Khách Sạn Mặt Nạ tập 1 của tác giả Higashino Keigo là một tác phẩm trinh thám ly kỳ, hấp dẫn, đưa bạn vào cuộc truy tìm hung thủ trong vụ án mạng bí ẩn tại khách sạn hạng nhất Cortesia Tokyo.
Câu chuyện bắt đầu với một vụ giết người hàng loạt xảy ra ở Tokyo. Hung thủ không để lại dấu vết gì ngoài một mật mã bí ẩn, ám chỉ nơi sẽ diễn ra tội ác tiếp theo: khách sạn Cortesia Tokyo. Để ngăn chặn hung thủ, Nitta Kousuke, một viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi, được giao nhiệm vụ cải trang làm nhân viên khách sạn để nằm vùng điều tra. Hỗ trợ cho anh là Yamagishi Naomi, một nữ lễ tân thông minh với óc quan sát sắc sảo.Cùng nhau, Nitta và Naomi bắt đầu dấn thân vào hành trình truy tìm hung thủ. Họ phải đối mặt với những vị khách đầy nghi vấn, những manh mối khó giải mã và những nguy hiểm rình rập xung quanh.
Liệu họ có thể lần ra chân tướng vụ án, bảo vệ sự an toàn cho khách sạn và đưa hung thủ ra ánh sáng?
Cuốn sách “Khách Sạn Mặt Nạ tập 1” hứa hẹn mang đến cho bạn những giây phút đọc sách đầy hấp dẫn và hồi hộp với:
- Cốt truyện ly kỳ, gay cấn: Mỗi trang sách là một bí ẩn được hé mở, dẫn dắt bạn vào cuộc truy tìm hung thủ đầy kịch tính.
- Nhân vật được xây dựng độc đáo: Nitta Kousuke với sự thông minh và quyết đoán, Yamagishi Naomi với óc quan sát tinh tế, cùng dàn nhân vật phụ đầy bí ẩn tạo nên sức hút cho câu chuyện.
- Bút pháp tài tình của tác giả: Higashino Keigo dẫn dắt người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến bạn không thể rời mắt khỏi cuốn sách.
Nếu bạn yêu thích thể loại trinh thám, ly kỳ và muốn thử thách khả năng suy luận của mình cùng với tác giả Higashino Keigo, thì “Khách Sạn Mặt Nạ tập 1″ là một lựa chọn hoàn hảo.
—
Chuông điện thoại nội bộ reo, báo có cuộc gọi từ sảnh thang máy tầng 16. Yamagishi Naomi bỗng có linh cảm chẳng lành. Một vị khách nam vừa mới nhận phòng single trên tầng này. Trước đó khoảng năm, sáu phút, nhân viên hành lý Machida đã xách đồ và dẫn vị khách đó lên phòng. Machida mới vào làm được một năm. Cô thấp thỏm chỉ mong cậu ta không gây ra lỗi gì quá lớn.
“Vâng, lễ tân xin nghe, có chuyện gì vậy ạ?” Naomi hỏi.
“Tôi, Machida ạ. Tôi đã dẫn khách lên phòng 1615 nhưng khách đang phàn nàn phòng có mùi hôi.”
“Mùi hôi?”
“Cụ thể là mùi khói thuốc lá. Khách kêu phòng cấm hút thuốc mà sao lại có mùi như vậy…”
Naomi ấn vào thiết bị đầu cuối bên cạnh, trên màn hình hiện ra dữ liệu phòng 1615. Đây đúng là phòng không hút thuốc và cũng đã được dọn dẹp. Cô không thấy ghi chú về chuyện phòng ám mùi khói thuốc.
“Tôi hiểu rồi. Vậy khách đang ở đâu?”
“Khách đang đợi trong phòng 1615 ạ.”
“Vậy cậu cũng đợi ở đó đi. Tôi sẽ lên đó ngay.”
Ngắt điện thoại, Naomi lại gõ bàn phím thiết bị đầu cuối, lần này cô kiểm tra dữ liệu về vị khách. Người này là nhân viên văn phòng đến từ Osaka, đã đặt phòng từ một tuần trước. Vị khách yêu cầu một phòng không hút thuốc, cửa sổ không hướng ra đường lớn, và tốt nhất là nằm trong góc. Chính Naomi đã làm thủ tục nhận phòng cho vị khách đó, trong ấn tượng của cô anh ta không phải người ngoan cố.
Naomi đảo mắt nhanh quanh khu lễ tân. Do có một cuộc họp bất thường nên quản lý phòng lễ tân đã qua tòa nhà văn phòng.
Naomi vẫy tay gọi cậu lễ tân trẻ Kawamoto.
“Khách phòng 1615 đang phàn nàn, cậu tìm nhanh một phòng khác giúp tôi nhé.”
“Tôi hiểu rồi, phòng single đúng không ạ?” Kawamoto nhìn vào màn hình máy tính.
“Cậu cứ tìm cả phòng double, twin và deluxe Twin nữa.”
“Vâng,” Naomi quay lưng đi sau khi nghe thấy câu trả lời của Kawamoto, tay cầm chìa khóa chủ, rời khỏi quầy lễ tân.
Thang máy vừa lên tới tầng 16, Naomi đã trông thấy Machida đang đứng trước cửa phòng 1615. Nhìn thấy Naomi, cậu ta vội chạy về phía cô.
“Lạ thật đấy. Lúc tôi dẫn anh ta vào phòng rõ ràng không có mùi gì. Nhưng sau khi chạy đi gọi điện và quay lại thì…”
“Lúc đó có mùi à?”
“Vâng,” Machida gật đầu vẻ hồ nghi.
“Tôi hiểu rồi. Kawamoto đang tìm phòng khác nên cậu cứ xuống quầy lễ tân trước đi.”
“Vâng.”
Sau khi xác nhận Machida đã đi về phía sảnh thang máy, Naomi mới quay ra gõ cửa phòng 1615. Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vắn xuất hiện. Đôi mắt một mí trông đục ngầu, miệng méo mó tỏ vẻ khó chịu.
Naomi cúi đầu.
“Thành thật xin lỗi vì đã làm phiền quý khách. Tôi nghe nói phòng có mùi hôi ạ?”
Vị khách hướng mặt vào trong, hất hàm, “Thì cô cứ vào mà xem.”
Naomi nói “Tôi xin phép ạ,” rồi bước vào trong.
Chẳng cần hít hà nhiều, cô nhanh chóng nhận ra mùi khác lạ. Đúng là có mùi thuốc lá. Nhưng không phải mùi tàn thuốc ám vào phòng mà là mùi khói bay ra từ đầu điếu thuốc được châm lửa, hay còn gọi là khói phụ.
Machida nghi ngờ cũng chẳng sai. Có lẽ nhân lúc cậu ta đi gọi điện thoại, vị khách này đã châm lửa điếu thuốc anh ta lén mang đến.
“Thế nào, có mùi đúng không?” vị khách nam hỏi với âm điệu vùng Kansai, giọng hống hách.
Naomi lại cúi đầu. “Thành thật xin lỗi vì đã khiến quý khách không thoải mái. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm một phòng mới cho quý khách. Tôi có thể gọi điện một chút được không ạ?”
“Ờ, phiền cô tìm nhanh cho.”
“Vâng.” Naomi đáp rồi dùng điện thoại cầm tay gọi xuống lễ tân. Kawamoto nhanh chóng bắt máy.
“Tình hình thế nào rồi?” Naomi hỏi.
“Trên tầng 16 có hai phòng trống 1610 và 1612. Cả hai phòng này đều là phòng không hút thuốc và cũng đáp ứng đủ các điều kiện khác.”
Naomi cảm thấy không ổn. Cả hai phòng ấy đều là phòng single. Vị khách này đã cố ý gây chuyện mà lại chuyển anh ta qua phòng đó chỉ e vấn đề sẽ khó được giải quyết triệt để.
“Còn phòng 1620 và 1630 thì sao?”
Kawamoto như nín thở, áng chừng đã hiểu ra ý đồ của Naomi.
“Phòng 1620 đã dọn dẹp xong, có thể dùng được ạ.”
“Vậy cậu nói Machida mang thẻ chìa khóa lên giúp tôi nhé.”
“Vâng ạ.”
Ngắt điện thoại, Naomi quay sang cười với vị khách nam.
“Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu. Chúng tôi đã có phòng cho quý khách, tôi xin phép được dẫn quý khách qua phòng mới ạ.”
“Cũng là phòng không hút thuốc đấy chứ?”
“Dạ vâng ạ,” Naomi xách chiếc túi du lịch đang đặt trên giá lên.
Đến trước phòng 1620, Naomi dùng chìa khóa chủ để mở cửa. Cô nói “Xin mời,” giục vị khách nam vào phòng.
Vị khách nam vừa bước vào phòng một bước, từ đằng sau Naomi đã cảm nhận được sự bối rối của anh ta. Hẳn anh ta không nghĩ sẽ được ở phòng suite.
“Quý khách có hài lòng với phòng này không ạ? Tôi nghĩ phòng này sẽ không có mùi gì đâu ạ.”
Sau khi hếch mũi ngửi ngửi, anh ta quay đầu lại phía Naomi.
“Tôi dùng phòng này cũng được hả? Nói trước là tôi không trả thêm tiền đâu đấy nhé.”
Naomi phẩy tay trước mặt.
“Dĩ nhiên tiền phòng sẽ không thay đổi ạ. Lỗi là của chúng tôi, chúng tôi thành thật xin lỗi vì đã làm quý khách không thoải mái.”
“Không sao, từ giờ chú ý hơn là được,” vị khách nam sờ sờ vào cạnh lông mày. Không hiểu sao trông anh ta có vẻ miễn cưỡng.
Machida lên đến nơi, giao thẻ chìa khóa cho vị khách nam. Sau đó hai người cùng rời khỏi căn phòng.
“Bực mình thật. Chị không nghĩ chúng ta đã bị cho vào tròng một cách vô cùng khéo léo sao?” Machida nói khi hai người đi về phía sảnh thang máy. “Chắc chắn là hắn ta đã châm thuốc. Hắn đã có sẵn ý đồ gây sự hòng được nâng cấp phòng.”
“Cậu không nên nói vậy khi không có bằng chứng. Cậu quên câu khách luôn luôn đúng rồi à?”
“Nhưng cũng không cần đến phòng Suite, Machida miệng lưỡi sắc bén. “Em nghĩ cho ông ta phòng twin hay phòng deluxe twin là được rồi.”
“Thế nếu anh ta không chịu thì sao? Anh ta cứ bắt lỗi này lỗi kia, rồi bắt đổi qua đổi lại, không phải chúng ta sẽ phiền hơn à?”
“Thì đúng là như vậy.”
“Trước kia tôi đã được mấy anh chị tiền bối dạy không nên trả treo với khách.”
“Thật là…” Machida gật đầu với vẻ mặt không phục.
Lúc Naomi quay lại quầy lễ tân thì đã thấy quản lý Kuga đang đứng nói chuyện với Kawamoto.
Anh gật đầu khi nhận ra Naomi
“Nghe nói có khách phàn nàn hả?”
Naomi nhíu mày. “Tôi đã thu xếp ổn thỏa rồi ạ. Việc không quá nghiêm trọng. Tôi sẽ làm báo cáo ngay đây ạ.”
Kuga khẽ đưa tay phải ra. “Báo cáo để sau. Giờ cô qua tòa văn phòng đi. Các quản lý đang đợi ở phòng họp trên tầng 2 đấy.”
“Dạ? Các quản lý? Tòa văn phòng ạ?”
Naomi hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn những mặt Kuga trông vô cùng bình thản. Phòng quản lý tổng vụ nằm sau phòng lễ tân. Thường thì các cuộc họp sẽ diễn ra ở đó.
“Chuyện liên quan đến người ngoài công ty nữa nên phải dùng phòng họp bên đó. Cô đừng lo lắng quá. Không phải chuyện bắt lỗi hay gì đâu.”
“Anh biết là chuyện gì rồi ạ?”
“Ừ, tôi cũng vừa mới nghe. Chuyện quan trọng nên tôi không thể nói luôn ở đây được. Với lại tôi cũng không đủ tự tin để giải thích rõ ràng cho cô.”
Naomi rụt cằm, nhìn Kuga với vẻ đang nhìn người trên.
Mắt Kuga bỗng trở nên nghiêm nghị.
“Ừm, chuyện cũng khá nghiêm trọng. Thế nên mới cần đến năng lực của cô.”
“Tôi ấy ạ? Sao lại thế?”
“Chuyện đó…” Đang nói dở câu, Kuga bèn lắc đầu. “Chuyện sau đó thì cô nghe từ các quản lý đi.”
Naomi thở dài, đoạn trả lời, “Tôi hiểu rồi ạ.”
Cô rời quầy lễ tân, băng qua hành lang dành cho nhân viên, bước ra ngoài từ cửa thoát hiểm của khách sạn.
Bộ phận hành chính của khách sạn Cortesia Tokyo được đặt ở tòa nhà bên cạnh. Bên này treo tấm biển đề “Cortesia Tokyo Annex”, đương nhiên sẽ không có phòng trọ ở đây.
Vào trong rồi, Naomi leo thang bộ lên tầng 2. Tầng này có phòng tổng hợp và phòng nhân sự. Cô gõ cửa phòng họp. “Mời vào,” một giọng đàn ông vang lên.
Naomi mở cửa phòng, vừa cúi đầu vừa bước vào trong. Người đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là tổng quản lý Fujiki. Tổng quản lý Fujiki thường ngày tính tình hòa nhã mà hôm nay lông mày cũng nhăn hết lại. Phía bên phải ông là trưởng bộ phận phòng Takura, cấp trên trực tiếp của Naomi, Kuga và những người khác cùng bộ phận. Ông ấy tính tình cũng thoải mái, thích đùa, nhưng hôm nay mắt hai vị sếp đều ánh lên vẻ gì đó vô cùng nghiêm trọng.
Ngồi phía bên trái Fujiki là trưởng phòng tổng hợp Kataoka. Naomi không rõ bình thường ông ra sao nhưng có lẽ không phải lúc nào ông cũng tỏ thái độ nghiêm khắc thế này.
Ngồi phía trước bàn họp là đội trưởng nhân viên hành lý và quản lý nhân viên dọn phòng. Chắc họ cũng được gọi tới.
Naomi nhủ thầm “chắc không phải chuyện đơn giản rồi”.
“Tôi xin lỗi đã gọi các vị tới đường đột thế này, mọi người ngồi xuống đi đã,” trưởng phòng Kataoka nói.
“Thật ra, chúng tôi có việc này muốn phiền đến các vị. Vấn đề này hết sức tế nhị nên mong mọi người cẩn trọng, tránh để người ngoài biết, kể cả nhân viên công ty.”
Naomi nắm chặt hai tay đang đặt dưới đầu gối, đoạn nhìn Fujiki. Vẫn vẻ mặt nghiêm trọng đó, ông khẽ gật đầu.
“Nói thẳng ra là chúng ta phải hợp tác điều tra với phía cảnh sát. Phức tạp ở chỗ đây là điều tra án mạng.”
Naomi nín thở khi nghe trưởng phòng Kataoka nói. Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của cô. Bên trong chiếc áo đồng phục, tim cô bắt đầu đập liên hồi.
“Báo đài đang đưa tin dày đặc nên có thể các vị đã biết. Gần đây trong thành phố đã xảy ra một số vụ án mạng. Tuy có thông báo sự việc đang được kiểm soát, nhưng nhiều khả năng ba vụ đó nằm trong chuỗi giết người hàng loạt, do một hung thủ gây ra. Và có thể trong thời gian tới, hung thủ sẽ ra tay sát hại nạn nhân thứ tư. Vấn đề là vụ án tiếp theo sẽ xảy ra ở đâu?” Takaoka gõ đầu ngón tay xuống bàn hai lần. “Cảnh sát nói án mạng sẽ xảy ra ở khách sạn của chúng ta.”
“Xin lỗi nhưng,” Naomi cất giọng hỏi. “Tại sao họ lại nghĩ thế ạ?”
Kataoka lắc đầu.
“Vấn đề đó phía cảnh sát không nói rõ. Họ nói đó là bí mật điều tra. Nhưng họ chắc chắn hung thủ đã chọn khách sạn này làm nơi gây án. Họ còn nói, xét về mật độ thời gian giữa các vụ án trước, vụ án lần này nhiều khả năng sẽ xảy ra trong mười ngày tới.”
“Cảnh sát đã nắm được cả chuyện đó, vậy hẳn họ cũng đã xác định được hung thủ rồi đúng không ạ?”
“Hình như là chưa. Họ đã điều tra rất nhiều nhưng có vẻ vẫn chưa tìm ra được hung thủ.”
“Vậy họ biết ai sẽ là nạn nhân đúng không ạ?”
“Không, họ không biết.”
“Xin lỗi,” lần này là đội trưởng nhân viên hành lý Sugishita lên tiếng. “Họ chẳng có manh mối gì về hung thủ, cũng không biết ai sẽ là nạn nhân, chỉ biết án mạng sẽ xảy ra ở khách sạn này? Chuyện là sao đây ạ?”
Đó cũng là điều Naomi đang muốn hỏi.
“Thì chắc đó là vấn đề họ không thể nói rõ với chúng ta được.”
“Chúng ta không hiểu rõ thì làm sao mà hợp tác điều tra được ạ?” Naomi bất giác gắt gỏng. Cô tự nhận thấy má mình đang căng lên.
“Yamagishi,” tổng quản lý Fujiki xen vào. “Mọi người nghi ngờ hoàn toàn có căn cứ. Ngay cả chúng tôi lúc nghe chuyện cũng cảm thấy như vậy. Nhưng cảnh sát cũng có sự tình của họ. Nếu đã không làm rõ được lý do thì chỉ còn cách làm theo. Với chúng ta, một việc nghiêm trọng như vậy phải tránh bằng mọi giá, bất kể lý do là gì. Cảnh sát cần sự hợp tác của chúng ta nhưng chính chúng ta cũng phải nhờ họ giúp đỡ. Mọi người hiểu ý tôi chứ?”
Thường ngày, tổng quản lý Fujiki đã chẳng bao giờ lớn giọng, hôm nay ông còn nói chuyện ôn hòa hơn mọi khi. Nhưng việc đó càng làm cho bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“Có thật là chuyện ghê rợn ấy sẽ xảy ra ở khách sạn của chúng ta không ạ?” Naomi quay lại nhìn trưởng phòng Kataoka.
“Cảnh sát cho rằng xác suất đó rất cao. Tôi chỉ có thể nói vậy thôi.”
Naomi hít thở sâu. Cô vẫn chưa thực sự cảm thấy gì cả. Như thể cô chỉ đang mơ mình đứng trước vách núi dựng đứng.
“Vậy chúng tôi nên làm gì đây ạ?”
Kataoka rụt cằm. “Như tôi vừa nói đấy, cụ thể chúng tôi cũng chưa rõ. Cảnh sát cũng chỉ biết sắp tới sẽ có một vụ án mạng xảy ra ở đây, kẻ nào đó đang âm mưu sát hại một người vô tội. Và trong trường hợp này, chỉ nâng cao cảnh giác không thôi thì chưa đủ. Rất tiếc chúng ta buộc phải coi toàn bộ khách tới đây là đối tượng tình nghi, nhất là những khách trọ. Nói vậy chứ những người ngoài ngành như chúng ta cũng chẳng làm được gì nhiều. Nói gở nếu có chuyện gì xảy ra, lúc ấy gọi cảnh sát cũng đã muộn.”
Naomi hiểu những gì ông nói. “Tức là cảnh sát sẽ túc trực ở đây ạ?”
“Nói ngắn gọn thì đúng là như vậy. Nhưng cách làm này cũng nhiều vấn đề. Chẳng hạn như ở quán ăn hay bar, họ có thể đóng giả làm khách rồi ăn uống. Hoặc như ở phòng tổ chức tiệc, miễn họ ăn mặc sao cho phù hợp là có thể đi lại mà chẳng ai để ý. Nhưng khách nghỉ mới là vấn đề. Nếu các nhân viên điều tra chỉ cải trang thành khách bình thường và thuê phòng, đương nhiên họ sẽ không thể quan sát tất cả những vị khách khác cũng như nắm được mọi diễn biến ở các phòng. Bởi vậy họ buộc phải đứng cùng chúng ta ở sảnh chính.”
“Sảnh chính ấy ạ?” Naomi hơi nghiêng đầu. “Tức là sao ạ?”
Đột nhiên Takura khẽ rên rỉ. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía ông.
Takura nói “Tôi xin lỗi,” rồi ho lên một tiếng. “Kataoka, anh nói tiếp đi.”
Kataoka gật đầu, tiếp tục câu chuyện.
“Sở cảnh sát đề xuất để các điều tra viên của họ nằm vùng ở cả khu làm việc.”
“Nằm vùng ấy ạ?”
“Tức là điều tra viên của họ sẽ đóng giả làm nhân viên khách sạn, đứng ở sảnh chính và sảnh trước. Có thể họ sẽ vào cả phòng của khách nữa.”
“Đúng là hồ đồ,” Naomi mỉm cười. Đùa gì xàm xí vậy. Nhưng khi thấy mấy người Kataoka và Fujiki vẫn im lặng và tỏ vẻ hết sức nghiêm nghị, cô liền thu ngay biểu cảm đó lại. “Cảnh sát định làm thế thật ạ?”
“Ừ,” Kataoka trả lời.
“Thế chúng ta cũng đồng ý ạ?”
“Chúng tôi đã thảo luận với chủ tịch và các ủy viên ban quản trị rồi. Họ chấp nhận đề nghị của phía cảnh sát.”
Naomi chớp mắt, nhìn Fujiki, người cũng đang chậm rãi khép mi.
“Vậy tôi xin hỏi,” Naomi quay lại nhìn Kataoka. “Các điều tra viên đó liệu có kinh nghiệm làm việc ở khách sạn không ạ?”
Kataoka nhún vai. “Dĩ nhiên là không. Toàn người nghiệp dư thôi.”
“Thế có mấy điều tra viên ạ?”
“Bắt đầu là năm người. Nhưng tùy vào tình hình có thể sẽ thêm. Tạm thời bộ phận lễ tân một người, hành lý một người, và dọn phòng ba người.”
Naomi có cảm giác, chỉ một câu vừa rồi thôi đã đủ làm cho phía nhóm Sugishita căng thẳng ra mặt. Hẳn là vì Kataoka vừa nhắc tới tên bộ phận mà họ đang phụ trách.
“Nói đến đây chắc mọi người hiểu câu chuyện rồi nhỉ. Cả việc tại sao tôi lại gọi mọi người đến đây nữa.” Kataoka tiếp tục. “Tôi muốn nhờ mọi người hướng dẫn, chỉ đạo và trợ giúp công việc cho các điều tra viên đó. Tôi cũng biết là sẽ rất khó khăn nhưng nhờ cả vào mọi người nhé.”
“Nhưng tại sao lại là tôi ạ?” Naomi hết nhìn Kataoka lại nhìn Fujiki, rồi nhìn sang cả phía Takura. “Tôi có thể hiểu tại sao các anh lại gọi mấy người họ. Nhưng còn tôi thì sao? Bộ phận lễ tân còn nhiều người làm lâu năm hơn tôi. Hơn nữa, điều tra viên chắc hẳn là đàn ông? Dù có là cộng sự đi chăng nữa, nếu bị phái nữ chỉ đạo, tôi nghĩ kiểu gì họ cũng sẽ chống đối.”
“Người đề xuất cô là tôi,” Fujiki lên tiếng. “Sau khi thảo luận, tôi và Takura đều cho rằng cô là người phù hợp nhất.”
Naomi lắc đầu, “Chắc các anh cũng biết, tôi không giỏi việc hướng dẫn nhân viên mới.”
“Bao giờ cô mới thôi nói mấy câu như vậy đi nhỉ? Hơn nữa chúng tôi chọn cô không phải kỳ vọng gì vào năng lực lãnh đạo của cô. Lý do chọn cô chỉ có một mà thôi, vì cô là phụ nữ.”
“Thế nghĩa là sao ạ?”
Fujiki từ tốn ngả người ra phía sau. “Chúng ta tuyệt đối không được quên rằng, dù có phòng chống tội phạm cũng không được phép làm phiền hay làm khách khó chịu. Việc các điều tra viên nằm vùng chẳng liên quan gì đến khách của chúng ta. Không thể để việc đó làm ảnh hưởng đến chất lượng dịch vụ của khách sạn. Lúc nghe chuyện, tôi cũng đã thử đề xuất rằng chỉ áp dụng với bộ phận hành lý, dọn phòng và phản đối việc điều tra viên nằm vùng ở bộ phận lễ tân. Vì đó là nơi tiếp xúc với khách hàng thường xuyên nhất, lại liên quan đến tiền bạc nữa. Những người được đào tạo cấp tốc không thể đảm nhận công việc này.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng phía cảnh sát lại nói rằng đó là bộ phận lưu trữ thông tin nên không thể bỏ qua được. Nếu xét đến mục đích điều tra thì quả đúng là như vậy. Tôi và Takura đã rất băn khoăn không biết làm sao cho phải. Cuối cùng chỉ còn cách là cử một người thường xuyên túc trực và kèm cặp vị điều tra viên ở bộ phận lễ tân kia thôi.”
“Cái đó thì tôi hiểu, nhưng sao lại là tôi ạ?”
“Chúng tôi cũng đã cân nhắc qua rồi. Nếu để hai người đàn ông mặc đồng phục cùng đứng ở quầy lễ tân trông sẽ không được tự nhiên cho lắm. Nhưng nếu là một cặp nam nữ thì nhìn sẽ rất hợp mắt, cả hai có cùng hành động cũng vẫn vô cùng tự nhiên.”
“Ý anh muốn nói vì ngoài xã hội phụ nữ chúng tôi luôn đóng vai trò trợ lý cho cánh đàn ông đúng không ạ?” Naomi tự thấy giọng mình thật chua ngoa.
“Yamagishi,” Takura nói như cảnh cáo. Trong khi Fujiki lại cố làm không khí dịu xuống “thôi mà, thôi mà,” rồi tiếp tục nói với Naomi. “Tôi không nghĩ như vậy. Nhưng quả thật mọi người đã quen với hình ảnh đó. Thế nên chúng ta cứ làm vậy để vượt qua tình huống khó khăn lần này đi. Cũng không còn cách nào khác. Chúng ta làm việc này vì khách đến ở tại khách sạn. Không lẽ cô định để một viên cảnh sát vận trên người bộ đồng phục của chúng ta hướng dẫn khách đến phòng royal suite sao?”
“Không ạ, chuyện đó…” Naomi cụp mắt. Nếu đã nói vì khách thì cô chối sao được nữa.
Đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên. Kataoka vừa nói “mời vào,” một nam nhân viên đã bước ngay vào phòng, thì thầm gì đó với ông.
Sau khi nói “tôi hiểu rồi” với cấp dưới, ông quay sang trao đổi kín đáo, nhanh gọn với Fujiki và Takura. Chừng như họ vừa xác nhận chuyện gì đó.
Kataoka nhìn thẳng về phía mấy người Naomi.
“Thật ra cảnh sát đã đến đây từ trước, họ đang đợi một phòng khác. Tôi muốn mọi người gặp qua họ. Tôi có thể mời họ vào đây luôn không?”
Naomi nhìn về phía Sugishita. Mặt họ tỏ rõ vẻ “đành vậy chứ biết làm sao”. Bộ phận của họ đột nhiên phải cho người nghiệp dư vào đúng là khó thật nhưng cũng không nan giải bằng bộ phận lễ tân. Naomi nhận ra mình là người nắm giữ quyền quyết định.
“Tôi hiểu rồi ạ,” Naomi cân nhắc rồi trả lời. “Cũng không còn cách nào khác”.
Kataoka gật đầu với nam nhân viên. Anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Chuyện này đúng là sẽ rất khó cho mọi người. Nhưng tất cả vì an toàn của khách sạn. Đành nhờ mọi người cố gắng vậy.”
Naomi “vâng” một tiếng khi nghe Fujiki nói vậy. Người này từ lúc Naomi vào công ty đã giúp đỡ cô rất nhiều nên những lúc như thế này cô phải biết điều một chút.
“Chuyện này tôi đã nói qua với Kuga,” Takura lên tiếng. Chúng tôi sẽ không để cô một mình đâu. Mọi người sẽ luôn ở sau giúp đỡ nên cô cứ thoải mái, đừng lo lắng gì cả.”
“Vâng, cảm ơn sự quan tâm của mọi người ạ.”
Hai cấp trên đã nói đến nước này cô cũng chẳng kêu ca gì được nữa. Ngược lại cô còn quyết định sẽ cố gắng để không làm phiền đến họ.
“Anh nói trong vòng mười ngày tới đúng không ạ?” đội trưởng Sugishita hỏi. “Trong mười ngày tới sẽ có vụ án gì đó xảy ra?”
“Cảnh sát nói vậy,” Kataoka đáp lời.
“Tức là chúng tôi sẽ phải chịu đựng chuyện này trong vòng mười ngày đúng không ạ?”
“Điều đó chúng tôi không biết.” Fujiki thêm. “Tôi nghĩ cảnh sát sẽ ở đây cho đến lúc bắt được hung thủ hoặc chắc chắn khách sạn của chúng ta đã an toàn.”
“Thế ạ?” người đội trưởng lẩm bẩm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, cửa phòng mở ra. Nam nhân viên ban nãy nhòm vào phòng.
“Tôi đã dẫn họ đến rồi ạ.”
“Cậu mời họ vào đi,” Kataoka trả lời.
Sau khi nam nhân viên mở lời, bước vào phòng trước tiên là một người đàn ông trên dưới năm mươi tuổi, mặt to bè. Người đó nở nụ cười hòa nhã nhưng đôi mắt lại ánh lên những tia sáng khó chịu như thể ông ta tường tận mọi phần đen tối nhất của thế giới này vậy.
Theo sau là bốn người đàn ông và một người phụ nữ. Naomi vừa đứng dậy vừa chú ý quan sát mấy nam cảnh sát kia. Bởi trong số họ sẽ có người làm ở bộ phận lễ tân.
Kataoka giới thiệu người đàn ông trung niên với mấy người Naomi. Ông ta tên là Inagaki, đội trưởng Đội điều tra số Một Cục Cảnh sát.
“Anh Inagaki, đây là ba người mà ban nãy tôi nói với anh. Tôi đã giải thích tình hình cho họ rồi. Cả ba đã vui vẻ nhận lời.”
“Vâng,” đội trưởng Inagaki tủm tỉm cười.
“Cảm ơn mọi người đã chấp nhận yêu cầu vô lý lần này của chúng tôi. Có lẽ sẽ phiền các vị rất nhiều nhưng đây là khổ nhục kế nhằm ngăn chặn tội ác tàn bạo nên rất mong sự hợp tác của quý vị,” ông ta nói bằng giọng trầm nhưng âm vang. Lời lẽ nghe rất lịch thiệp nhưng vẫn mang vẻ áp đảo tuyệt đối. Mấy người Naomi chỉ biết cúi đầu im lặng.
Kataoka lôi quyển sổ ghi chép từ trong túi ra. “Ừm, tuần tra viên Sekine…”
“Là tôi,” một nam cảnh sát tiến lên phía trước. Đó là một chàng trai trẻ, tướng cao to, nom anh ta giống vận động viên thể thao hơn là cảnh sát.
“Anh phụ trách quầy hành lý giúp tôi. Đây là Sugishita, đội trưởng đội hành lý.”
“Nhờ anh giúp đỡ,” viên cảnh sát trẻ cúi đầu nói với Sugishita.
Sau đó Kataoka tiếp tục đọc tên của ba người. Một người phụ nữ và hai người đàn ông trả lời. Họ sẽ cải trang thành nhân viên dọn phòng.
Tức là người còn lại sẽ làm ở bộ phận lễ tân. Naomi thoáng nhìn anh ta. Người đó khoảng ngoài ba mươi tuổi, nom mặt có vẻ gan góc nhưng không giống người thô lỗ, Naomi cảm thấy an tâm phần nào.
“Và cuối cùng, cảnh sát Nitta, anh sẽ phụ trách ở quầy lễ tân. Cô ấy là Yamagishi, chịu trách nhiệm chỉ đạo công việc. Có gì không hiểu, anh cứ hỏi cô ấy.”
Nghe Kataoka nói vậy, viên cảnh sát vừa được xướng tên Nitta đó bước về phía trước Naomi. Anh ta nói “nhờ cô,” rồi đưa tờ danh thiếp ra, trên đó có đề tên Nitta Kousuke.
Với người sẽ hướng dẫn anh thì không phải là “nhờ cô” đâu nhé, Naomi vừa nghĩ vậy vừa nhận lấy tờ danh thiếp rồi ném cho anh ta một nụ cười gượng gạo.
“Rất mong được anh giúp đỡ ạ!” Naomi cố ý đáp lại thật chậm rãi.
Nhưng có vẻ không hề nhận ra mình đang bị châm chọc, anh ta gật đầu đầy ngạo mạn. “Ngốc hả,” Naomi nghĩ và cảm thấy bất an.
“Vậy ngay sau đây khóa huấn luyện sẽ bắt đầu. Tôi biết các vị đang rất nóng lòng. Nhưng chỉ khi phía chúng tôi cảm thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, các vị mới có thể làm việc tại các bộ phận. Không có vấn đề gì chứ ạ?” Kataoka xác nhận lại với Inagaki.
“Tất nhiên rồi,” viên đội trưởng trả lời. Rồi ông ta quay ra nhìn mấy cảnh sát cấp dưới, tiếp tục nói với giọng âm vang ban nãy. “Mấy cậu nhớ phải làm việc đàng hoàng và không được làm phiền đến các vị đây đâu đấy. Bằng mọi giá phải tìm cho ra manh mối để ngăn chặn tội ác lần này và phá được án. Rõ chưa?”
“Rõ,” mấy viên cảnh sát trả lời dõng dạc hùng hồn. Nhưng Naomi không bỏ lỡ khoảnh khắc khi Inagaki quay lưng ra khỏi phòng, Nitta đã thở dài tỏ vẻ ngán ngẩm.
Văn phòng của bộ phận buồng phòng nằm trên tầng 3 tòa trụ sở. Trong góc tầng có phòng thay đồ, mấy người Naomi thường đến đó trước tiên khi bắt đầu một ngày làm việc.
Trên chiếc bàn chung, Naomi đảo mắt qua cuốn sách hướng dẫn dịch vụ. Cuốn sách này có giải thích và hướng dẫn đầy đủ các dịch vụ của khách sạn nên được dùng khi tập huấn cho nhân viên mới. Thế nên chỉ cần khoác cho mấy viên cảnh sát kia vẻ ngoài của nhân viên khách sạn, hướng dẫn họ theo cuốn sách này là ổn nhất.
Naomi nghe thấy có tiếng người bước ra từ phòng thay đồ. Nitta Kousuke xuất hiện trong bộ đồng phục nhân viên lễ tân.
“Cũng may về cơ bản trông nó giống com lê. Chứ như cái bộ chẳng khác nào đồng phục mấy anh lính đồ hàng của nhân viên hành lý thì tôi chịu,” anh ta dông dạc tuyên bố.
“Đề nghị anh.” Naomi chỉ tay vào phần cổ áo. “Cài cúc áo trên cùng vào để cố định cà vạt và cắt tóc gọn gàng giúp tôi. Dưới tầng B1 có hiệu cắt tóc đấy, cứ nói ‘cắt cho tôi hiểu của nhân viên ở đây’ là người ta hiểu.”
Nitta thọc hai tay vào túi quần rộng thùng thình rồi nhún vai. “Tôi thấy vẫn có nhân viên khách sạn để tóc dài.”
Naomi lắc đầu nguầy nguậy.
“Ở khách sạn này thì không. Cũng không có ai nói chuyện với người khác mà tay vẫn đút trong túi quần thế kia cả. Anh Nitta cũng cố làm theo đi.”
Nitta nhìn sang ngang, mũi nhăn lại.
“Anh nhanh cài cúc trên cùng vào đi.”
“Vâng, vâng.”
Nhìn anh ta cài cúc áo với bản mặt khó chịu, Naomi hít một hơi thật dài.
“Tư thế không tốt, phiền anh sửa lại. Cả dáng đi nữa.
“Xin lỗi nhưng từ lúc sinh ra tôi đã đi thế này rồi. Chân tôi nó cứ vẩy loạn lên như vậy đấy.”
“Vậy tôi sẽ tập cho anh, đi ra hành lang nào.” Naomi đi ra phía cửa, được một đoạn, nhận ra anh ta không hề theo mình, cô dừng chân, quay đầu lại, đoạn hỏi, “Sao vậy?”
“Cô Yamagishi đúng không nhỉ? Hình như có sự nhầm lẫn gì ở đây thì phải.”
“Sao cơ ạ?”
“Tôi đến đây là để ngăn chặn một vụ án mạng chứ không phải đến để tập huấn làm nhân viên khách sạn.”
“Tôi hiểu.”
“Vậy kiểu tóc hay dáng đi của tôi liên quan gì? Dù sao trên thực tế công việc vẫn là cô đảm trách. Tôi chỉ cần quan sát kỹ khách đến thuê phòng thôi. Đâu có ai nhờ cô đào tạo tôi thành một nhân viên khách sạn thực thụ.”
Naomi gắng gượng vượt qua cơn bực, cô nuốt nước bọt, hít một hơi để lấy lại bình tĩnh rồi nhìn thẳng vào mặt anh ta.
“Anh như thế này mà đứng quầy sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì đâu, kể cả đối với khách sạn chúng tôi hay Cục Cảnh sát các anh.”
“Tại sao?”
“Vì anh không giống nhân viên khách sạn chút nào. Ở những khách sạn cao cấp sẽ không có nhân viên ăn mặc luộm thuộm, thái độ hợm hĩnh và ngạo mạn như anh. Tôi không rành mấy việc phá án của cảnh sát các anh thật nhưng nếu tôi là tội phạm và đánh hơi được có cảnh sát nằm vùng tôi sẽ nghi ngờ anh đầu tiên. Hoặc giả nếu là khách chắc chắn tôi sẽ không muốn ngủ lại một khách sạn có nhân viên lễ tân như anh.”
Nitta trợn mắt, nghiến răng vẻ tức tối. Naomi tiếp tục chêm vào, “Nếu anh không muốn bị thủ phạm nhìn ra thì hãy nghe theo hướng dẫn của tôi. Còn không, phiền anh từ bỏ việc điều tra quái đản này đi. Anh định thế nào đây?”
Nitta mím môi. Naomi nghĩ bụng, thích thì nổi đóa lên đi.
Nhưng anh ta chỉ thở hắt ra, bắt đầu thắt lại cà vạt.
“Dù sao tôi cũng là cảnh sát, mấy thứ tỉ mẩn quá tôi chịu đấy nhé.”
“Anh không nói cũng chẳng ai bảo anh không phải cảnh sát. Còn muốn khiến người ta nghĩ anh là nhân viên khách sạn thì buộc phải tỉ mẩn. Giờ phiền anh đi theo tôi.”
Naomi lại đi về phía cửa, Nitta vừa gãi đầu vừa bước theo cô.