Đánh Giá Cuốn Sách “Kẻ Nhu Nhược”
Khi trưởng thành, việc vượt qua khía cạnh nhu nhược của chính mình là một quá trình đầy cám dỗ và nước mắt. Truyện “Kẻ Nhu Nhược” của tác giả Chu Sơn Pha đưa chúng ta vào cuộc phiêu lưu của Mã Đán, một nhân vật đầy tính nhát gan nhưng lại quyết tâm thay đổi số phận.
Mã Đán, con trai của ông chủ ba cửa hàng gạo Mã Cạo Đầu, bị biết đến với cái tên “thằng nhu nhược”. Muốn thay đổi cuộc đời, anh phải đối mặt với kẻ ác bá Hồng Xung và đền bù ba cửa hàng tổ tiên. Để lo cho Khang Khu, cô gái mắc bệnh ăn nhiều, Mã Đán phải vượt qua thách thức và sự khinh rẻ của mọi người trong thị trấn.
Tác giả Chu Sơn Pha, một danh họa văn học Trung Quốc, đã tạo ra một câu chuyện hấp dẫn với những tình tiết thú vị và sâu sắc về cuộc hành trình luyện gan và tự thay đổi của nhân vật chính. “Kẻ Nhu Nhược” đã được nhiều giải thưởng và được chuyển thể thành kịch bản điện ảnh, chứng minh sức hút và giá trị văn học đích thực của tác phẩm.Mã Đạo Đầu và câu chuyện sinh tồn đầy kịch tính của anh ta thực sự gây ấn tượng mạnh khi bạn đàm phán với khám phá tâm hồn con người và giá trị thực sự của cuộc sống. Mặc dù bận rộn với những mưu sinh và thách thức, Mã Đán đã phải đối mặt với quyết định khó khăn về sự tồn tại của mình. Những lời khuyên đầy ý nghĩa từ lão Phùng cũng khiến ta phải suy ngẫm về sự nhu nhược và bản lĩnh trong cuộc sống. Nhà văn Chu Sơn Pha đã tạo ra một bức tranh sống động về con người và xã hội Trung Quốc đương đại qua tác phẩm này. Đọc xong, bạn sẽ nhận ra rằng đôi khi, giá trị thực sự của cuộc sống không đến từ bề ngoài mà đến từ bên trong mỗi chúng ta. Và sự hiền lành, tấm chân tình chính là khóa mở mọi cánh cửa của trái tim để thấu hiểu và chấp nhận.Trong một khoảng thời gian ngắn, sự việc hấp dẫn đã xảy ra, khiến không khí nóng bức chói chang và huyên náo. Mã Đán và con chó tạo ra một cuộc đua kịch tính giữa đường phố náo nhiệt. Mã Đán không ngần ngại chạy trần chân trên đất nóng cháy, khiến mọi người không khỏi choáng ngợp.
Câu chuyện về cuộc đua gay cấn giữa Mã Đán và con chó đã thu hút sự chú ý của đám đông. Mọi người đều theo dõi với tư duy hào hứng như thể đang xem một trận thi đấu đỉnh cao.
Những lời khuyên từ người xung quanh cũng không ngớt. Tuy nhiên, Mã Đán không chấp nhận thất bại và tiếp tục chạy với quyết tâm bất khuất. Sự kiên định và lòng quyết tâm của anh đã khiến người xem không khỏi bất ngờ và khâm phục.
Cuộc đua qua những con hẻm nhỏ của Thượng Tân đã tạo nên một bức tranh sống động với sự tham gia của Mã Đán và con chó. Khi cuộc đua kết thúc, không chỉ Mã Đán mà cả những người chứng kiến đều trải qua những cảm xúc tuyệt vời.
Mỗi bước chạy của Mã Đán đã chứa đựng nhiều cảm xúc và ý nghĩa khác nhau, tạo nên một trải nghiệm đáng nhớ cho tất cả mọi người.Sẽ dẫn đến nhiều phiền toái.- Cho mình xin một ngụm nước được không? – Mã Đán hy vọng sẽ có người đem nước cho anh ta, nhưng rồi anh nhận ra rằng, chỉ cần thở vài hơi thôi thì con chó đã có cơ hội đặt miệng vào chân anh rồi – Nếu không, mọi người hãy cho con chó một bát nước, miệng nó cũng ra khói ấy mà!Mã Đán nghĩ, nếu con chó muốn uống nước, chắc hẳn nó sẽ phải dừng lại; mà khi nó dừng lại để uống, thì anh ta cũng có thể dừng lại, cả hai đều có lợi, rất công bằng. Nếu đây là một cuộc đua đích thực, không ai có thể nghi ngờ tính công bằng và minh bạch của nó.May mắn thay, ven đường có một thùng nhựa rách, Mã Đán nhận ra có nước bên trong, thậm chí con chó cũng nhận thấy điều này, nhưng nó không chịu dừng lại. Điều này khiến Mã Đán căm phẫn, chửi:- Rõ ràng mày muốn cả hai phải dừng cuộc chơi rồi!Nhưng sau đó, Mã Đán nghĩ rằng, trong buổi chiều oi bức như vậy, anh và con chó đã mang lại một chút vui cho thị trấn Thượng Tân, thì thậm chí cả anh và con chó cũng khó lòng chịu đựng! Như thế, mọi việc đã xảy ra giống như một tiết mục biểu diễn mà anh và con chó đã tham gia diễn xuất thật tuyệt vời!Khi bước chân của Mã Đán vượt qua bến thuyền lần thứ hai, hầu như đã đâm trực tiếp vào bụng Khang Khu. Sự tức giận dâng lên, nhưng rồi Khang Khu nhận ra rằng, đây là vùng đất mới lạ nên phải kề bên, chỉ kè chân không cả tay, nhưng không thể kè miệng nên phải hét từ phía sau lưng Mã Đán:- Anh kia! Anh ăn no quá nên già rồi à? Phải chăng nhà anh bán gạo chăng?Mã Đán không thể quan sát người hai bên đường, chỉ chạy mà thôi nên không chú ý đến Khang Khu, nhưng đã ngửi thấy mùi nước hoa trên cô. Phụ nữ ở Thượng Tân thường không sử dụng nước hoa, chỉ có các cô gái điếm ở Liên Hoa mới xịt nước hoa vì cảm thấy cơ thể hôi thối. Ngửi thấy mùi đó, Mã Đán không còn cảm thấy khát nước nữa, thậm chí cảm thấy sức sống mới tràn đầy trong người, như nguồn năng lượng đã được khôi phục. Nhờ đó Mã Đán chạy nhanh hơn, khoảng cách giữa anh và con chó ngày càng xa dần. Tuy nhiên, Mã Đán không muốn khoảng cách quá xa, vì nếu quá xa con chó sẽ biết mình không thể đuổi kịp và từ bỏ, cuộc đua sẽ kết thúc và mọi người ở Thượng Tân sẽ không biết rằng, cuối cùng anh cũng biết chạy. Từ suy nghĩ đó, Mã Đán intentionally giảm tốc độ và con chó bắt đầu đuổi kịp. Giống như con chó, mùi nước hoa trên Khang Khu cũng đuổi theo Mã Đán, mỗi hơi thở sâu cậu ta cảm nhận được, hình như mùi vị đã trở nên quen thuộc đối với bản thân.Mèo nhà Hồng Xung đã đuổi Mã Đán ba vòng quanh thị trấn, mọi người đều thán phục khả năng chạy của anh. Nhưng khi họ đến vòng thứ tư, mọi người nhận ra ưu thế từ phía Mã Đán, khả năng thất bại của con chó đã hiện rõ. Nhưng nó vẫn kiên cường, không buông. Lão Mao, chủ cửa hàng vải Mao, một lão già sắc mắt, nhận ra con chó đã kiệt sức. Ông nói với Mã Đán:- Con chó sắp chết, mày vẫn chạy à?Ở lúc đó, mọi người cũng nhận ra con chó đang gần như hết sức, lưỡi dài ra đến nơi sẽ rơi xuống đất. Họ động viên Mã Đán:- Cố lên, cậu chạy thêm vòng nữa, nó sẽ chấp nhận thua trước mặt mày.Từ nay về sau, con chó đó sẽ không dám đuổi theo mày nữa đâu. Mã Đán nhận ra rằng lời họ nói không sai, quay đầu nhìn thấy con chó bắt chước tiếng sủa của chó khác và sủa lên một vài lần. Mặc dù bước chạy của con chó đã lảo đảo và chậm chạp, thậm chí có dấu hiệu chịu thua, nhưng khi nghe thấy tiếng sủa khiêu khích của Mã Đán, ý chí tranh đấu của nó trỗi dậy, dùng một ít sức lực cuối cùng để đuổi theo.
Khi Mã Đán chạy qua cửa hàng gạo của mình, có người nói to rằng con chó đã chết. Mã Đán quay đầu nhìn lại, thấy con chó đã đổ gục xuống đất cách cậu ta không xa. Dáng vẻ của con chó đó khi chết trông thật khó coi, miệng sùi đầy bọt trắng, lưỡi thè ra dài, thân thể bốc mùi khét lẹt của loài chó, đôi mắt trợn tròn trắng dã. Không chờ đợi cho cái xác rữa mà vô số ruồi nhặng đã bắt đầu bay vù vù chung quanh.
“Nếu người nằm gục chết kia là tôi, cũng sẽ có vô số ruồi nhặng đến,” với tư thế của người chiến thắng, Mã Đán đứng trước cửa hàng gạo Mã Nhất uống nước, dáng vẻ đắc ý nói với những người xung quanh. Nhưng trên thế giới này, không có con chó nào có thể làm cho Mã Đán mệt mỏi đến chết!
Mọi người đều cười rộ lên, tuy rõ ràng họ đang nhạo bộ và Mã Đán không hiểu tại sao họ lại cười với kẻ chiến thắng. Mã Đán giơ bàn chân phồng lên cho mọi người xem, nhưng có vẻ không ai quan tâm, không có lời khen nào được trao. Mọi người đều cho rằng Mã Đán tự tìm đến vấn đề và phiền toái cho mình. Mã Cạo Đầu xuống từ cửa hàng, lười biếng xua đuổi ruồi nhặng trên xác con chó, ông suddenly nhận ra tình hình trở nặng nề.
“Đây có phải con chó nhà lão Hồng không?” Mã Cạo Đầu hỏi mọi người xung quanh.
Tất cả mọi người cùng đồng thanh trả lời: “Đúng, là chó nhà Hồng Xung!”
Mã Cạo Đầu suddenly bị đánh thức và bắt đầu run, hoảng loạn chạy vào trong mang ra một chậu nước lạnh hắt lên xác con chó, không ngừng lay đầu, sờ nắn mũi, thậm chí còn nằm phục xuống đất dùng miệng mình để làm hô hấp nhân tạo cho con chó sống lại. Nhưng con chó đã chết, không thể sống lại được. Với vẻ mặt thất vọng, Mã Cạo Đầu yêu cầu Mã Đán giúp đỡ khiêng xác con chó đặt vào chỗ mát dưới hiên nhà, dùng một mảnh vải màu loại một đắp lên trên, chỉ có bốn cái chân thò ra.
Mã Đán không hài lòng với hành động này của Mã Cạo Đầu, “Tuy con chó trông đáng thương khi chết, nhưng nó không phải là ai trong gia đình chúng ta, tại sao lại phải làm thế? Tấm vải đó rất quý, khi mẹ tôi qua đời, bố cũng không dám sử dụng nó như thế này đâu!”
Mã Cạo Đầu nhìn Mã Đán với ánh mắt giận dữ, khiến cậu ta im lặng. Mã Cạo Đầu ra dấu cho mọi người giải tán, nhưng họ không chịu. Hồng Xung đã xuất hiện!
Hồng Xung mang trên mình vẻ mặt hung hãn, khỏe mạnh như một con trâu và rất giỏi quyền cước. Tất cả mọi người đều sợ hãi bởi tính hung dữ của hắn và không dám làm phiền. Đó chính là Hồng Xung, người nổi tiếng với sự hung ác trong thị trấn Thượng Tân, thậm chí cả bọn thổ phỉ ở vùng Cảo Sơn cũng phải nhún nhường. Tất cả mọi người đều nhớ về những hành động đặc biệt của hắn, người đã không ngần ngại chặt đứt chân của ba người đàn ông và chém đứt cánh tay của một trong số họ rồi ném cho chó ăn. Biết rõ Hồng Xung là kẻ không nương tay, mọi người đều thể hiện sự sợ hãi.
Mã Đán cảm thấy lá gan teo lại, nhưng giữ vững bản lĩnh. Hồng Xung đã xuất hiện và ai cũng biết rằng một tai họa sắp đến.
Đón đọc cuốn “Kẻ Nhu Nhược” của Chu Sơn Pha & Nguyễn Trần (dịch).