Tiếp nối thành công của tập 1, “Khách Sạn Mặt Nạ tập 2 – Đêm Trước Lễ Hội Hóa Trang” của tác giả Higashino Keigo đưa bạn đến với những bí ẩn mới, những câu chuyện ly kỳ và những nhân vật đầy bí ẩn.
Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính: Yamagishi Naomi và Nitta Kousuke. Naomi được điều đến đào tạo lễ tân cho khách sạn Cortesia Osaka mới khai trương. Với thói quen tinh ý, cô luôn chú ý đến những chiếc mặt nạ ẩn giấu bí mật của các vị khách. Trong khi đó, Nitta đang điều tra một người đàn ông liên quan đến vụ án mạng ở Tokyo. Kẻ tình nghi này khẳng định đã đến Osaka vào đêm xảy ra vụ án, nhưng lại nhất quyết giữ kín tên khách sạn nơi mình lưu trú. Liệu bí mật nào đang ẩn sau những chiếc mặt nạ? Liệu Nitta có thể tìm ra hung thủ thực sự? Mối liên hệ giữa hai nhân vật chính sẽ ra sao?
Cuốn sách “Khách Sạn Mặt Nạ tập 2 – Đêm Trước Lễ Hội Hóa Trang” mang đến cho bạn:
- Nhân vật được xây dựng độc đáo: Yamagishi Naomi với sự tinh tế và cẩn trọng, Nitta Kousuke với sự quyết đoán và thông minh, cùng dàn nhân vật phụ đầy bí ẩn tạo nên sức hút cho câu chuyện.
- Bút pháp tài tình của tác giả: Higashino Keigo dẫn dắt người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến bạn không thể rời mắt khỏi cuốn sách.
Mời các bạn đón đọc cuốn sách Khách Sạn Mặt Nạ Tập 2: Đêm Trước Lễ Hội Hóa Trang của tác giả Higashino Keigo
—
Cứ đến tầm hơn 6 giờ chiều, khách đến quầy lễ tân làm thủ tục đông hơn hẳn. Và hầu hết đều là những nam doanh nhân. Quản lý phòng lễ tân, còn tếu táo đùa là khách đến nhận phòng vào giờ này thường rất dễ chịu. Vì rằng nếu việc kinh doanh hay những vụ thương thảo không được thu xếp ổn thỏa thì chẳng ai tới khách sạn vào giờ ấy cả.
Ngắm nhìn gương mặt của những vị khách đang lần lượt đến quầy, Yamagishi Naomi tự nhủ, có khi sếp mình nói phải. Naomi cảm nhận được vẻ thư thái trên khuôn mặt họ. Khác hẳn với những vị khách đến nhận phòng lúc đêm muộn, đa phần mặt người nào người nấy đều hằn vẻ cáu gắt, nóng vội chứ không đơn thuần chỉ là mệt mỏi. Thành ra, Naomi thật tâm mong, ít nhất trong khoảng thời gian ở đây, họ sẽ được thoải mái phần nào.
Một phụ nữ tầm ngoài hai nhăm có khuôn mặt thanh tú và mái tóc dài gợn sóng đi tới quầy lễ tân. Người này ăn vận vô cùng bắt mắt, bộ váy liền thân màu ghi như được thiết kế riêng. Naomi nhớ đã có lần nhìn thấy bộ váy này ở cửa hàng của hãng Foxey. Còn chiếc túi vị khách ấy đang mang dễ cũng là hiệu Prada.
“Tôi là Nishimura,” vị khách nữ thông báo.
“Cô Nishimura Mieko đúng không ạ?”
“Đúng vậy.”
“Xin lỗi đã để quý khách phải đợi lâu. Quý khách sẽ nghỉ lại khách sạn chúng tôi một đêm, phòng deluxe double phải không ạ?”
“Phải,” Nishimura Mieko trả lời khá lãnh đạm.
“Vậy phiền quý khách điền tên và địa chỉ vào phiếu này giúp tôi được không ạ?”
Naomi đặt tờ phiếu thông tin trước mặt vị khách nữ. Sau đó, trong lúc khách điền những cột cần thiết, Naomi tìm phòng trên thiết bị đầu cuối. Vị khách ấy đã yêu cầu một phòng deluxe double được hút thuốc. Cô lướt nhanh màn hình một lượt, chọn phòng 1105.
“Tôi điền xong rồi,” vị khách nữ lên tiếng.
Naomi liếc qua nội dung tờ phiếu, đoạn cất tiếng hỏi, “Quý khách muốn thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ ạ?”
“Tiền mặt,” vừa đáp lời Naomi, vị khách nữ vừa lôi ví từ trong chiếc túi Prada ra. Một chiếc ví hiệu Chanel.
“Vậy trước tiên tôi xin phép được thu tiền đặt cọc ạ. Của quý khách hết bảy vạn yên ạ. Tất nhiên lúc quý khách trả phòng…”
Người phụ nữ khẽ giơ tay ra, ý chừng bảo Naomi dừng ở đó, đoạn lẳng lặng rút từ ví ra bảy tờ một vạn yên, đặt lên chiếc khay nhỏ. Móng tay vị khách nữ som màu hồng nhạt, còn điểm thêm một đường sọc ngang màu vàng ở đầu móng.
“Vâng ạ.”
Sau khi nhận tiền, Naomi lại nhờ vị khách nữ điền vào giấy biên nhận. Vị khách nữ khó chịu cầm bút viết, mặt như đang hiện rõ mấy chữ “ở có một đêm thôi mà sao rách việc thế?”
Kiểm tra lại giấy biên nhận xong, Naomi đưa thẻ khóa phòng ra, “Phòng của quý khách số 1105, giờ chúng tôi xin phép được dẫn quý khách lên đó ạ.”
Naomi toan gọi nhân viên hành lý lại những vị khách nữ đã gạt đi, “Không cần đâu,” đoạn chìa tay ra.
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ.”
Vị khách nữ nhận thẻ khóa phòng, đi thẳng tới sảnh thang máy không chút do dự. Naomi nhìn theo sau, thở phào nhẹ nhõm.
Rồi cô cảm giác như có người đang đứng phía sau mình. Naomi quay lại thì thấy Kuga, lễ tân đàn anh đang đứng đó cười hiền hòa.
“Trông cô có vẻ cũng quen rồi nhỉ? Mọi thứ đều rất vừa vặn, không có gì thừa thãi. Chỉ có điều nét mặt vẫn hơi cứng thì phải?”
“Thế ạ?” Naomi bất giác đưa tay sờ lên má.
“Hình như cô hơi căng thẳng khi gặp khách nữ trẻ à? Hôm qua tôi cũng đã lờ mờ nhận thấy.”
“Tôi đã cố gắng không để ý đến chuyện đó…”
“Tôi nghĩ cái này là phản xạ thôi. Cô thấy tò mò không biết cô gái trẻ như thế đến khách sạn trong thành phố một mình làm gì, đúng không? Thành thử cô quan sát vị khách ấy quá mức cần thiết.”
Thật vậy. Chẳng những thế, nếu khách tầm tầm tuổi cô, Naomi sẽ còn bị tật tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, rồi soi mói trang phục, đồ đạc tùy thân của người ta nữa.
“Trước tôi cũng có nói rồi nhỉ, rằng khách đến đây đều đang đeo mặt nạ đấy. Cô không được phép lột những chiếc mặt nạ ấy ra.”
“Tôi sẽ cẩn thận hơn ạ,” Naomi khẽ cúi đầu.
Kuga cười khổ, gõ bộp vào lưng cô rồi rời đi.
Naomi thậm thụt nhăn mũi, đưa tay gãi gãi thái dương. Công việc này đúng là khó nhằn thật. Cô muốn giúp ích gì đó cho mọi người nên mới chọn nghề này, vậy mà giờ họ lại bảo cô không được quan tâm thái quá tới khách…
Naomi làm việc ở khách sạn Cortesia Tokyo này đã được bốn năm. Nhưng phải đến tháng trước cô mới được điều chuyển tới làm ở văn phòng lễ tân như nguyện vọng ban đầu. Nhiệm vụ đầu tiên là làm thủ tục trả phòng cho khách. Công việc này về cơ bản chỉ là tính tiền, thành ra người mới cũng sẽ không gặp khó khăn gì.
Ấy thế mà cô cũng đã mắc vô số sai sót. Tỷ như lần làm thủ tục cho hai vị khách mà cô chắc mẩm đó là một cặp bố con, thấy cô gái trẻ nhìn chằm chằm vào tờ rơi quảng cáo Disneyland, cô đã bộc tuệch luôn với vị khách nam kia, “Giờ ngài với cháu sẽ đi Disneyland hay sao ạ? Thích thật đấy!” Chừng như nghe thấy lời cô, cô gái trẻ phì cười, còn vị khách nam thì mặt đanh lại, chẳng nói chẳng rằng. Hóa ra là một cặp tình nhân chênh lệch tuổi tác, Naomi ngớ người nhận ra nhưng chẳng thể tìm lời nào chữa cháy, đành muối mặt làm cho xong thủ tục trong bầu không khí ngượng ngập. Sau đấy cô còn chẳng có tâm trạng đâu mà cười, đến một câu rập khuôn “Chúc quý khách thượng lộ bình an” cũng không thốt ra nổi.
Rồi có lần cô bị khách mắng vì tội rêu rao cả tiền thanh toán của họ lên, “Sao lại nói oang oang số tiền ra thế hả, người gì đâu mà thiếu tế nhị!” Chừng như vị khách nam kia đã giấu cô gái đi cùng chuyện đặt theo combo để được giá rẻ. Tất nhiên sau đó cô cũng đã bị Kuga nhắc nhở.
Nhưng mưa dầm thấm lâu, cuối cùng cô cũng nắm được hết các quy tắc, và từ tuần trước đã bắt đầu được giao nhiệm vụ làm thủ tục nhận phòng cho khách. Công việc này khó hơn việc cô đảm nhận trước đó rất nhiều, tinh thần lúc nào cũng phải tập trung cao độ. Yêu cầu của khách thì thiên biến vạn hóa, có khi còn bị đòi hỏi những việc vô lý đùng đùng. Dẫu vậy, đã là một nhân viên lễ tân chuyên nghiệp thì buộc phải tùy cơ ứng biến mà xử lý tình hình, tránh gây rắc rối. “Chúng tôi không thể làm vậy” là câu cấm kỵ đối với một nhân viên khách sạn.
Cứ mỗi lần gây ra lỗi gì đó, Naomi lại bất an tự vấn, liệu mình có thể trở thành một nhân viên chuyên nghiệp không đây, liệu cái ngày ấy có đến?
Khoảng hơn 8 giờ tối, một nhóm ba người đi tới quầy lễ tân. Cả ba đều là nam nhưng chỉ duy nhất một người vận com lê, còn hai người kia ăn mặc quấy quá. Hai người này tướng tá đều cao to nhưng một trong hai người còn đặc biệt đẫy đà. Nom mặt người ấy, Naomi có chút căng thẳng. Anh ta chính là tuyển thủ bóng chày chuyên nghiệp Oyama Masahiro đã giải nghệ cách đây hai năm, hiện đang hoạt động trong lĩnh vực giải trí truyền hình và bình luận bóng chày. Đến người chẳng hiểu gì về môn bóng chày như Naomi còn biết tiếng, tất nhiên anh ta phải thuộc hàng siêu sao.
Nhìn kỹ mới thấy người cao lớn còn lại cũng rất quen mặt. Hình như cũng là một cựu tuyển thủ bóng chày. Naomi không nhớ tên, nhưng anh ta vẫn thường xuyên xuất hiện trên tivi dưới danh nghĩa cậu em chí cốt của Oyama Masahiro. Cô có nghe loáng thoáng người này chơi bóng thì không xuất sắc nhưng được cái tếu táo, rất được lòng khán giả xem đài.
Naomi nhác thấy một nhân viên hành lý đang đẩy xe goòng chất vali phía sau ba người đàn ông. Trong như họ sắp đi du lịch nước ngoài. Có lẽ họ sẽ ở đây một đêm để sáng mai ra sân bay Narita sớm. Chẳng là khách sạn này rất tiện đường, bến xe buýt chạy thẳng tới sân bay lại ở ngay bên cạnh. Nhưng mấy vị khách đây thì hẳn sẽ dùng xe thuê hoặc taxi.
Người đàn ông vận com lê rảo bước tới quầy lễ tân. “Tôi là Miyahara…”
Naomi đưa mắt nhìn thiết bị đầu cuối. Miyahara? Cái họ này nghe quen quen.
Thấy tên Miyahara Takashi hiện trên màn hình, Naomi có chút thất kinh. Đến cả tên cũng giống. Cô bất giác nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông, nín thở rồi khẽ kêu lên, “A.”
Chừng như đối phương cũng đã nhận ra. Vừa quay sang nhìn cô, người đàn ông đã tròn mắt lên ngạc nhiên, miệng hé mở.
Sau đó anh ta nhìn xuống phía ngực trái Naomi. Cô chắc mẩm anh ta đang nhìn bảng tên mình.
Sau đấy anh ta lại quay lên nhìn mặt cô, chớp mắt đôi ba lần rồi mới khẽ mỉm cười. “Bất ngờ thật đấy. Em làm việc ở đây à…”
Naomi từ tốn cúi đầu, đáp, “Đã lâu không gặp quý khách ạ.” Cô đã được tập huấn cách ứng xử khi gặp người quen. Khách sạn còn quy định phải hạn chế tối đa các cuộc nói chuyện riêng tư. Nhưng dù gì đối phương cũng là khách nên những lúc thế này buộc phải tùy cơ ứng biến.
“Mà đúng là ngày trước em cũng bảo sau này muốn làm việc ở khách sạn nhỉ. Anh vẫn nhớ đấy.”
Naomi mỉm cười gật đầu, kiểm tra lại nội dung đặt phòng trong máy đầu cuối.
“Quý khách đặt một phòng Suite, một phòng deluxe twin và một phòng single không hút thuốc phải không ạ?”
“Ừ, đúng rồi.”
Naomi đặt ba tờ phiếu thông tin lên mặt quầy, đoạn nhờ Miyahara điền vào đó.
“Anh điền luôn ba tờ được không?”
“Có thể phiền mấy vị kia điền giúp được không ạ?”
“Anh hiểu rồi,” nói đoạn Miyahara quay lại chỗ hai người đàn ông kia. Hai người đó đang nói cười vui vẻ nhưng khi Miyahara lên tiếng thì Oyama bỗng im bặt. “Cậu điền luôn giúp tôi đi cái chứ,” giọng Osaka khán khàn ấy vang đến cả chỗ Naomi.
Miyahara vội vàng chạy lại. “Anh xin lỗi, để anh điền hết nhé.”
“Vâng ạ.”
Trong khi Miyahara điền thông tin, Naomi vừa kiểm tra nội dung đặt trước vừa chọn phòng trên máy đầu cuối. Đến lúc ấy cô mới để ý công ty của Miyahara tên là Oyama Production. Dường như đó là công ty do Oyama Masahiro quản lý.
Naomi lén quan sát và phát hiện người này đã phát tướng hơn xưa ít nhiều. Chiếc cằm thon gọn ngày nào nay tròn trịa hẳn ra. Có điều khuôn mặt trầm ngâm hồi ấy giờ lại có nét gì đó dịu dàng. Cô nhìn thấy tay trái anh không đeo nhẫn.
“Thế này được chưa em?” Miyahara hỏi.
Naomi kiểm tra lại ba tờ phiếu thông tin. Oyama sẽ nghỉ tại phòng suite, Miyahara ở phòng single, và người còn lại thì ở deluxe twin.
Nhìn nét bút của Miyahara, những kỷ niệm xưa cũ chợt ùa về trong tâm trí Naomi.
“Được rồi ạ,” nói đoạn cô đặt ba thẻ khóa phòng cài trong ba kẹp giấy xếp lên trên mặt quầy. Cô giải thích số phòng, gọi nhân viên hành lý lại và đưa cả ba chiếc thẻ cho người đó.
“Vậy quý khách từ từ nghỉ ngơi ạ,” Naomi lịch sự cúi đầu chào Miyahara.
“Ừm,” Miyahara gật đầu rồi quay lưng đi. Nhưng đột nhiên anh quay lại, rướn người về phía quầy lễ tân.
“Mấy giờ em tan ca vậy?” anh ta hỏi nhỏ.
Naomi đã gắng gượng để không thốt ra câu “Tôi làm đến 10 giờ”.
“Nếu có việc gì cần xin quý khách cứ báo với chúng tôi. Nhân viên chúng tôi làm việc 24/24 giờ ạ.” Naomi trả lời với tông giọng như đã được huấn luyện. Tất nhiên là kèm theo cả một nụ cười khuyến mãi nữa.
Trong một thoáng, anh ta trông như bị tổn thương nhưng cũng nhanh chóng gật đầu cười. “Anh hiểu rồi.”
Nhìn theo sau bốn người đi về phía thang máy, Naomi bắt gặp ánh mắt của Kuga, người đã đứng bên cạnh từ lúc nào.
Đàn anh của cô thu cằm lại, ý chừng “xử lý tốt lắm”. Cô đoán anh ấy đã nghe hết đoạn đối thoại ban nãy. Naomi ngượng ngùng, cúi gằm mặt xuống.
—
Miyahara Takashi là đàn anh của Naomi ở trường đại học. Naomi vốn là dân tỉnh lẻ nên hồi đó đã cố gắng tham gia nhiều câu lạc bộ để nhanh chóng kết giao được với nhiều người. Và tình cờ Miyahara là thành viên của một trong số đó, câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh. Anh hơn cô bốn tuổi, nhưng do Miyahara bị trượt một năm thành thử năm Naomi nhập học thì anh mới là sinh viên năm tư.
Lần đó, ở buổi liên hoan chào đón thành viên mới, mấy người Naomi bị bắt giới thiệu về những bộ phim mà họ thích nhất. Naomi đã nhắc tới khoảng ba bộ phim, trong đó có Grand Hotel. Cô cũng chỉ mới thuê DVD bộ phim này về xem trước khi nhập học ít lâu. Nội dung phim đã khiến cô vô cùng cảm động, đến mức sau đó Naomi còn mua luôn cả đĩa về.
Đến khoảng giữa buổi liên hoan, Miyahara mon men đến gần chỗ Naomi. Vừa rót bia anh vừa thủ thỉ, “Em nhắc đến bộ phim ấy làm anh vui quá.”
“Một tác phẩm đoạt cả giải Academy như vậy mà trong câu lạc bộ chẳng có mấy người xem. Dù có hơi cũ, lại là phim đen trắng, nhưng Grand Hotel có khác nào khởi nguồn của loại hình nghệ thuật này đâu. Mà trong phim em thích nhân vật nào nhất? Anh thì khỏi phải bàn, chắc chắn là ngài nam tước bịp bợm do John Barrymore thủ vai. Mấy ai diễn được một vai hời hợt đạt đến mức ấy chứ. Em có nghĩ vậy không?”
“Có ạ,” Naomi đồng tình. “Nhưng em không đặc biệt thích nhân vật nào cả. Nhân vật nào cũng rất cá tính, cuộc đời của họ đều mang ý nghĩa sâu xa nào đó. Em thích bộ phim bởi thấy ngưỡng mộ một nơi như khách sạn – ngày nào cũng vui vẻ chào đón biết bao nhiêu vị khách với bao nhiêu cuộc đời.”
Giờ nghĩ lại cô chỉ thấy đó là những lời huênh hoang của một thành viên mới câu lạc bộ, không hơn. Có điều, quả thực cái suy nghĩ ấy đến giờ, sau tám năm trôi qua vẫn chẳng hề thay đổi.
Cô không rõ Miyahara có nghĩ cô làm màu không. Song khi đó anh đã tỏ ra vô cùng hứng thú. Sau đấy họ còn trò chuyện rất lâu và rất sôi nổi về bộ phim ấy. Có vẻ Miyahara thực sự thích Grand Hotel.
Cũng nhờ vậy mà hai người nhanh chóng trở nên thân thiết. Câu lạc bộ nghiên cứu điện ảnh thường xuyên tụ tập ăn uống, bàn tán chẳng riêng gì chuyện phim ảnh, mà còn đủ chuyện trên trời dưới biển. Song Naomi và Miyahara lại khác. Hai người cùng nhau xem biết bao nhiêu là phim, chuyện trò nhiều giờ không biết chán. Kết quả là, chẳng mấy chốc mối quan hệ anh khóa trên em khóa dưới thăng hoa thành tình yêu. Đến cả sau khi Miyahara tốt nghiệp, hai người vẫn tiếp tục qua lại.
Miyahara khá nhút nhát, lại luôn giữ kẽ với người khác quá mức cần thiết, thành ra chỉ toàn chịu thiệt vào thân. Nhưng đối với Naomi, trong số những người cô quen biết, chỉ có anh mới hiền lành tinh tế đến vậy. Lúc đi xem phim bao giờ anh cũng ngồi thụt xuống vì sợ che tầm nhìn người phía sau. Còn nếu người ngồi phía trước Naomi cao quá, kiểu gì anh cũng sẽ đòi đổi chỗ cho cô. Naomi lo anh không xem được thì chắc chắn anh cũng chỉ đáp:
“Có sao đâu. Không xem được thì Nao kể lại cho anh là được mà.”
Rồi anh còn nói thêm, “Thế nên em phải xem cho kỹ cả phần của anh nữa đấy nhé.”
Mà sự tinh tế của anh không chỉ dừng ở đó. Mỗi lần đi xem phim anh đều mang theo một cái túi to đùng, và Naomi thừa biết trong đó đựng khăn đắp chân. Anh mang theo phòng khi rạp chiếu không cho mượn. Tất nhiên chiếc khăn ấy anh chuẩn bị cho cô chứ không phải cho bản thân.
Miyahara làm việc cho một nhà thầu hạng trung. Dù Naomi cũng không rõ cụ thể anh làm gì. Cô nghe anh bảo cấp trên vẫn chưa giao cho anh việc gì quan trọng, tóm lại tạm thời chỉ lăng xăng chạy theo phụ giúp đàn anh. Nhưng nhìn Miyahara hào hứng kể chuyện, cô chắc mẩm hẳn công việc ấy cũng có ý nghĩa nào đó. Thành thử Naomi chỉ biết khấp khởi dõi theo.
Nhưng chẳng bao lâu sau tai ương ập tới, công ty anh phá sản. Cô biết anh đã không khỏi bàng hoàng, bởi lúc họ gặp nhau anh thất thần than thở, “Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy”.
Anh thành kẻ thất nghiệp, tất nhiên chuyện hẹn hò của họ cũng chẳng thể vui vẻ nữa. Dần dà anh liên lạc với cô ít đi. Còn Naomi cũng không thể vô tư tìm anh được.
Phải đến sau ba tuần bặt vô âm tín anh mới gọi điện hẹn cô ra nói chuyện. Cô đến chỗ hẹn mà lòng cảm thấy không yên.
Thấy Miyahara mặt mày rạng rỡ, Naomi còn tưởng bản thân chỉ lo hão. Nhưng đến khi anh thổ lộ thì lại đúng điều cô dự đoán. Miyahara đề nghị chia tay.
“Một công ty ở Osaka nhận anh vào làm rồi. Vẫn công việc liên quan tới bất động sản thôi. Nhưng anh nghĩ lần này mọi chuyện sẽ ổn.”
Thật ra Miyahara vốn là dân Kyoto. Anh bảo dù sao ở Kansai sẽ thuận lợi mọi bề hơn.
“Anh cũng đã tính đến chuyện yêu xa, nhưng chỉ e công việc lu bu sẽ không có thời gian để nghĩ tới những chuyện khác. Anh tùy tiện quá nhỉ, thật sự rất xin lỗi em.”
“Xin lỗi em,” Miyahara cúi đầu.
Nhìn anh như vậy cô càng thấm thía, anh quả nhiên rất nghiêm túc và thành thật đến ngốc nghếch. Giả như anh có người khác hoặc dù không phải vậy, anh vẫn có thể lựa chọn tiếp tục qua lại với cô, chuyển tới Osaka rồi sau đó lựa tình hình mà quyết. Nhưng đúng là với tính cách của anh, Miyahara sẽ không chọn cách nửa đục nửa trong như vậy.
“Em hiểu rồi,” Naomi lên tiếng rồi còn nói thêm, “Anh cố gắng làm việc thật tốt nhé. Chú ý giữ gìn sức khỏe nữa đấy.”
“Cảm ơn em,” Miyahara đáp.
Thời cấp hai Naomi cũng từng có bạn trai nhưng hẹn hò trên hai năm thế này thì Miyahara là người đầu tiên. Khi đó, cô vẫn còn tình cảm với anh, nhưng thật lạ, lúc hai người bắt tay nhau từ biệt, Naomi lại không thấy quá đau khổ. Bởi khi ấy nỗi bất an không biết liệu người này có ổn không đây đã choán hết tâm trí cô.
Sau đó hai người tiếp tục gửi mail qua lại. Qua thư cô phần nào nắm được tình hình anh đang rất cố gắng cống hiến ở công ty mới. Thế nhưng, đến khi Naomi sắp tốt nghiệp thì họ không còn thường xuyên liên lạc nữa. Hồi ấy cô đầu tắt mặt tối lo xin việc đâm cũng không có thời gian để ý tới anh.
Bỗng tên nơi làm việc hiện giờ của anh chạy roẹt qua đầu cô. Công ty Oyama Production…
Naomi vẫn đinh ninh Miyahara đang làm cho một Công ty bất động sản. Nhưng sao trông anh giờ lại giống quản lý một cựu cầu thủ bóng chày thế này?
Naomi đang mơ hồ nghĩ ngợi thì bị tiếng chuông điện thoại đặt phía sau kéo về thực tại. Naomi phản ứng hơi chậm nên Kuga đã nhấc ống nghe lên trước. Khách sạn có quy định phải nhấc máy trong vòng ba hồi chuông.
Kuga vừa đáp, “Vâng, nối máy giúp tôi” vừa thao tác trên máy đầu cuối. Chắc ai đó gọi đặt phòng cho ngày hôm nay, Naomi đoán. Và trong trường hợp đó, tổng đài sẽ chuyển máy cho lễ tân chứ không phải bộ phận đặt phòng.
“Xin lỗi vì đã để quý khách phải đợi lâu. Quý khách sẽ ở luôn hôm nay đúng không ạ? Quý khách tới một mình ạ?… À, hai người ạ. Vâng, vậy đã đúng chưa ạ? Tôi hiểu rồi ạ. Xin quý khách chờ cho một chút ạ.” Kuga gõ bàn phím, nhìn chằm chằm vào màn hình, rồi hơi đánh mắt ra phía Naomi. Ơ, Naomi trộm nghĩ. Chưa bao giờ cô thấy mắt anh ấy lại ánh lên vẻ gian xảo như vậy.
Kuga đưa ống nghe lại gần mặt.
“Thành thật xin lỗi quý khách, rất tiếc hôm nay khách sạn chúng tôi lại hết cả phòng double lẫn deluxe double rồi ạ, chỉ còn phòng suite hoặc phòng hạng trên đó thôi ạ… Tôi hiểu rồi ạ, vậy là… Ôi, xin lỗi quý khách, phòng suite cũng hết mất rồi ạ. Hiện chúng tôi chỉ còn phòng presidential suite…”
Naomi ngạc nhiên nhìn vào màn hình máy đầu cuối. Double lẫn deluxe double đều vẫn còn chứ chưa nói tới phòng suite. Với lại ở khách sạn này phòng presidential suite chỉ xếp hạng sau royal suite. Tiền thuê một đêm cũng phải mười tám vạn yên.
Nhưng xem ra chủ nhân cuộc điện thoại kia đáp lại rất nhiệt tình. Giọng Kuga đang trò chuyện đột nhiên cao hơn hẳn.
“Tôi hiểu rồi ạ. Vậy chúng tôi xin phép được chuẩn bị phòng presidential suite cho quý khách đêm nay ạ. Tôi có thể biết họ tên quý khách là gì được không ạ? Vâng, ngài Kamota ạ. Tôi có thể biết cả tên quý khách không ạ?”
Ngoài tên, Kuga còn hỏi địa chỉ liên lạc, giờ dự định nhận phòng rồi cả số thẻ thanh toán của khách. Hẳn là để tránh việc khách hủy phòng vào phút chót.
“Vậy rất mong được đón tiếp quý khách ạ,” nói đoạn Kuga cúp điện thoại, nháy mắt với Naomi. “Thắng cược!”
“Vậy mà khách cũng đồng ý nhỉ. Anh không nghĩ phòng hạng sang như vậy họ sẽ chạy mất dép luôn à?”
“Thế mới nói đánh cược. Nhưng tôi nghe giọng là đoán được ngay, vị khách này muốn tìm phòng bằng được. Tôi dám cá người này đi cùng bạn gái, mãi chưa tìm được phòng nên mới gấp gáp như vậy.”
“Dù thế anh chèo kéo người ta phòng presidential suite thì có hơi…” Naomi nhìn mặt đàn anh, khẽ lắc đầu. “Anh đúng là giỏi thật đấy.”
“Chỉ trong 5 phút mà tôi kiếm được thêm cho khách sạn mười vạn yên còn gì,” Kuga chỉ vào đồng hồ đeo tay, cười.
Ở khách sạn, không riêng gì khách đeo mặt nạ. Nhân viên khách sạn mà lột mặt nạ xuống thì cũng toàn mặt con buôn cả, Naomi thầm nghĩ.
—
Hôm ấy, Naomi hết ca lúc 10 giờ đêm. Song vẫn còn khâu giao ca cho mấy người phụ trách làm đêm nữa nên cô chưa thể về ngay. Với lại lính mới tò te như cô cũng còn khối việc phải làm.
Khách sạn Cortesia Tokyo còn có một tòa nhà nữa bên kia đường. Các bộ phận văn phòng của công ty nằm hầu hết ở đó. Xong việc, Naomi chưa thay đồ luôn mà cứ thế vùi đầu tổng hợp lại các nội dung công việc trong ngày vào máy tính. Tất nhiên là những việc cô tự làm chứ không phải việc cấp trên giao cho. Cô muốn theo kịp mấy anh chị tiền bối càng nhanh càng tốt, không thể làm vướng tay vướng chân họ mãi được. Tuần này Naomi làm ca tối nên 4 giờ chiều mai cô mới lại phải đi làm. Cô đang định trên đường về sẽ ghé cửa hàng tiện lợi mọi khi mua gì đó ăn. Mặc cho mẹ cô suốt ngày càm ràm, “Có chịu khó nấu cơm mà ăn không đấy? Suốt ngày ăn ngoài với cơm hộp thì lấy đâu ra dinh dưỡng”, cô cũng chẳng có thời gian quan tâm tới chuyện đó. Về đến nhà cô sẽ đi tắm, ăn cơm hộp mua ở cửa hàng tiện lợi rồi lên giường ngủ. Giờ với cô, ngủ mới là nguồn dinh dưỡng tốt nhất.
Cuối cùng việc cũng hòm hòm. Naomi toan đứng dậy đi thay đồ thì di động để trong túi áo khoác đổ chuông.
Giờ này mà ai gọi vậy nhỉ, Naomi nghi ngại nhìn màn hình tinh thể lỏng. Thế rồi cô bất giác dụng thẳng lưng. Màn hình điện thoại đang hiển thị dòng chữ Miyahara Takashi.
Đắn đo một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định bắt máy. “Tôi nghe ạ.”
“Nao đấy à, anh, Takashi đây.”
Nao gì mà Nao. Naomi cố kiềm chế để không vặc lại “Anh đừng tỏ ra thân thiết với tôi nữa đi”, cô lịch sự đáp dứt khoát, “Vâng, ngài Miyahara đúng không ạ?”
“May quá, em vẫn chưa đổi số.”
Nghe anh ta nói vậy Naomi mới thấy đúng thật. Cô dùng điện thoại di động từ hồi cấp ba, và từ đó tới giờ chưa hề đổi số. Mà Miyahara chắc cũng vậy. Bởi màn hình điện thoại của cô vẫn đang hiện tên anh ta.
“Có chuyện gì vậy, thưa quý khách?” Naomi hỏi giọng công việc. “Nếu là chuyện khách sạn, phiền quý khách gọi điện tới quầy lễ…”
“Chuyện gấp lắm,” anh ta ngắt lời. “Em có thể giúp anh được không?”
“Sao cơ?” Naomi cố kìm lại trước khi thốt ra câu “rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” đoạn hỏi, “Quý khách gặp chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện này không nói qua điện thoại được. Em tới phòng anh được không?”
“Phòng?… Nhưng hiện tôi đã hết giờ làm việc, hay để tôi nhờ người khác…”
“Thế không được,” giọng anh ta nghe có vẻ cấp bách. “Chuyện này chỉ em giúp được thôi. Chứ nếu ai cũng xong thì anh đã gọi luôn xuống quầy lễ tân. Biết là sẽ phiền em nhưng anh đành mạo muội. Anh như người sắp chết đuối, nên cọng rơm cũng phải bám lấy thôi.”
Tôi là rơm cho nhà anh bám chắc, Naomi toan vặc lại nhưng cố kìm. “Đành là vậy nhưng quả thật tôi đã hết giờ làm việc, e sẽ không giúp được gì cho quý khách.” Cô ướm thử.
“Sao em biết chắc chuyện đó? Nhỡ em giúp được anh thì sao? Tóm lại anh mong em sẽ đến. Không phải khách sạn sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của khách trừ những việc phạm pháp à? Trước em chẳng bảo nhân viên khách sạn tuyệt đối không được nói không còn gì.”
Lời anh ta nói, Naomi không thể phản biện. Quả là cô từng nói với anh ta thế thật. Và đó cũng là kỷ luật thép của nhân viên khách sạn các cô.
Naomi đưa điện thoại ra xa, trút tiếng thở dài rõ to. Sau đó lại đưa điện thoại tới gần miệng.
“Tôi hiểu rồi ạ. Giờ tôi sẽ lên đó.”
Giọng nói được truyền tới từ đầu dây bên kia nhẹ nhõm hẳn.
“Cảm ơn em. Anh thật sự rất cảm kích.”
“Tôi còn chưa biết có giúp được gì cho quý khách không nên không dám nhận đâu ạ. Xin hỏi quý khách ở phòng nào vậy ạ?”
“Em chịu trò chuyện cùng anh là tốt lắm rồi. Anh phòng 1105.”
“Phòng 1105 đúng không ạ?” Naomi cầm bút viết lên mu bàn tay trái số 1105. Đúng khoảnh khắc đó, cô cảm giác có gì sai sai. “Ơ… nếu tôi nhớ không nhầm hình như quý khách ở tầng khác cơ mà ạ?”
“Quả nhiên. Em nhớ đúng đấy. Đây không phải phòng anh.”
“Vậy đó là…”
“Chuyện đó thì em cứ tới đây rồi sẽ biết.”
“Vâng, nhưng…”
“Tóm lại là anh chờ em nhé. Mà nhớ đừng nói chuyện này cho ai biết đấy, dù là cấp trên hay đồng nghiệp.”
“Chuyện này… nhưng cũng có việc tôi bắt buộc phải báo cáo.”
“Chuyện đó nhờ cả vào em vậy. Cả đời anh mới cầu xin em lần này thôi đấy.”
Nghe những lời khẩn khoản của Miyahara, Naomi lại nhớ trước đây, lâu lắm rồi cô cũng đã từng nghe một câu tương tự. Lần đó, hai người hẹn hò về, đưa cô tới trước chung cư, anh ta cứ đứng vậy chắp tay nằng nặc đòi cô cho lên phòng. Trước đấy hai người chưa từng phát sinh quan hệ thể xác.
Hồi ấy chẳng phải vì nghe anh ta cầu xin mà cô đồng ý, chỉ là đúng lúc cô cũng muốn thử thôi.
“Tôi hiểu rồi. Vậy giờ tôi sẽ tới đó.”
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn em. Vậy anh đợi nhé,” nói đoạn anh ta cúp máy.
Naomi mặt mày nhăn nhó, cầm áo khoác lên tay. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Một mặt, cô không muốn bị kéo vào mấy chuyện phiền phức, nhưng mặt khác cũng lại bị kích thích bởi trí tò mò.
Lúc Naomi quay lại quầy lễ tân, mặt nhân viên làm ca đêm lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hẳn là vậy rồi.
“Ấy, cô Naomi vẫn chưa về cơ à? Có chuyện gì sao?” Vị lễ tân đàn anh hơn Naomi đúng mười tuổi hỏi.
“Không có chuyện gì quan trọng đâu ạ, tôi có chút đồ muốn đưa cho khách thôi,” vừa đáp cô vừa kiểm tra tên vị khách dùng phòng 1105 trên máy đầu cuối. Nhìn thấy dòng chữ Nishimura Mieko, Naomi liền nhớ ra ngay người phụ nữ ấy. Chính là cô mỹ nhân dáng mảnh mai vận chiếc váy liền thân Foxey.
Tại sao anh ta lại ở trong phòng của vị khách nữ đó nhỉ… Lòng Naomi dấy lên một dự cảm xấu. Mà cô cũng đoán chắc là mình không nhầm.
Lẽ ra mình nên từ chối mới phải, Naomi hối hận nhưng cũng đã muộn. Giờ đành lên đó thôi.
Cô đi thang máy lên tầng 11, rảo bước trên hành lang, đứng trước cửa phòng deluxe double 1105. Khách nữ chẳng mấy khi một mình thuê loại phòng này cả.
Naomi hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Má đã cứng lại, Naomi gắng gượng nhếch hai bên mép lên.
Cửa mở, Miyahara thò mặt ra từ khe hở, mắt hết lia trái lại lia phải.
“Cuối cùng em cũng tới. Mà em không nói chuyện này với ai đấy chứ?”
“Quý khách chẳng đã dặn tôi vậy sao?”
“Tốt rồi.”
Miyahara mở cửa, Naomi vừa cúi đầu nói “Tôi xin phép” vừa bước vào phòng. Ngay khi ngẩng mặt lên, đập ngay vào mắt cô là chiếc xe đẩy dùng khi phục vụ phòng của khách sạn. Trên đó đặt một xô ướp lạnh, bên trong đựng chai Pérignon. Nhìn kỹ hơn còn thấy cả hai ly uống sâm banh cùng thay đồ nhắm. Một trong hai chiếc ly dính vệt son môi còn khá mới.
Naomi quay lại, chưa kịp hỏi hết câu “Rốt cuộc là có chuyện…” thì đã thất kinh. Miyahara chỉ khoác áo choàng tắm.
“Ít ra thì anh cũng nên mặc quần áo vào chứ?” Naomi chau mày, bất giác đưa tay lên miệng. “Ấy chết, tôi xin lỗi.”
“Em đừng nói chuyện kiểu đó nữa được không?” Miyahara nói vẻ chán nản, sau đó đưa mắt nhìn chiếc gương treo trên tường. “Nhưng em nói đúng. Anh xin lỗi. Anh thay đồ ngay đây,” nói đoạn anh ta mở cửa phòng tắm, bước vào trong.
Naomi thở hắt ra, lại nhìn quanh phòng một lượt. Chiếc giường đôi có vẻ chưa được dùng tới, khăn trải giường vẫn nguyên vẹn ở đó. Một chiếc quần tất màu da chân vắt trên lưng ghế đặt trước kệ đầu giường.
Cửa phòng tắm mở, Miyahara bước ra. Anh ta vận chiếc quần tây cùng áo sơ mi trắng. Cô chắc mẩm anh ta đã vứt áo khoác và cà vạt ở phòng mình.
Anh ta gãi gãi đầu, lẩm bẩm, “Gay thật.”
“Tóm lại là có chuyện gì vậy ạ?”
Nghe Naomi hỏi, anh ta liền cong môi vẻ chán nản, thả mình xuống giường.
“Anh đã bảo em đừng nói kiểu đó nữa rồi cơ mà? Em cũng nói hết giờ làm việc rồi đấy thôi? Nói chuyện bình thường đi.”
Naomi hít một hơi thật sâu, nhìn xuống anh người yêu cũ, quăng ra một câu, “Thế có chuyện gì?”
Anh ta xoa xoa gáy. “Như em thấy đấy.”
“Tôi nhìn mãi không hiểu nên mới phải hỏi anh chứ.”
Nghe xong anh ta đáp với vẻ mặt buồn thiu khó đoán. “Cô ta biến mất rồi.”
“Biến mất?”
“Anh tắm xong, đi ra thì không thấy cô ta đâu nữa cả.”
“Đợi đã. Anh nói chuyện phải có đầu có cuối chứ. Tôi đang chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào cả. Cô ta mà anh đang nói là ai? Cô Nishimura Mieko à?”
“Nishimura? À, lần này cô ta dùng tên đó để nhận phòng a? Nếu thế thì, ừ. Đúng là cô ta đấy. Người thuê căn phòng này.” Miyahara đáp, lộ rõ vẻ chán nản.
Naomi chỉ xuống sàn nhà. “Tại sao anh Takashi… à không anh Miyahara lại ở trong phòng này vậy?”
“Sao à? Thì…” anh ta nhún vai. “Quan hệ của bọn anh là vậy.”
Trong một thoáng, Naomi thấy choáng váng. Đúng như cô tưởng tượng.
“Tóm lại,” Naomi liếm môi. “Anh và cô ấy là mối quan hệ có thể thoải mái cùng nhau uống rượu sâm banh trong một phòng deluxe double? Tất nhiên, tôi nghĩ chuyện sẽ không kết thúc ở đó. Tắm xong, hai người sẽ…” Naomi ném ánh nhìn về phía chiếc giường.
“Ừm,” Miyahara khoanh hai tay lại, gật đầu.
“Cô ấy là gì của anh?”
“Nói thế nào bây giờ nhỉ,” anh ta nghiêng đầu. “Nói cho dễ hiểu nhất thì cô ấy là tình nhân của anh.”
Lại một cơn choáng váng nữa. “Anh Miyahara kết hôn rồi à?”
“Ừm, hai năm trước,” nói đoạn anh ta ngại ngùng vòng tay ra sau cổ.
Naomi mở to mắt. “Mới có hai năm mà anh đã chán cơm thèm phở thế à?”
“Thì cũng tại chuyện này chuyện kia. Lúc đầu chỉ vì bốc đồng thôi, anh cũng không ngờ lại dây dưa lâu thế này. Anh xin lỗi.”
“Anh đừng xin lỗi tôi thế.”
“Ừm,” Miyahara ủ rũ, co vai như để làm mình bé lại. Trông chẳng khác nào một con vật bé nhỏ.
“Sao anh lại dẫn người tình đến tận đây?”
“Bọn anh ít có cơ hội gặp nhau. Mai anh lại phải ra nước ngoài nữa…”
“Lúc nào anh cũng dùng cách này à? Để cô ấy nhận một phòng khác rồi đêm sẽ mò tới?”
“Không hẳn lúc nào cũng vậy. Nhưng thường những lúc phải qua đêm bên ngoài vì công việc thì là vậy.”
“Những người khác thì sao, họ có biết chuyện này không? Anh Oyama chẳng hạn?”
“Không ai biết cả. Đại tướng không nhạy bén đến mức ấy, với lại anh ta cũng chẳng bận tâm tới chuyện của người khác.”
Đại tướng chắc là Oyama Masahiro.
Naomi hai tay chống nạnh, ngó xuống anh người yêu cũ.
“Thế sao cô nhân tình đó của anh lại biến mất?”
“Anh đã bảo không biết mà lại. Như em thấy đấy, anh và cô ấy uống rượu rất vui vẻ. Sau đó anh đi tắm, rồi đột nhiên, cô ấy mở cửa, ló mặt vào và nói.”
“Nói? Nói gì cơ?”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt?”
“Giờ thì tôi biết bản tính thật của anh rồi. Tôi đúng là con ngốc. Tôi thấy mình thật chẳng đáng sống. Vậy nên… tạm biệt!” Mắt Miyahara ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không như thể đang nhớ lại chuyện lúc đó. Sau đấy anh ta quay qua nhìn Naomi. “Cô ấy nói vậy rồi đi mất. Anh cũng toan giữ lại, khổ nỗi lúc ấy người đang trần như nhộng. Rồi anh cuống cuồng lao ra ngoài hành lang, nhưng lúc đó chẳng thấy bóng dáng cô ấy đâu nữa.”
Naomi gườm gườm nhìn Miyahara. “Thế trước đó anh nói gì với cô ấy?”
“Anh có nói gì đâu. Bọn anh chỉ vui vẻ uống rượu thôi.”
“Không nói gì mà tự nhiên cô ấy lại nói với anh những lời như vậy à?”
“Sao anh biết được. Anh cũng muốn hỏi cô ấy đây.”
Naomi vừa chớp mắt liên hồi, vừa bước về phía cửa sổ. Rèm cửa mở toang, cảnh đêm tuyệt đẹp bên ngoài trải ra trước mắt.
Cô thả mình xuống ghế sô pha bên cạnh. Lẽ ra cô không được phép làm vậy trước mặt khách, song lúc này cô hết muốn coi Miyahara là khách rồi.
Cô lại đưa mắt nhìn lên mặt bàn. Ở một góc khay đồ nhắm, kem trắng còn thừa vô số.
“Thế tóm lại hai người đã nói chuyện gì?”
“Toàn chuyện vô thưởng vô phạt thôi, thông báo tình hình gần đây, rồi chọn quà du lịch.”
“Anh cố nhớ lại xem nào. Có thể với anh toàn chuyện trên trời dưới đất nhưng biết đâu chúng lại khiến cô ấy tổn thương thì sao?”
“Em nói vậy nhưng anh thật chẳng nghĩ ra được gì. Với lại giờ đâu phải lúc chúng ta bàn luận chuyện đó? Phải tìm cô ấy trước đã chứ.” Miyahara khẽ cử động đầu gối, chừng như bắt đầu điên tiết. “Trước cô ấy cũng bày trò này nhiều lần rồi.”
“Bày trò? Trò gì cơ?”
“Thì tự sát không thành ấy.”
Naomi nghẹn lời trong giây lát. Rồi cô nuốt nước bọt, hỏi: “Thật à?”
“Đầu tiên là cắt cổ tay, sau thì uống thuốc ngủ. Cũng may cả hai lần đều không nguy hiểm gì lắm.”
“Sao cô ấy lại làm tới mức đó? Anh biết động cơ là gì không?”
“Anh chịu,” Miyahara ngửa hai bàn tay ra. “Hình như thi thoảng thần kinh cô ấy không được ổn định cho lắm. Và những lúc như vậy, có làm gì cũng vô ích.”
Naomi chau mày, nhớ lại chuyện ban nãy Miyahara kể.
“Cô ấy bảo tôi thấy mình thật chẳng đáng sống… à? Nghe có vẻ không được tốt lành cho lắm. Anh báo cảnh sát chưa?”
Miyahara lắc đầu thật mạnh. “Sao anh dám?”
“Tại sao?”
“Em còn hỏi tại sao…”
“Anh sợ chuyện ngoại tình đến tai vợ à?”
“Không chỉ có vậy. Xử lý không khéo có khi còn phiền hà đến Đại tướng và cả công ty nữa.”
“Cùng lắm là anh bị đuổi việc chứ gì” Naomi lạnh lùng tuyên bố.
Miyahara im bặt. Rồi anh ta cúi gằm xuống, mặt trầm ngâm.
Naomi đứng dậy, lại gần tủ đầu giường.
“Em định làm gì?” anh ta hỏi.
“Tôi gọi xuống quầy lễ tân chứ gì nữa. Phải báo với quản lý ca đêm để tìm hướng giải quyết.” Quản lý ca đêm mà cô nói là người phụ trách bộ phận buồng phòng vào ca đêm.
Naomi vừa mới nhấc ống nghe lên, Miyahara đã lao tới, giơ tay ra, ấn nút tắt. “Em đừng làm khó anh vậy chứ.”
“Anh bình tĩnh nghĩ mà xem, chuyện này liên quan đến mạng người đấy.”
“Anh không biết mà lại cầu cứu em thế này à?”
“Một nhân viên khách sạn quèn như tôi thì giúp gì được anh?”
“Nếu làm lớn chuyện, hình ảnh khách sạn sẽ không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Còn nếu cứ để vậy, dẫu có chuyện gì, khách sạn cũng vô can. Em có thể nhắm mắt cho qua được mà? Anh xin thề sẽ không tiết lộ chuyện đã trao đổi với em.”
“Hình ảnh khách sạn không liên quan gì ở đây cả…”
“Xin em đấy, thành thật xin lỗi em,” tay vẫn ấn nút tắt, Miyahara cúi đầu.