Kho sách của Patrick Modiano
Patrick Modiano, tác giả người Pháp với hơn 30 tác phẩm, từ tiểu thuyết đến kịch bản phim, đã dịch sang 36 ngôn ngữ trên thế giới và giành nhiều giải thưởng uy tín, bao gồm Giải Nobel Văn học năm 2014.
Lối viết của Modiano rất dễ đọc, tinh tế, thẳng thắn, và rõ ràng. Dưới ngòi bút của ông, câu văn ngắn gọn, không cầu kỳ nhưng vô cùng tinh vi.
Trong bộ sách “Kho đựng nỗi đau”, “Hoa của phế tích”, và “Con chó mùa xuân”, Modiano khám phá những chân dung đầy nghệ thuật, cuốn hút về quá khứ và tương lai bất định.
Ba tác phẩm này chứa đựng tất cả nét đặc trưng của văn chương đầy sức cuốn hút của Modiano. Nếu bạn là người đam mê văn học, không thể bỏ lỡ cơ hội đọc những tác phẩm đặc sắc này.
[Nguồn: Patrick Modiano – Nhà văn người Pháp, tác giả giành Giải Nobel Văn học 2014, hiện có nhiều tác phẩm được dịch ra tiếng Việt].Biệt thự ngoại ô Paris với những cánh cửa sáng đèn, cổng cao và những khu vườn rợp bóng cây, tôi cứ thế mà lạc vào thế giới trong cuốn sách. Có những chi tiết đầy bí ẩn, những thị trấn nhỏ thật yên bình nhưng lại âm thầm chứa đựng nhiều câu chuyện. Tôi nhớ người bạn đã giới thiệu cuốn sách này và mời tôi đọc, và thật không ngạc nhiên khi cuốn sách đã không để tôi thất vọng. Mọi yếu tố hấp dẫn của Modiano đều hiện hữu: những tên đường, những địa danh gợi nhớ thời gian, những hình bóng mơ hồ, những điều kỳ bí và những điều mất tích, tất cả đã đan xen và tạo nên một câu chuyện đầy mê hoặc và lôi cuốn. Tôi đã đắm chìm trong thế giới của Modiano, tận hưởng từng câu chữ, mỗi trang sách như mở ra một thế giới mới, đầy ẩn số và lôi cuốn.Nhìn lại cuốn sách “Remise de peine” sau hai chục năm tôi phát hiện ra nó, tôi không bao giờ mất hứng thú trong việc đào sâu vào những tác phẩm và tác giả đã ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Mặc dù ký ức có thể hời hợt và lấp đầy, nhưng những tác phẩm này vẫn luôn tạo ra dấu vết sâu sắc trong tâm hồn. Điều này khiến tôi luôn cảm thấy yêu thích và tôn trọng những tác phẩm của Modiano, bởi chúng không chỉ khiến tôi nghẹt thở với cốt truyện mà còn đọng lại trong tâm trí với những tầm ảnh hưởng vô hình mà chúng tạo ra. Đây thực sự là sức mạnh của văn học khi nó có khả năng thấu hiểu và tác động sâu sắc đến người đọc, như những cánh cửa mở ra tới tầm vô hạn của trí tưởng tượng và tâm hồn.Các tác phẩm của Modiano mang đậm màu sắc độc đáo. Điều đặc biệt ở Modiano chính là việc anh chọn tự nhận là tự truyện, hoặc thể hiện một cách mơ hồ. Modiano thường tự trình bày bản thân như trên sân khấu với tên thật, hoặc thậm chí biến hóa thành “Patoche” để thân mật hơn, để tái hiện một cách chính xác và đầy ngẫu hứng những giai đoạn tuổi thơ mà chúng ta biết rõ, với cuộc sống ở ký túc xá và ngôi nhà trọ, trong những thời kỳ bí ẩn và quá khứ mờ mị với bà mẹ diễn viên và ông bố với những hoạt động, quan hệ và ký ức về thời kỳ thực dân Đức, chờ đợi bố mẹ liên hệ và đón về nhà vài ngày, vài tuần hoặc vài tháng rồi lại gửi đi nơi khác, cho người khác. Dù câu chuyện có thật hay không, điều gây ấn tượng ở đây chính là cách Modiano chiếu sáng, câu chuyện được phơi bày một cách trần trụi, đểu để rồi khiến người đọc xao xuyến. Ít khi câu chuyện tự truyện được thể hiện qua một sự hỗn loạn kinh hoàng, với bao nhiêu bí mật và câu hỏi. Modiano dường như muốn khám phá sâu hơn bí mật mà mình đang giải mã. Qua việc liên kết chặt chẽ với tuổi thơ và cảm xúc hoang mang đi kèm, Modiano đã khéo léo tái hiện những kỷ niệm ấy. Những chi tiết: là những mảnh vụn của một ký ức rách nát, không đầy đủ, và cũng là những mảnh vụn của tuổi thơ ở giữa đám người lớn, nghe được qua khe cửa, với sự khoảng cách giữa các tầng với mỗi cánh cửa mở ra và đóng lại, chỉ để cảm nhận thông qua âm thanh, tiếng vang của đổ bát đĩa, và tiếng xe hơi xa vời. Cuộc sống của đám người lớn chỉ được nhìn thấy qua vẻ ngoại của những bí mật và thất bại, như một bộ phim thiếu tiếng và người đọc chỉ có thể đoán động tác của nhân vật, mà không biết ngữ cảnh, hậu quả, và thấy rõ danh tính của họ. Trong cuốn sách “Un pedigree (Một phả hệ)”, tôi luôn ủng hộ Modiano trong cuộc điều tra của chính mình, như thể mình đang tham gia vào một cuộc điều tra. Điều này mà mỗi độc giả đều làm một cách bí mật thông qua từng cuốn sách, tôi tin rằng là đúng. Một trong những giai đoạn đáng chú ý trong cuốn sách “Remise de peine” chiếm một phần trong tiểu thuyết này. Cảnh giữa Jouyuen Josas và Paris, được mô tả một cách hoàn hảo. Trong tâm trí anh, hình ảnh lâu đài hoang tàn, bãi cỏ nơi mà từng chơi diều ở đó. Rừng Metz. Và bánh xe máy chuyển nước thị trấn Marly quay mà như tiếng và sự tươi mát của thác nước.” Modiano đã và đang xây dựng một sự nghiệp văn học hấp dẫn, một quá trình không ngừng phát triển. Mỗi cuốn sách của anh đều mang lại một cảm giác kép. Dẫn chúng ta khám phá trong sự hoàn thiện, kết thúc ở trang cuối nhưng cũng như một bộ cờ-lê mà có một số chỗ vẫn chưa được “đóng cứng” hoàn toàn, để một chút “rỗng” đó vẫn còn tồn tại trong khi những phần khác dần dần lộ rõ hơn. Điều tương tự có thể nói về nhân vật của ông bố, một nhân vật kỳ lạ trong thế giới văn học của Modiano.Trong tác phẩm này, cảm nhận về sự vắng mặt mong manh và những dấu vết gián tiếp của Modiano xuất hiện thông qua việc nhắc lại “phố Lauriston”. Trong khi đó, Rudy, em trai của tác giả, trở nên im lặng và bí ẩn. Tuy nhiên, tại trang 44 của cuốn sách “Một phả hệ”, ta được đưa vào một đoạn văn không tái diễn sau này: “Tháng Hai năm 1957, tôi mất em trai… Ngoài em Rudy, cái chết của em, tôi tin là chẳng điều gì mà tôi sẽ thuật lại ở đây có liên quan sâu sắc đến tôi”.Trải qua trang sách “Remise de peine”, cảm xúc được kích thích hơn, đọng lại trong lòng khi đọc những dòng văn này. Sự gợi nhắc, mơ hồ nhưng đầy ý nghĩa, kín đáo và tinh tế của tác giả về cậu em út của “Patoche” làm cho tác phẩm trở nên đặc biệt hơn. Không phải để tán dương Modiano một cách không căn cứ, nhưng cảm giác khi đọc cuốn sách này là tác giả đã viết với một mục đích ngầm, đó là khắc họa lại những khoảnh khắc hai anh em bên nhau, những ký ức về quãng thời gian “tôi và em trai tôi”.
Được khám phá thêm về các cuộc du lịch nghệ thuật qua nước Pháp, Thụy Sĩ, Bỉ và thậm chí Bắc Phi qua lời kể của tác giả. Nơi gia đình tôi đã trải qua những ngày tại một ngôi nhà trên làng ven Paris, với những đặc điểm rõ ràng như cửa sổ lồi “bow-window”, khu vườn đa tầng, và những chi tiết như miếng tráng men treo và máy điện thoại trên bàn guéridon. Mỗi chi tiết như rào lưới, đường phố Docteur-Dordaine, hay các cảm xúc về hàng xoài dưới bóng tiêu huyền, đều được tái hiện linh hoạt trong tâm trí khi đọc câu chuyện.
Với lời văn tinh tế và sâu lắng, tác giả đưa đến cho độc giả một hành trình không chỉ qua thời gian mà còn qua không gian, đưa tới những trải nghiệm cuộc sống và cảm xúc chân thực trong Kho Đựng Nỗi Đau của Patrick Modiano & Hoàng Lam Vân.