Hoàng Nhan Đoạt Phách
Một đêm thu trở lạnh, trăng sáng rọi cao, vòm trời trong veo không chút mây che khuất. Trên miền đất rộng trước ngôi mộ Song Phi ở Bắc Mang, một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, mặc chiếc áo tím, nằm ngửa với tay gối đầu hướng về vầng trăng. Dưới ánh trăng tỏ, khuôn mặt phong trần của thiếu niên lộ rõ, nhưng làn da xanh lạ khiến người ta sợ hãi. Bên cạnh anh là một chồn uống và rượu vừa nôn ra, cùng ba vật phẩm: một hộp gỗ sơn đen, một chiếc khăn mùi hoa hồng và một cây kiếm cổ quái dị. Chiếc hộp gỗ sơn đen dài khoảng bảy tấc, rộng năm tấc, rất xinh xắn. Bên cạnh hộp gỗ là cây kiếm, thân màu lam đậm, ánh trăng chiếu lên tạo nên điểm nhấn sáng rực. Đó chắc chắn là một thanh kiếm mạnh mẽ, đủ sức đánh tan bất cứ vật gì. Tấm khăn mùi hoa hồng dành riêng cho phụ nữ. Thiếu niên vẫn ngủ say khi từ sườn núi phía xa trước vang lên tiếng hát lạ không rõ ngữ điệu…
Những khách mới đến gần thiếu niên, nếu họ có ý đồ xấu thì dễ dàng phá hủy tình hình. Nhưng may mắn thay, mục đích của họ không giống nhau, do đó, họ tạo ra sự phân đối chính tâm với thiếu niên. Tình thế kéo dài đến khi những tiếng áo quanh ngôi mộ Song Phi vang lên. Một người lạ xuất hiện, mặc áo xám, khoảng bốn mươi tuổi, mặt sáng sủa, lông mày dày và mắt sáng như đèn. Mọi người biết ngay đó là người khó chơi. Người đạo nhân này ngay khi xuất hiện đã hỏi một cách lạnh lùng: “Tiểu thí chủ của chúng ta đã đến chưa?”…
Những phản ứng, những xung đột dần nảy sinh giữa họ khiến tình hình trở nên căng thẳng. Mặc dù chẳng ai chú ý đến vị thiếu niên đang ngủ sâu ấy. Sự khác biệt giữa họ tạo ra một bức tranh đa dạng, nhưng cũng tạo nên sự xung đột ẩn sau. Rồi cuối cùng, thiếu niên đã tỉnh giấc…
Bạn nào yêu thích thể loại hành động, võ thuật, võ hiệp thì đừng bỏ lỡ cuộc phiêu lưu đầy kịch tính và bí ẩn của “Hoàng Nhan Đoạt Phách”!Cô vươn tay ngáp một cái rồi ngồi dậy, giương cặp mắt ngáy ngủ, miệng hỏi một cách hàm hồ: “Bốn vị đã đến cả rồi ư?” Đúng vậy! chúng tại hạ đến đã lâu. Thiếu niên tựa hồ ngủ chưa đủ giấc nên tay che miệng ngáp dài, nhìn văn sĩ trung niên uể oải hỏi: “Xin hỏi bốn vị hẹn tại hạ đêm nay đến đây vì điều gì?” Văn sĩ trung niên biến sắc toan nổi nóng thì đại hán mặt đen ở phía đối diện nhảy bổ lên, tiến sấn lại, tỏ vẻ tức giận quát: “Gã tiểu tử kia! Ngươi còn dám giả vờ…” Thiếu niên xoay mình gật đầu đáp: “Các hạ cho biết trước cũng được.”
Chàng quay lại hỏi Thuần y lão cái: “Lão nhân gia có điều gì chỉ giáo?” Lão cái lắc đầu đáp: “Bọn họ đến trước.” Thiếu niên lại nhìn đạo nhân áo xám ở phía sau ngôi mộ hỏi: “Còn đạo trưởng thì sao?” Đạo nhân áo xám đáp: “Bần đạo chỉ muốn đem lời trung thực cho tiểu thí chủ…”
Tiểu thí chủ thản nhiên ngắt lời: “Ít đến Vạn Hoa Lâu phải không?” Đạo nhân áo xám mặt lạnh đáp: “Phải rồi! Phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm, bần đạo tin rằng ít ai dám mạo muội như vậy.”
Tiểu thiếu niên sa sầm nét mặt ngắt lời: “Không được nhắc đến ba chữ đó.” Đạo nhân áo xám hắng dặng đáp: “Tính khí tiểu thí chủ dĩ nhiên khác biệt nhưng nên biết bần đạo chỉ nhẫn nại được đến giới hạn nào mà thôi.”
Thiếu niên quay lại hỏi Thuần y lão cái: “Đêm hôm trước tại hạ lấy thanh Hàng Long Kiếm, đạo trưởng có biết hành động của tại hạ là một phen hảo ý không?” Lão cái lắc đầu đáp: “Bọn họ đến trước.”
Tử y thiếu niên chú ý nhìn đạo nhân áo xám hỏi: “Đạo trưởng có biết ba người che mặt đêm trước lai lịch thế nào không?” Đạo nhân áo xám đáp: “Bần đạo không biết.” Thiếu niên gật đầu nói: “Được lắm! Nếu đạo trưởng không biết thì tại hạ xin cho biết. Ba người đó chính là Quan gia huynh đệ ở Thái Nguyên.” Đạo trưởng áo xám ngạc nhiên hỏi: “Quan gia huynh đệ ở Thái Nguyên ư?”Thiếu niên mỉm cười khi trả lời: “Chắc đạo trưởng không ngờ đến. Đạo nhân áo xám hỏi về công việc của hôm nay. Thiếu niên trả lời rằng ba anh em nhà ấy chưa rời khỏi thành Lạc Dương. Đạo nhân áo xám tiếp tục hỏi về việc trả thanh Hàng Long kiếm. Thiếu niên đưa ra hai đề nghị và muốn thảo luận thêm với Âu Dương trưởng lão. Nhưng đến lượt Âu Dương trưởng lão, ông chỉ muốn chờ các vị khác trước. Cuối cùng, về vấn đề Hàng Long kiếm, thiếu niên đặt hai điều kiện và hy vọng đạo trưởng có thể bảo vệ kiếm báu. Đọc cuốn sách “Hoàng Nhan Đoạt Phách” của tác giả Quỳnh Mai để khám phá câu chuyện hấp dẫn này.”