của Thiếu Gia ai cũng có thể nghĩ ra được, nhưng làm nghề trung gian đồ cổ này không giống với sạp hàng vỉa hè, một người tới chém một người, một trăm tới chém một trăm, phải l…Hỡi bạn thân mến, chuyện phiếm kỳ lạ đang được kể trong đoạn vừa đọc. Một tình huống bí ẩn giữa nhân vật chính và một người đến từ Sơn Tây. Cũng thú vị lắm đấy! Sự kiện này đang rất gây tò mò với tôi! Chuyện về nam ba tử được đề cập cũng khiến câu chuyện thêm phần hấp dẫn. Mọi chi tiết đan xen nhau tạo nên một bức tranh hấp dẫn và lý thú. Chúng ta hãy cùng theo dõi diễn biến tiếp theo và khám phá bí ẩn của câu chuyện này nhé!Đôi ba từ khẽ phấn chấn: “Đúng rồi đấy, lão Hứa ơi, may mắn của anh không phải là vấn đề, sự nghiệp của anh sáng lên từ đây thôi.”
Vừa nghe, tôi đã bất ngờ: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Người nam bộ khi vào thành, chắc chắn mang theo những vật phẩm đáng giá. Không phải ai cũng tới đây, họ chỉ tìm kiếm những người biết kinh doanh đàng hoàng. Thấy anh hắn lại theo theo đến Nam Cung, có lẽ chúng ta sắp chứng kiến một kỳ tài xuất hiện.” Thiếu Gia nhìn chằm chằm, thấy ông lão kia ôm chặt cái túi, anh ta nói: “Hãy nhìn cái túi nhỏ kia, tràn ngập nguồn năng lượng tích cực. Đúng rồi, hàng tốt sắp đến rồi đó.”
Tôi vừa tin vừa hoài nghi, khó có thể là chuyện tốt như vậy, trong lĩnh vực này mà tôi biết, chưa bao giờ có vụ lừa đảo nào mà tôi chưa gặp phải. Lần trước, tôi gặp một gã nông dân họ Ba ở Hà Nam, tỏ ra hiểu biết và rộng lượng, hắn vớ được một cái chén từ trong bùn rồi muốn bán cho tôi với giá hai mươi đồng. Tôi xem cái chén một cái, sau đó nhìn hắn một cái, hắn giả vờ lịch lãm như dân thượng lưu, nhưng khi tôi kiểm tra người hắn, toàn bộ cơ thể lươi biếng đầy bùn như hắn không thể có vé tham dự Lễ hội khiêu vũ Thượng Hải thế giới.
Trong giới làm ăn với đồ cổ, ai cũng tỏ ra thành thật và biết điều, bởi vì họ đều ham muốn tìm thấy “vật phẩm quý” mà người khác đã bỏ quên. Bề ngoại hiền lành và thông minh có thể làm cho người ta giảm đi sự đề phòng.
Nhìn vào Thiếu Gia, nếu không phải đã có quãng thời gian chia sẻ rượu thịt cùng anh mấy năm thì tôi nghĩ rằng có lẽ lão và lão Hứa đã có kịch bản “kẻ hứng người mừng” với tôi.
Khi tôi còn đang nghi ngờ, Thiếu Gia đã gọi người rót một chai rượu lớn, kín đáo đưa cho tôi và nói: “Người nam bộ mỗi ngày ba bữa rượu, hãy giữ cái này. Đừng nói Thiếu Gia không giúp bạn bè. Khi thành công, hãy nhớ đến nhau, hãy nhanh chóng! Đừng để cho người khác “cướp” đi cơ hội.”
Tôi nhẹ nhàng trả lời Thiếu Gia: “Được rồi, năm nay dường như có quá nhiều kẻ lừa đảo. Hãy tránh xa những người như vậy, hoặc số nghèo vẫn sẽ là tương lai của họ.”
Thiếu Gia quay đi và cười: “Xem kìa, nếu không dám hành động mạnh, sẽ bị người khác loại bỏ. Cũng hơi lạc hậu đấy.” Anh vừa nói vừa rót bia, rượu trắng lên và đưa cho tôi: “Nhìn kìa, mười người từ Hà Đông đang bên trong. Còn chần chừ gì nữa chứ?”
Tôi suy nghĩ một chút, nếu người kia là kẻ gian trá, thì có lẽ chúng ta chỉ mất một chút tiền, nhưng nếu không phải thì đó chính là cơ hội vàng. Ta sẽ từ chối điều đó sao? Nếu thật sự trên người ông lão kia có vật phẩm đáng giá, nếu bị người khác “cướp” đi, liệu ta sẽ hối tiếc suốt đời không?
Mời bạn thưởng thức tác phẩm “Hoàng Hà Quỷ Quan” của tác giả Nam Phái Tam Thúc.