Angel Crawford là một nhân vật đặc biệt và gây chú ý. Cô thường xuyên say rượu, sử dụng các loại thuốc và thay đổi công việc như thay áo vì tính cách nóng nảy và thái độ làm việc không nghiêm túc. Với cuộc sống mất mẹ sớm, cô sống cùng cha nghiện ngập, và có bạn trai sống trong xe lưu động, cũng nghiện thuốc và cần sa giống như cô.
Sau một đêm uống say và sử dụng thuốc tại quán bar quen thuộc, Angel tỉnh dậy trong bệnh viện với ký ức đáng sợ về một vụ tai nạn giao thông mà cô đã trải qua vào đêm trước. Mặc dù không còn một mảnh vải trên người, nhưng cô không hề hấn vết thương nào. Bác sĩ cho biết cô bị sốc do dùng thuốc quá liều. Rời khỏi bệnh viện, Angel nhận được một lá thư với lời mời làm việc tại Viện Kiểm Thị thị trấn. Nhiệm vụ của cô là thu thập các xác chết bí ẩn để bác sĩ pháp y phân tích nguyên nhân cái chết. Angel sớm nhận ra mình là một thây ma và bắt đầu chấp nhận sự thật đáng kinh ngạc về bản chất của mình.
Thị trấn Tucker Point bắt đầu xuất hiện các vụ cái chết bí ẩn, những xác chết bị mất đầu hoặc bị tổn thương nghiêm trọng. Cả Viện Kiểm thị và Cảnh sát đều rơi vào tình trạng báo động trước nguy cơ của một tên sát nhân hàng loạt. Angel nhận ra sự đe doạ và bắt đầu tiếp cận sự thật. Cuối cùng, bí ẩn kinh hoàng nhất cũng được hé lộ.Sức mạnh của từng trang sách có thể thay đổi cuộc đời bạn một cách đột ngột và rõ ràng là điều này khiến người ta cảm thấy như đang đứng trước cánh cửa của chương trình truyền hình Maury Povich. Cũng may là tôi chưa đạt đến điều đó chỉ với một vài bước nữa. Mụ y tá nhìn tôi như thể đang đặt dấu hỏi về sự tỉnh táo của tôi với danh sách các loại thuốc trong cơ thể, như THC, hydrocodone, alprazolam, codeine… Tôi trố mắt khi nghe mụ đọc ra từng tên thuốc dài loằng ngoằng, nhưng cũng may mà mụ ấy rời đi trước khi tôi kịp trả lời. Điều đó may quá vì tôi dự định nói với mụ rằng phim “Jerry Springer Show” mới phù hợp hơn là “Maury Povich Show”.
Cơn giận trong tôi tan đi khi mụ y tá ra đi, thay vào đó là sự rối bời và sợ hãi khi nhận ra mình vẫn tỉnh táo. Tôi vén chăn để kiểm tra, một lần nữa, và tôi còn sống sót. Tôi cố gắng tìm lý do cho tất cả những gì đã xảy ra. Tôi nhớ là có máu, rất nhiều máu. Vết rách dài ngang bụng và hình ảnh một đầu xương trắng lơ lửng trong máu khiến tôi phải nôn nao. Nhưng bây giờ, không còn dấu vết nào, không tổn thương, da thịt trên cơ thể hoàn toàn bình thường. Liệu có phải tôi đã bị mê sảng? Đã có vài tháng trôi qua, đủ thời gian cho tôi phục hồi chứ? Nhưng mà sao không có vết sẹo nào?
Tôi thở dài và giương mắt lên trần nhà. Ngoài cửa, âm thanh của một cái cáng và giọng nói quan tâm. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một nhân viên xã hội hoặc một chuyên gia tâm lý sẽ đến và đề xuất cách cải thiện tâm lý. Nhưng đó là điều không thể với tôi vì tôi không có tiền hoặc bảo hiểm. Hoặc tệ hơn, tôi sẽ bị giam giữ để “đánh giá thần kinh” vì mình nguy hiểm cho bản thân mình. Nhưng tôi không chấp nhận điều đó, với tôi mọi thứ đều bình thường và tôi sẵn sàng rời khỏi nơi này.
Tôi đứng dậy, cần một bộ quần áo. Tôi không thể mặc chiếc váy bệnh viện ấy ra khỏi đây vì nó quá khó chịu. Tôi nhận ra mọi chuyện chỉ là ảo giác, không có chiếc quần áo dơ máu ở đây. Tôi đứng trước cái tủ, nhớ đến truyền dịch. Mặc dù sợ nhưng tôi vẫn quyết định giữ nguyên truyền dịch, không dám rút kim. Đó là lý do tôi không bao giờ dám thử heroin hay meth. Sợ cái cảm giác của kim tiêm. Thuốc viên thì khác, dễ dàng hơn.
Bạn có thấy câu chuyện này giữ bạn ở lại với mỗi trang sách?Tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này. Nhưng giờ đây, tôi gần như tự sát, một cảm giác tương tự như sốc heroin. Tôi xua đi suy nghĩ khó chịu đó, lột lớp băng dính trên cánh tay và rút kim truyền ra. Tôi chuẩn bị cho cơn buồn nôn sắp tới, nhưng mọi thứ lại diễn ra êm đềm khi tôi không cảm nhận đau đớn và không cảm thấy buồn nôn. Giọt máu nhỏ chảy từ vết thương, tôi lau đi bằng viền váy trước khi nhận ra rằng mình không cảm thấy buồn nôn như lúc mới bị thương. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi có ảo giác về việc mình bị dính máu. Một y tá trẻ bước vào, tôi giật mình và đánh rơi dây truyền. Mặt cô ấy tươi tắn, tôi ghen tị với vẻ đẹp tự nhiên của cô ấy. Cô y tá không giận khi thấy tôi đã tháo dây truyền ra. Cô ấy nở một nụ cười thân thiện và cho biết có hai cảnh sát muốn nói chuyện với tôi. Cơn lo sợ bao trùm tôi, nhưng cô y tá lại làm dịu bớt. Cô đóng cửa và yên tâm hơn. Tôi hơi ngạc nhiên với sự thoải mái của cô, sau sự khó chịu từ mụ y tá trước đó. “Quần áo của tôi đâu rồi?”, tôi hỏi. Đừng quên đọc cuốn sách “Khởi Đầu Từ Cái Chết” của tác giả Diana Rowland.