Trong một chuỗi sự kiện mùa xuân sôi động, nhóm Hotaro tại lớp Mười Một được gia nhập thêm Oohinata Tomoko, cô bé mới tại câu lạc bộ Cổ Điển. Oohinata nhanh chóng trở nên thân thiết với Chitanda và các thành viên khác trong nhóm, nhưng rồi đến một ngày, cô bất ngờ tuyên bố rời bỏ câu lạc bộ mà không giải thích lý do. Hotaro bắt đầu suy luận xung quanh một cuộc trò chuyện bí ẩn giữa Chitanda và Oohinata trong phòng câu lạc bộ, nhưng không thể hiểu rõ hơn vấn đề này. Mọi sự kiện diễn ra vào ngày hội ma ra tông – cũng là hạn cuối để Oohinata quay lại chính thức. Hotaro phải đối mặt với sự đổi thay trong cảm xúc của mình và đưa ra quyết định. Cuốn sách thứ năm trong loạt truyện về câu lạc bộ Cổ Điển. Về Tác Giả Yonezawa Honobu Sinh năm 1978 tại tỉnh Gifu, Yonezawa Honobu là tác giả nhiều tác phẩm giải trí. Sau khi chuyển hướng với ảnh hưởng từ tác giả trinh thám Kitamura Kaoru, anh tập trung vào viết truyện trinh thám và kỳ bí. “Kem Đá” ban đầu được đăng trên trang web cá nhân của tác giả “Phiếm Mộng Điện”, sau đó thu hút sự quan tâm tích cực từ độc giả. Năm 2001, Yonezawa Honobu đưa tác phẩm tham gia giải thưởng dành cho các tác giả trẻ light novel của nhà xuất bản Kadokawa và giành giải thưởng thể loại kỳ bí – kinh dị, mở đường cho sự nghiệp văn học của mình. Trích Đoạn “Dù sao thì chúng ta cũng không thể vươn tay ra ngoài sân trường được. Ngay từ đầu chúng ta đã chẳng có cách nào rồi, Hotaro ạ.”Có vẻ như đó là sự thật. Satoshi nói đúng đấy. Trong quá khứ, trường Kaburaya là tất cả sự hiện hữu của chúng tôi. Nhưng giờ đây, chúng tôi đã bước vào cấp ba và không còn liên quan gì đến Kaburaya nữa. Nhưng… liệu có phải vậy không? Nếu cuộc sống học sinh trôi chảy mượt mà, chúng tôi sẽ sớm ở đây và rồi qua được cấp ba Kamiyama. Điều đấy có nghĩa chúng tôi sẽ đối diện với sứt một vùng đất hoang vu sau khi rời khỏi mái trường? Có lẽ tôi đã nhầm. Giống như việc Chitanda phải tham gia các hoạt động xã hội hoặc như chị tôi đi khắp nơi trên thế giới. Chúng ta phải mở lòng và trải rộng tâm hồn. Vấn đề chỉ là liệu ta có đủ quả cảm để làm điều đó hay không. Là một người hết sức tiết kiệm năng lượng, tôi không chắc chắn về điều đó. “Kem Đá” là một tiểu thuyết kỳ bí, học đường của tác giả Yonezawa Honobu, xuất bản năm 2001. Đây là cuốn sách đầu tiên trong loạt truyện “Câu lạc bộ Cổ Điển” bao gồm tổng cộng 6 cuốn cho đến năm 2016. Trong đó có “Kem Đá,” “Thằng Khờ,” “Trình Tự Kudryavka,” “Búp bê Hina Đi Đường Vòng,” “Khoảng Cách Xấp Xỉ Giữa Hai Người” và “Dù Được Ban Đôi Cánh.” Hiện Tại: Điểm Mốc 0 km Mưa không rơi dù tôi đã nguyện cầu. Như năm trước, lời cầu nguyện cũng không được đáp ứng. Tôi nhận ra rằng việc cầu mưa không có ý nghĩa. Vậy nên, năm sau có lẽ tôi chỉ chấp nhận số phận mà không cầu mưa nữa. Cách đây một giờ, hàng ngàn học sinh trường cấp ba Kamiyama còn đứng chật ngực trong sân trường, nhưng giờ đã có một phần ba rời đi. Họ bắt đầu hành trình của họ, dù không biết sẽ mang lại điều gì. Tôi không thể cảm thấy đau lòng cho họ vì sắp tới, tôi sẽ là một trong số họ. Tiếng loa reo lên, tất cả đồng học cùng lớp tôi như bị kêu ra một quy điểm mới. Trong số đó, có những người rất nhiệt huyết, nhưng hầu hết đều tỏ ra thờ ơ.Tôi nhớ là một thành viên ban Tổng hợp – một người giữ đồng hồ bấm giờ kế bên vạch xuất phát, vẽ phấn và cầm một khẩu súng hơi. Thật khó tin khi nhìn thấy vẻ non nớt của cậu ta, như một học sinh cấp hai, có lẽ mới vào lớp Mười. Cậu ta cứ nhìn chăm chăm vào đồng hồ như muốn chắc chắn không bỏ lỡ một giây nào. Nhưng thực ra, cậu ta chỉ đơn giản là làm theo mệnh lệnh mà thôi, chẳng nghĩ đến việc hành động của mình ảnh hưởng như thế nào đến chúng ta. Cuối cùng, có lẽ đây chỉ là một trò chơi đối với cậu ta, không nhiều ý nghĩa đâu. Nhưng lúc ấy, liệu chúng tôi có cơ hội chứng kiến một sự kiện kỳ diệu như cơn mưa lớn, điều bí ẩn ghi dấu một trang sử mới trong ngành khí tượng học không? Nhưng trời trong xanh quá, chẳng có dấu hiệu của mưa cả. Vậy thì chẳng phải bọn chúng ta đang xem trò chơi của khiên trời à?
Bạn sẽ thích cuộc tranh tài cúp Hoshigaya tại trường cấp ba Kamiyama. Trường này nổi tiếng với bộ sưu tập đa dạng các hội văn hóa, có lẽ còn hơn năm mươi hội. Lễ hội văn hóa kéo dài ba ngày mùa thu, nhộn nhịp đến mức bạn cảm thấy hơi quá đà sau khi hồi tưởng lại. Còn ở phía thể thao, các câu lạc bộ võ thuật đều rất mạnh mẽ, dù không có vận động viên nổi tiếng ở giải vô địch trước đó. Cuối cùng lễ hội văn hóa chuyển sang một sự kiện thể thao nhỏ, rồi đến đầu năm mới là đại hội các môn thể thao đa dạng. Nếu ai đó cần sự giúp đỡ, bạn có thể tham gia một số môn như bóng chuyền hoặc chạy nhanh mà không gặp vấn đề. Nhưng nếu phải chạy xa hơn, như hai mươi kilômét, bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi lắm.
Cuộc thi chạy việt dã cấp ba Kamiyama, còn gọi là Cúp Hoshigaya, diễn ra hàng năm vào cuối tháng Năm. Tên cúp được đặt theo một cựu học sinh nổi tiếng của trường, nhưng có vẻ như ai cũng gọi nó là “cuộc thi ma ra tông”. Nếu bạn nghe Fukube Satoshi gọi nó là Cúp Hoshigaya liên tục, bạn cũng sẽ thấy hài hước. Rất may, hành trình chạy trong cuộc thi này ngắn hơn so với chuẩn, nhưng tôi vẫn hy vọng trời sẽ mưa để cuộc thi bị hủy theo quy định sử dụng đường sá công cộng. Thực tế, cúp Hoshigaya chưa bao giờ bị hủy trong sử sách. Có lẽ thần linh nào đã bảo vệ cuộc thi này rồi. Đó chính là “vị thần dở hơi”, nhưng chắc chuyện đó cũng có lý của riêng nó.Màu đỏ thực sự rất đáng yêu phải không? Nhìn thấy những cô gái mặc đồ bó cùng màu, thật tuyệt vời! Huy hiệu trường thêu trên ngực áo thun, và tên từng học sinh được ghi kỹ lưỡng, tôi thích điều này lắm đấy. Tôi mới khâu bảng tên “11-A/Oreki” vào tháng Tư vừa qua, nhưng bây giờ đã trông như làm từ lâu rồi. Vì lười nên tôi chỉ khâu nhanh, vậy nên kết quả cũng không được ưng ý lắm.
Đã là cuối tháng Năm, và thời tiết vẫn khô ráo dù mùa mưa đã đến rồi. Trường quan tâm khi mà tổ chức sự kiện vào thứ Sáu, để sau đó là hai ngày nghỉ. Xuất phát lúc chín giờ sáng, không khí vẫn hơi se lạnh. Nhưng khi mặt trời lên cao, nhiệt độ cũng nhanh chóng tăng lên, ấm đến nỗi phải ra mồ hôi.
Không chỉ có cổng trước, mà còn có một lối khác dẫn từ sân ra ngoài. Tất cả học sinh lớp 11-A bắt đầu chạy từ đó. Hẹn gặp lại trường cấp ba Kamiyama sau hai mươi kilômét.
Con đường của cuộc thi Hoshigaya được xác định là “một vòng quanh núi phía sau trường”. Nhưng đằng sau trường cấp ba Kamiyama là một dãy núi rộng lớn kết thúc ở dãy núi Kamikakiuchi cực kỳ hiem hoi, nên nếu chạy đúng “một vòng” thì sẽ trở thành việc leo núi chứ không phải chạy dọc núi.
Tôi đã nắm rõ lộ trình rồi đấy. Đầu tiên chúng ta sẽ chạy dọc theo bờ sông phía trước trường, sau đó lên dốc ở ngã tư đầu tiên. Đường ở đây khá thoải mái ban đầu, nhưng khi dốc tăng lên, chỉ một chút chút thôi, đã đủ khiến tim người ta đập nhanh. Trên đỉnh dốc, sau đó là đường dốc dài hơn và khắc nghiệt hơn đường lên, cẩn thận để không gặp chấn thương đầu gối đấy.
Vượt qua đồi, cảnh đồng ruộng mở ra trước mắt, và một vài ngôi nhà xuất hiện xa xa. Đường bắt đầu thắng thẳng và kéo dài, phần này thực sự làm thí sinh mệt mỏi nhất. Đến cuối con đường, có một ngọn đồi nữa, không quá dốc nhưng đường phức tạp, với rất nhiều cua, không chú ý sẽ khiến chạy kém hiệu quả.
Sau con đồi đó là Jinde, phía Đông Bắc thành phố Kamiyama. Nhà của Chitanda đâu đây. Chúng ta sẽ chạy xuống con dốc hẹp bên sông, rời khỏi vùng núi để trở về thành phố. Đương nhiên là không thể chạy băng qua đường tấp nập, phải đi theo đường vòng. Chạy qua đền Arekusu, rồi vòng quanh tòa nhà trắng sáng bên cạnh bệnh viện Rengo, trường cấp ba Kamiyama sẽ xuất hiện.
Đã chạy một lần rồi, nên tôi biết lộ trình từ đầu đến cuối, nhưng không giúp ngắn lại quãng đường. Nếu đã biết kết quả, thì có thể bỏ qua phần điều gì diễn ra trong quá trình. Nếu không thể, thì cần chọn cách hiệu quả nhất. Tôi cho rằng, nếu phải di chuyển hai mươi kilômét, tôi có thể sử dụng xe đạp hoặc xe buýt, nhưng cách nghĩ lần này của tôi không rõ ràng lắm.
Hãy đọc cuốn “Khoảng Cách Giữa Hai Người” của tác giả Honobu Yonezawa & Vũ Đức Thông để khám phá thế giới thú vị này, bạn nhé!