**Đánh Giá Sách: Hồng Trần Nhất Mộng**
Khi tiếp cận với tựa sách này, người đọc sẽ bị cuốn hút ngay từ tên chương. Câu chuyện đẹp đầy nuối tiếc với lời văn tinh tế như giai điệu nhạc cổ điển, kể về mối nhân duyên nghiệt ngã từ đầu đến cuối. Việc thưởng thức sách này giống như uống một tách trà nhỏ, ban đầu có vẻ nhạt nhưng sau này lại chứa đựng hương vị đắng cay sâu lắng.
“Từ Hoa” tái hiện một cách tuyệt vời cuộc gặp gỡ giữa một cao tăng trẻ tuổi và một hoàng tử phong lưu đa tình. Sự mê hoặc từ diễm lệ của Từ Hoa đã thu hút ánh nhìn của Tu Yển từ lần gặp đầu tiên. Câu chuyện với những tình tiết gợi cảm nhưng rất tinh tế.
“Từ Hoa Nhất Mộng” là một tác phẩm đáng đọc dành cho những ai đam mê truyện ngôn tình hoặc lưu luyến những câu chuyện tình đầy sâu lắng và lãng mạn. Không chỉ là câu chuyện giữa “Hoa” và “Tuyển”, mà nó còn chứa đựng những triết lý về tình yêu, số phận và sự kiên nhẫn.
Nếu bạn muốn khám phá thêm về sự kết hợp giữa tâm hồn và tình cảm trong một thế giới huyền bí, “Hồng Trần Nhất Mộng” chắc chắn sẽ là lựa chọn thú vị cho bạn.Truyện “Tu Yển hoàng tử – Thiên Giám” mang đến cho độc giả một câu chuyện cảm động về tình yêu và sự hy sinh. Với một hoàng tử bị bệnh quanh năm, tác giả đã tạo nên một nhân vật đầy sức sống và hoàn toàn độc đáo. Ít ai có thể không bịmê hoặc tan chảy trước cách tác giả kể chuyện hết sức tinh tế và cuốn hút. Câu chuyện cũng đầy ngẫu hứng, với những tình tiết gây cấn và sâu sắc. Chắc chắn rằng bạn sẽ cảm thấy hào hứng khi đọc truyện này, và không thể rời mắt khỏi từng câu chữ hấp dẫn một khi đã bắt đầu. Đây thực sự là một tác phẩm đáng để thưởng thức và khám phá.Những tâm tư dày căng qua bao năm tháng, bao ngày trôi qua đầy uất hận. Có lẽ không cử chỉ lệ tràn, nhưng trong lòng ẩn chứa biết bao cảm xúc muôn màu.
Ở nơi giữa thế gian ồn ào, người luôn ước ao đó sẽ là điểm kết thúc cuộc hành trình. Nhưng cuối cùng vẫn phải bước đi, vì sinh mệnh dần trôi qua.
Hình như ai đó đứng yên, nhìn người kia rời xa, liệu đã từng chia ly trong những kiếp trước như vậy?
Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết sẽ không bao giờ quay trở lại thế gian này nữa. Nhưng liệu người kia cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa?
Cuối cùng, y đã tìm được nơi chôn giấu trong lòng mình, người mà y dành cả ngàn đời để chờ đợi. Có lẽ giọt lệ cuối cùng ấy, y đã thấy hay chưa?
Dẫn đầu chẳng bao giờ quay đầu nhìn lại, nhưng khi quay lại, đã không còn thấy hình bóng người đứng đó nữa, chỉ còn một cánh bướm trắng lảo đảo trong gió, liệu bướm đang bay đi tìm kiếp duyên với ai?
Mùa xuân năm sau, hoa rụng khắp cành, y nấu nước trà thơm phức, lặng lẽ uống từng hớp. Trong chốn hồng trần xa xôi, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế yêu thích đã ra đi vào mùa đông, y được an nghỉ ở Giang Nam với hoa sen làm bạn.
Gió lạnh thổi nhẹ vào tai, Từ Hoa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, quay lại chỉ thấy cánh bướm bay xa phía ngoài chùa, y nghiêng đầu, mắt lệ rơi không ngừng.
“Người ta nói mộng ảo, tam sinh lại tam sinh. Phương nào phôi pha, người có thể cười với ta?”
Có khi là thiếu niên hào hoa kiêu ngạo, hay là hoàng tử lãng mạn vô tư… Có khi là đại sư thanh tịnh thanh thản, hay là tôn giả nhân từ yên bình…
Ngày xưa, từng có một hoàng tử nghịch ngợm, không e ngại thế gian, thường trêu chọc các tiên thiên với khả năng phi thường của mình.
Đôi mắt trong veo khiến người ta lẫn lộn giận dữ và ân cần, nhưng khi nhận được giọt lệ chảy ròng ròng, lại làm vị tôn giả nhìn mê man.
Khi Bồ Đề Pháp Hội mở cửa, chỉ cần một phút sở hóa thành gốc hoa nhỏ, khiến vị tôn giả hả hê tỏ ý tiếc thương, tạo ra mối duyên kỳ diệu.
Trong hàng trăm năm khi Bồ Đề Pháp Hội diễn ra, mỗi ngày tôn giả đều đi ngang qua gốc bồ đề, dù hoàng tử chẳng bao giờ đáp lại, nhưng khi tôn giả rời đi, hoàng tử lại bày tỏ niềm đơn độc, êm đềm đong đầy trong mắt.
Bao năm trôi qua, cuối cùng y mới lên tiếng gọi cái tên ấy, cùng người ấy ngắm bình minh. Có lẽ tâm tư, chờ đợi của y, người đã hiểu, nhưng chỉ dành riêng cho lòng.
“Năm ấy, hoa quỳnh đã nở rực, chỉ mong người nhìn thấy một lần… Khi kia, ngắm gốc cây giáng thảo, liệu có nghĩ đến chúng ta sẽ có tình cảm?”
“Ta còn trẻ nên chẳng hiểu rõ về quả nhân cúi khổ, để sau này tự nhiên sẽ rõ, không cần quá bận tâm.”
“Không bận tâm à? Người cũng đã biết vì sao ta hàng ngày chờ đợi trên cây chăng?”
“Tam giới thập phương không nơi giao du, không sao cầu xin Phật đánh giải.”
“Còn lại những ngày cuối cùng của Bồ Đề Pháp Hội, Thiên Giám thường đi nghe, theo sau đại sư cùng chấp bước tôn giả, ngồi nhìn người trong phòng sao chép kinh Phật mỗi ngày.”
Tâm Phật đề cao sự thanh tịnh, vô sân vô si, vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều do tâm chướng nhìn.
Tôn giả cũng trải qua nhiều cảm xúc, trong lòng chứa ưu phiền, mỗi ngày nghe niệm Phật, tiếng thanh vang vọng, dẫn đến một ngày lơ đễnh phạm lỗi, bị giáng xuống đời chịu nhiều trắc trở.
Khi nhị hoàng tử biết năm trăm năm sau, y quyết định đến Luân Hồi đạo, quay trở về trăm năm trước, với ước mong…Đã độ kiếp rồi, đây là câu chuyện về sự luân hồi không như ý, với y là một hoàng tử bị đày xuống phàm trần. Sau chín kiếp đầy đau đớn và tiếc nuối, liệu liệu có một kết thúc không cần phải ân hận? Đó chính là câu hỏi mà tác phẩm “Hồng Trần Nhất Mộng” của tác giả Nam Trang sẽ giúp bạn khám phá. Mời các bạn đọc!