Hồi Ức Kẻ Sát Nhân của Amélie Nothomb kể về cuộc phỏng vấn cuối đời của nhà văn Nobel Prétextat Tach. Cuốn sách tập trung vào cuộc đối đầu căng thẳng giữa phóng viên Nina và nhân vật phức tạp, đen tối này. Dòng đối thoại dồn dập đưa người đọc đến những cung bậc cảm xúc khác nhau và kết thúc gây bất ngờ.
Amélie Nothomb, tác giả sinh ở Bỉ nhưng lớn lên tại Nhật Bản, từng ra mắt nhiều tác phẩm nổi tiếng sau thành công của Hồi Ức Kẻ Sát Nhân. Cô đã nhận nhiều giải thưởng văn học quan trọng như Giải Vocation và Chardonne cho Phá ngầm tình tứ, giải thưởng Lớn của Viện Hàn lâm Văn học Pháp cho Sững sờ và run rẩy, cũng như Giải thưởng Flore cho Không Adam cũng chẳng Eva.
Cuốn sách đầu tiên của Nothomb không chỉ là một tác phẩm xuất sắc mà còn đánh dấu sự khởi đầu cho sự nghiệp văn chương thành công của tác giả.Thành công của tác giả Prétextat Tach trong cuốn sách này thật không thể phủ nhận. Với sự thận trọng và tâm huyết, ông đã khám phá một chứng ung thư hiếm gặp và tạo ra một câu chuyện đầy cảm xúc và sâu sắc. Đọc đến từng dòng văn, ta không thể không bị cuốn hút bởi câu chuyện về ông nhà văn phì nộn và bệnh tật khó lường mà ông phải đối diện.
Không chỉ có nội dung sâu sắc và cuốn hút, mà cách viết của tác giả cũng đầy tài năng và đầu óc sắc bén. Việc hiện thực hóa những nhân vật và tình huống trong câu chuyện làm cho độc giả cảm thấy như đang sống sâu trong thế giới mà ông tạo ra. Sự tưởng tượng và khả năng miêu tả của tác giả thật sự đã tạo ra một tác phẩm đáng ngưỡng mộ.
Với những phân tích chi tiết và sâu sắc về tác phẩm của Prétextat Tach, chắc chắn rằng bạn sẽ không thất vọng khi đắm chìm vào câu chuyện đầy ấn tượng này. Đừng bỏ lỡ cơ hội khám phá thế giới tư duy phong phú của tác giả này!Chắc chắn rồi, anh ấy khiến tất cả chúng ta, nhất là tôi, phải hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi tin rằng vẻ ngoại bề ngoài kỳ lạ chỉ là sự giả tạo: anh ấy thích đóng vai một người già nhếch nhác để che đậy tính cách tinh tế và nhạy cảm của mình. Những từ này không thể làm yên lòng các phóng viên thời sự, những người không muốn bỏ lỡ cơ hội được chú ý với sự sợ hãi khiến người khác phải ghen tị với họ; nỗi sợ đó mang lại cho họ sự nổi bật của những phóng viên thời chiến.
Thông tin về cái chết đã lan truyền vào ngày 10 tháng 1. Ngày 14, người phóng viên đầu tiên gặp nhà văn. Anh ta bước vào căn hộ tối tăm đến mức anh ta mất một lúc mới nhận ra cái bóng hình người đang ngồi trên chiếc xe lăn giữa phòng khách. Giọng điệu ồm ồm của ông lão tám mươi tuổi chỉ nói một câu “Chào bạn” lạnh lùng, khiến người trẻ khổ sở co rúm.
– Rất vinh dự được gặp ngài, ông Tach. Đây là một vinh dự lớn với tôi.
Máy ghi âm chuyên nghiệp được bật lên, ghi lại những lời của ông già đầy ẩn ý.
– Xin lỗi, ông Tach, tôi có thể bật đèn được không? Tôi không nhìn rõ khuôn mặt của ông.
– Bạn ạ, bây giờ là mười giờ sáng, tôi không bật đèn vào thời điểm này. Và bạn sẽ sớm nhìn thấy tôi, khi mắt đã quen với bóng tối. Hãy tận hưởng khoảnh khắc được phái ngỏ và thấu hiểu rằng nghe thấy giọng nói của tôi chính là điều tuyệt vời nhất mà bạn có thể làm.
– Quả thật, giọng của ông rất hay.
– Đúng vậy.
Ông khách không mời lại đến gây lúng túng, anh ta ghi vào sổ tay: “T. im lặng và lạnh lùng. Cố gắng tránh xa.”
– Ông Tach, cả thế giới đều ngưỡng mộ sự quyết tâm của ông, không chấp nhận nhập viện để điều trị, bất chấp lệnh của các bác sĩ. Vậy câu hỏi cần phải được đặt ra đầu tiên là: cảm giác của ông như thế nào?
…
Hãy sẵn sàng khám phá Hồi Ức Kẻ Sát Nhân của tác giả Amelie Nothomb.