Một câu chuyện xoay quanh sự giao thoa giữa quên và nhớ.
Đến gần nửa đêm, Hạ Bồng Bồng bị bạn bè kéo đi hát karaoke. May mắn là ngày hôm đó trường đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng về việc về ký túc xá muộn. Tuy nhiên, cô không thích hát lắm nên đành ngồi nghe người ta hát suốt đêm.
Không hiểu sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh ta thì rất thích hát. Có nhiều lần khi anh tắm rửa, cô nghe tiếng anh hát lúc vẫn đang tắm, mặc dù điệu hát bị tiếng nước róc rách làm xói mòn, nhưng Hạ Bồng Bồng vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn.
Không phải… cô không biết sao mình lại tưởng tượng đến Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa. Hạ Bồng Bồng lắc đầu, chắc chắn tại sự ồn ào của KTV khiến cho đầu óc cô lơ mơ.
Khi mọi người cuối cùng rời khỏi KTV vào sáng sớm, khí hậu mùa đông ở thành phố J rất lạnh, đêm càng lạnh hơn. Hạ Bồng Bồng chào tạm biệt sự ấm áp bên trong, bước ra khỏi cửa lớn thì bị hắc xì một phát. Cú hắc xì này mạnh đến nổi nước mắt cô cũng rơi, và tầm nhìn của cô hơi mơ hồ. Khi cô mở mắt, cô nhìn thấy Hạ Đông Ngôn.
Khuôn mặt quen thuộc với nụ cười bất chấp, thiên đêm vẫn đang đổ, dưới ánh sáng ấm. Gần như Hạ Bồng Bồng đã cho rằng mình đã trở lại ba năm trước. Người bạn đến vỗ cô một cái, “Hạ Bồng Bồng, cậu đang tìm ai vậy?”
Cô quay đầu nhìn, rồi nhận ra đó chỉ là bạn đồng học đại học chứ không phải cấp ba. Cô tỉnh táo lại, Hạ Đông Ngôn thật sự đã trở về.
…
Mời bạn đọc cùng thưởng thức tác phẩm Không Quên, Không Nhớ của tác giả Trừu Phong Mạc Hề.