Kẻ Vượt Thời Gian (The Time Machine) của tác giả H. G. Wells là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng phát hành vào năm 1895. Trong câu chuyện này, khán giả sẽ được dẫn đến thế giới của du hành thời gian thông qua một chiếc cỗ máy đặc biệt. Wells đã đặt nền móng cho khái niệm về cỗ máy thời gian, mở ra một thế giới đầy sự tương tác giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.
Tác phẩm Kẻ Vượt Thời Gian đã trở thành nguồn cảm hứng cho nhiều tác phẩm văn học, phim ảnh và truyện tranh khác. H. G. Wells, với trí tưởng tượng độc đáo và kiến thức chuyên sâu về khoa học, đã tạo ra một dòng văn học đầy mê hoặc và sâu sắc.
Để hiểu rõ hơn về thế giới du hành thời gian và những khám phá tinh thần của H. G. Wells, hãy đắm chìm vào cuốn sách này và theo dõi cuộc phiêu lưu kỳ diệu của nhân vật chính. Chắc chắn bạn sẽ không thất vọng với những bất ngờ và suy tư sâu sắc mà tác giả mang đến.Ngồi xổm trên ghế, hỏi nhẹ nhàng và vuốt ve liên tục, tạo cảm giác thoải mái cho mọi người. Đó hẳn là khoảnh khắc đáng trân trọng sau bữa tối, khi ý tưởng được thả lỏng, bay bổng một cách tự do.
Trong lúc chúng tôi chăm chú nghe sự mê tín của một người đầy sự sáng tạo (ít nhất là đó là cảm giác của chúng tôi lúc ấy), hắn nghịch ngơi nhấn mạnh vấn đề bằng ngón tay út mảnh mai, không ngừng diễn giải: “Quý vị cần phải lắng nghe tôi rất kỹ. Tôi sẽ đưa ra quan điểm ngược lại với những điều mà ai cũng coi là đúng không cần bàn cãi. Ví dụ, môn hình học mà quý vị được dạy ở trường, đã được xây dựng trên một nền tảng sai lầm.”
“Anh bắt đầu như vậy liệu không khiến chúng tôi rắc rối?” Filby, một chàng trai trí lực hoặc thính lý, đặt ra một câu hỏi.
“Tôi không yêu cầu quý vị chấp nhận bất cứ điều gì mà không được giải thích cụ thể. Sau đó, quý vị sẽ hiểu và chấp nhận tất cả những gì tôi muốn truyền đạt. Chắc quý vị đã biết về một đường thẳng toán học, mà theo định nghĩa, không có bề dày, không thể hiện thực được trong thế giới này. Họ đã dạy quý vị như vậy đúng không? Và mặt phẳng toán học nữa. Tất cả chỉ là những khái niệm trừu tượng.”
“Chính xác!” Một chuyên gia tâm lý nhận xét.
“Vậy nên, với chỉ chiều dài, chiều rộng, chiều cao, một hình khối cũng không thể tồn tại.”
“Tôi phản đối,” Filby nói. “Một khối rắn chắc chắn có thể tồn tại. Tất cả các vật thể thực tế…”
“Hầu hết chúng ta đều nghĩ như vậy. Nhưng hãy đợi một chút. Có thể một khối không tồn tại trong bất kỳ khoảnh khắc nào thì có thể hiện hữu không?”
Filby bắt đầu suy tư “Đúng vậy,” người vượt thời gian tiếp tục, “mỗi đối tượng đều cần bốn chiều: chiều dài, chiều rộng, chiều cao và thêm một chiều – THỜI GIAN. Tuy nhiên, do một lý do đặc biệt mà tôi đã giải thích, chúng ta đã quên điều đó. Ba chiều đầu thường được gọi là ba mặt phẳng không gian, còn chiều thứ tư chính là… THỜI GIAN. Tuy nhiên, chúng ta thường phân biệt ba chiều không gian và thời gian, do ý thức chúng ta thường di chuyển không nhất quán trong chiều thời gian từ khởi đầu cho đến cuối cuộc đời.”
“Chuyện này,” một người trẻ nhanh chóng to tiếng trong khi cố gắng châm điếu xì gà bằng ngọn lửa từ chiếc đèn bàn, “chuyện này… thật sự là rõ ràng.”
“Ngạc nhiên là không ai để ý đến điều đó.” Người vượt thời gian nói, nụ cười trên mặt tỏa lên một chút. “Đó chính là chiều thứ tư, mặc dù nhiều người đã nói đến chiều thứ tư mà không hiểu họ đang nói về cái gì. Chiều thứ tư là cách chúng ta nhìn nhận thời gian. Không có sự khác biệt giữa chiều thời gian và ba chiều không gian, chỉ có điều là ý thức của chúng ta di chuyển theo nó. Nhưng nhiều người đã hiểu sai về chiều thứ tư. Chắc quý vị cũng đã nghe về quan điểm của họ chứ?”
“Tôi chưa biết,” ông thị trưởng nói.
“Rất đơn giản. Theo các nhà toán học, không gian được coi là ba chiều được đặt tên là chiều dài, chiều rộng và chiều cao. Ba chiều đó có thể được định rõ bằng ba mặt phẳng vuông góc với nhau. Nhưng một số triết gia đặt câu hỏi: “Tại sao ba mặt phẳng đó, tại sao không thể có một mặt phẳng khác vuông góc với cả ba mặt phẳng ấy?” và họ đã cố gắng xây dựng hình học bốn chiều. Giáo sư Simon Newcomb đã thảo luận về quan điểm này trước Hội Toán học New York cách đây không lâu. Tất cả chúng ta đều biết rằng trên một mặt phẳng, chỉ có hai chiều, chúng ta có thể biểu diễn vật thể ba chiều mà không mất đi bất kỳ thuộc tính nào của nó. Tương tự, họ nghĩ rằng với ba chiều, họ cũng biểu diễn được các vật thể bốn chiều, nếu họ nắm vững mọi quy tắc cần thiết.”
“Tôi cũng tin vậy,” ông thị trưởng nhận xét. Hai lông mày sắp nhau, ông suy tư sâu xa, môi di động như người đang lặp đi lặp lại một lời thần chú. “Vâng, bây giờ tôi đã hiểu.” Ông nói với sự hân hoan không giấu diếm, chắc chắn.
“Vâng, tôi không ngần ngại chia sẻ rằng, tôi đã nghiên cứu về hình học bốn chiều từ khá lâu và đã khám phá ra những kết quả khá đặc biệt. Ví dụ, đây là hình ảnh của một người…”Phái nam lúc tám tuổi, tấm này lúc 15 tuổi, tấm này 17 tuổi, tấm kia 23 tuổi, v.v… Tất cả đều có thể gọi là những “thời đồ”, hình biểu diễn ba chiều của một sinh vật bốn chiều, cố định và không thể biến đổi. “Giới khoa học,” kẻ vượt thời gian ngưng nói một chút để chúng tôi có đủ thời giờ ghi nhận, rồi tiếp, “biết rất rõ thời gian chỉ là một loại không gian. Đây là một biểu đồ quen thuộc, biểu đồ thời tiết. Đường mà tôi đang chỉ biểu diễn những thay đổi của hàn thử biểu. Hôm qua ở mức độ cao, tối qua thấp hơn, rồi sáng nay lại tăng lên dần đến đây. Mức thủy ngân làm sao đi theo đường biểu diễn này nếu chỉ có ba chiều không gian quen thuộc? Nhưng hiển nhiên nó đã vẽ đường này, và đường này, vì vậy, phải được kết luận là đường của chiều thời gian.” “Nhưng,” ông bác sĩ nói, mắt đăm đăm nhìn một khối than đá trong lò sưởi,” nếu thời gian chỉ là chiều thứ tư của không gian, tại sao, và tại sao từ trước đến nay vẫn thế, nó được coi là một chiều khác? Tại sao chúng ta không thể di chuyển trong thời gian như trong ba chiều kia của không gian?” Kẻ vượt thời gian mỉm cười. “Ông có chắc chúng ta có thể di chuyển tự do trong không gian không? Chúng ta có thể đi về phía trái, phía phải, phía trước, phía sau, và con người đã luôn luôn làm thế. Nhưng chiều lên xuống thì sao? Chúng ta bị ngăn cản bởi sức hút trái đất kia mà.” “Không hẳn,” ông bác sĩ nói. “Có khinh khí cầu.” “Nhưng trước thời của khinh khí cầu, trừ những chuyện nhảy lên nhảy xuống và sự khác biệt chiều cao của mặt đất, con người không có tự do di chuyển theo chiều thẳng đứng.” “Nhưng họ vẫn có thể di chuyển lên xuống chút ít, như anh đã nói.” “Xuống, xuống dễ hơn lên rất nhiều.” “Nhưng anh không thể di chuyển trong thời gian một chút nào hết, anh không thể thoát khỏi giây phút hiện tại.” “Thưa ông bác sĩ thân kính, đó chính là điểm sai lầm của ông. Đó chính là điểm sai lầm của cả thế giới. Chúng ta luôn luôn rời xa hiện tại. Những thực thể tâm thức của chúng ta, vốn không có hình thể và khối lượng, di chuyển trên chiều thời gian bằng vận tốc đều từ lúc nằm nôi xuống đến mộ phần. Y hệt như trường hợp đi xuống thấp nếu chúng ta bắt đầu sự hiện hữu ở một nơi trên cao hơn mặt đất 50 dặm. “Điều khó khăn là,” nhà tâm lý học ngắt lời. “Anh có thể di chuyển qua lại trong cả ba chiều của không gian, nhưng không thể làm tương tự với thời gian.” “Đó chính là nguyên nhân dẫn đến phát minh lớn của tôi. Nhưng ông đã lầm khi nói rằng chúng ta không thể di chuyển trong thời gian. Thí dụ, khi tôi hồi tưởng lại từng chi tiết của một việc đã qua có nghĩa là tôi trở lại phút giây xảy ra việc đó: trạng thái lúc ấy của tôi thường được gọi là đãng trí. Dĩ nhiên, cũng như một anh mọi hoặc một con thú nhảy cao lên khỏi mặt đất rồi tức thì rơi xuống, tôi không thể lưu lại ở phút giây quá khứ, mà sẽ bị kéo về hiện tại. Nhưng chú ý rằng trong thí dụ tôi vừa đưa ra, một người văn minh hơn một anh mọi ở chỗ là người ấy có thể dùng khinh khí cầu để bay lên ngược chiều hút của trái đất. Đã thế, tại sao chúng ta – những người văn minh – không có quyền hy vọng sẽ có một lúc, chúng ta có thể dừng lại hoặc đi nhanh hơn theo chiều thời gian; và ngay cả quay đầu lại, đi ngược chiều thời gian nữa? “Chuyện này,” Filby xen vào, “tất cả chỉ là… ” “Tại sao không được?” Kẻ vượt thời gian hỏi. “Trái với lý lẽ,” Filby nói. “Lý lẽ nào?” Kẻ vượt thời gian hỏi. “Anh có thể dùng lập luận để chứng minh rằng màu đen là màu trắng,” Filby đáp, “nhưng anh sẽ chẳng bao giờ thuyết phục được tôi.” “Có lẽ không,” kẻ vượt thời gian nhìn nhận. “Nhưng chắc quý vị đã bắt đầu hiểu mục đích cuộc nghiên cứu của tôi về hình học bốn chiều. Từ lâu tôi đã có khái niệm mơ hồ về một cái máy… ” “Để vượt thời gian!” Chàng thanh niên thốt lên. “Di chuyển trong thời gian, theo bất cứ chiều nào.” Filby phá lên cười. “Nhưng những điều tôi nói đều có thí nghiệm chứng minh.” Kẻ vượt thời gian nói. “Nếu làm được như anh nói thì rất tiện lợi cho các sử gia,” nhà tâm lý học nhận xét. “Họ có thể lùi lại thời gian để kiểm chứng những gì đã được ghi lại về”Hãy để tôi chia sẻ với bạn về cuốn sách “Kẻ Vượt Thời Gian”. Trong tác phẩm này của Herbert George Wells, chúng ta sẽ tiếp cận với một câu chuyện kỳ thú về thời gian và công nghệ. Những cuộc trò chuyện sâu sắc và những ý tưởng táo bạo được trình bày thông qua các nhân vật phong phú và cuốn hút. Mình chắc chắn rằng việc đọc cuốn này sẽ mang lại cho bạn những trải nghiệm tuyệt vời và cơ hội để suy ngẫm về tương lai và xã hội. Nếu bạn muốn khám phá thêm, hãy cùng trải nghiệm “Kẻ Vượt Thời Gian” bản dịch của Đẳng Sơn. Chắc chắn bạn sẽ không thất vọng đâu!