Cuốn sách “Khúc Ngẫu Hứng Trước Ga Mahoro” của tác giả Miura Shion khởi đầu bằng việc giới thiệu về những bóng đen của quá khứ luôn hiện hữu trong tâm hồn mỗi người. Đối với Tada, đó là nỗi đau mất đi đứa con bé bỏng vừa chào đời và cuộc hôn nhân tan vỡ trong nỗi buồn tủi. Còn đối với Gyoten, là những kí ức u tối về năm tháng tuổi thơ bị đối xử bất thường bởi chính mẹ mình.
Tiệm bá nghệ trước ga Mahoro của hai người tỏ ra cẩn thận và chăm sóc khách hàng bằng cách đồng ý làm mọi việc vặt mà họ yêu cầu. Ngày mai đang chờ đợi họ với những biến động và khám phá mới. Đến khi bé Haru bất ngờ xuất hiện, như một ánh sáng rạng ngời xua tan bóng tối, cuộc sống của họ dường như thay đổi. Độc giả sẽ muốn biết liệu Tada có đủ dũng cảm để tiến lên và giành lấy tình yêu mới không? Và Gyoten có đủ tự tin để mở cửa trái tim của mình không? Cuốn sách hứa hẹn sẽ mang đến những câu trả lời và những tình tiết thú vị cho độc giả. Mời các bạn đón đọc cuốn sách Khúc Ngẫu Hứng Trước Ga Mahoro của tác giả Miura Shion
—-
Đọc trước nội dung cuốn sách Khúc Ngẫu Hứng Trước Ga Mahoro
Chương 1
Tiệm bá nghệ Tada suôn sẻ bước sang năm mới, nói cách khác thì chẳng có biến chuyển gì đặc biệt cả.
Tiệm bá nghệ, do Tada Keisuke gây dựng tại thành phố Mahoro, không bị làn sóng phát triển kinh tế xô đẩy, chỉ là là bay ở tầm thấp nhưng vẫn tăng được chút lợi nhuận. Không trúng được quả đậm nào song cũng chiếm được lòng tin nhờ cung cách làm việc cần mẫn, chậm mà chắc.
Bằng chứng là, trên chiếc bàn tiếp khách của văn phòng nằm trong tòa cư xá xập xệ đã chất đống đủ loại rau củ thập cẩm hầm, giò cá, rượu sake…
Những món đồ ấy được khách hàng khắp nơi mang tặng kèm thêm một câu đại để như: “Cậu Tada này, hai ông đực rựa chắc chưa sắm sửa tết nhất đâu nhỉ? Ăn mấy cái này đi, ngày Tết cũng phải xả hơi chứ. Chúc mừng năm mới nhé!” Cảm giác giống được thương hại hơn là bằng chứng của lòng tin, nhưng thôi, thế vẫn còn tốt chán.
Mahoro nằm ở phía Tây Nam Tokyo, là thành phố vệ tinh lớn nhất ôm gọn cỡ ba mươi vạn dân. Ga Mahoro, nơi giao thoa giữa tuyến JR Hachioji và tuyến tốc hành tư doanh Hakone (tên thường gọi là Hakokyu), với những trung tâm mua sắm nằm san sát nhau trước cửa ga, khu phố thương mại cũng khá sầm uất. Đi bằng Hakokyu đến Shinjuku mất ba mươi phút nên những tòa chung cư lớn dành cho gia đình trẻ làm nhân viên văn phòng cũng thi nhau mọc lên.
Và đi xa ga một chút nữa thì trải dài những khu dân cư với nhà cửa dày đặc. Đó là những ngôi nhà được xây trên đồng ruộng hay đồi được cải tạo thành đất ở vào thời kỳ đỉnh điểm của nền kinh tế bong bóng nên có nhà tuổi đời cũng phải hơn ba mươi năm. Đa số giờ đây, sống ở đó là những cặp vợ chồng đã ở cái tuổi hưu trí, con cái đều đã tự lập.
Nơi Tada sinh ra và lớn lên cũng là khu nhà xây sẵn trong thành phố Mahoro. Khi Tada vào làm tại công ty ô tô thì bố mẹ hắn bán nhà để trở về Nagano, nơi chôn rau cắt rốn của cả hai. Giờ họ vẫn khỏe mạnh với việc canh tác thửa ruộng nhỏ.
Mối quan hệ giữa Tada và bố mẹ không xấu cũng chẳng tốt nhưng hiếm khi có liên lạc gì. Lâu lâu thì hẳn báo cáo tình hình qua điện thoại, hoặc nhận được thùng rau củ sài đẹn bố mẹ gửi cho. Tada không nấu nướng mấy nên rau chủ yếu làm xa lát. Mấy củ cải ròm ròm lẫn bắp cải không chịu cuộn lá cho ra hồn, tất cả chỉ việc thái ra, rưới xốt mayonnaise và chén. Cảm giác như sắp biến thành con sâu rau đến nơi nhưng nghĩ tới tấm lòng của hai cụ thì lại chẳng nỡ vứt đi. Còn rau cải thảo và bí đỏ thì tất nhiên là luộc lên rồi.
Ngày xưa, Tada từng sốc tới mức tưởng chừng không vực dậy nổi sau khi ly hôn. Tưởng là tưởng vậy thôi chứ giờ vẫn sống trơ trơ ra đấy, nhưng có thể nói mối quan hệ với vợ là nguyên nhân gián tiếp khiến hắn bỏ công ty và bắt đầu nghề bá nghệ. Hồi vừa trả lại căn hộ sống cùng vợ ở quận Suginami và quay về thành phố Mahoro, hắn chẳng muốn qua lại thân thiết với bất cứ ai. Ngay cả song thân biết chuyện ly hôn chắc cũng thông cảm cho Tada, nên ông bà cũng chỉ âm thầm tỏ ra lo lắng và không có ý định can thiệp thô lỗ gì.
Mà ở cái thành phố Mahoro này không chỉ có chung cư và nhà đất. Phía vùng ngoại ô vẫn còn rừng tạp chủng và đất nông nghiệp. Tuy cũng đang dần bị biến thành đất ở nhưng vẫn còn thấy thấp thoáng chuồng bò và trang trại. Cũng có vài trường đại học đóng đô ở đây và vô số nhà trọ dành cho sinh viên đang trong quá trình xây dựng.
Kết nối vùng ngoại ô cùng khu dân cư với ga Mahoro là tuyến xe buýt thuộc công ty Giao Thông Vận Tải Trung Ương Yokohama (gọi tắt là Yokochu). Với người dân Mahoro, các tuyến xe giăng như màng nhện trong thành phố với những chiếc xe màu cam đã quá đỗi quen thuộc.
Ở Mahoro có đủ kiểu người với đủ loại hoàn cảnh mà chỉ gọi là thành phố vệ tinh thôi thì không thể nào diễn tả hết được. Có vợ chồng trẻ nuôi con nhỏ, người già, sinh viên. Có người kế nghiệp tại mảnh đất của tổ tiên nhiều đời để lại, cũng có người vào tận trung tâm để làm nhân viên văn phòng.
Và đa số họ thường ngày bận bịu lắm rồi, nên chỉ mong sao có ai đó làm giúp dăm ba chuyện vặt. Chẳng hạn lúc đánh rơi số lương hưu xuống sau tủ, lúc phải dọn sân vườn mà không có hứng hay lúc muốn đi siêu thị mua đồ ăn mà lại xui xẻo bị bại hông.
Đấy chính là lúc tiệm bá nghệ Tada có mặt.
Nhờ tình huống đa dạng vô vàn và con người luôn có đủ loại lý do, Tada mới sống được bằng nghề bá nghệ ở Mahoro này.
Năm nào cũng vậy, cuối năm là lúc đầu tắt mặt tối với đơn hàng thuê dọn dẹp đến dồn dập. Song vừa sang năm mới thì năm nào cũng như năm nào, lại vắng như chùa bà Đanh. Với tiệm bá nghệ, cứ ra Tết là không có việc. Năm nay chỉ có một yêu cầu trông trẻ đột xuất vào ngày mùng bốn Tết, còn lại ngày nào cũng chỉ mỗi việc hâm nóng cơm đông lạnh lên mà ăn thôi. Tết ngủ nướng năm nay với lời cầu mong “Ra Tết thật suôn sẻ” cuối cùng cũng được thỏa nguyện. Nếu hôm nay, ngày mùng bảy tháng Giêng kết thúc êm đềm thì nghĩa là lời mong ước nho nhỏ của Tada đã tới được tai thần phật.
Thế nhưng ở đây lại có một kẻ phá bĩnh tâm trạng bình yên của Tada.
“Tada, hâm nóng rượu đi!”
Là Gyoten Haruhiko. Cậu ta đang nằm kềnh cang trên xô pha, nghiêng cốc nhấp từng ngụm rượu với mồi là món rau củ hầm. Chắc định tái hiện bằng hình thể một cái Tết ngủ đúng điệu nên cả mấy ngày nay chưa thấy cậu ta đứng lên ngoại trừ những lúc đi vệ sinh.
“Sao cậu sai tôi? Cứ uống nguội vậy đi!”
“Lạnh chứ sao, cái phòng này này. Cứ một tiếng cậu lại tắt máy sưởi đi là thế nào hả?”
“Cắt giảm chi phí!”
“Nghèo ngấm vào máu rồi!”
Tada mạnh tay ném cái chăn rơi dưới sàn vào người Gyoten, cái kẻ ăn nhờ ở đậu mà còn dám lên giọng. Gyoten uốn éo cuộn chăn quanh mình rồi vẫn tiếp tục nằm uống rượu đầy mãn nguyện. Cậu ta khéo léo chỉ ngóc mỗi đầu dậy, hớp từng ngụm rượu từ trong cốc mà không để rớt giọt nào. Thật chỉ giỏi những việc không đâu.
Tada thả người xuống ghế xô pha đối diện ngăn giữa là chiếc bàn thấp chân, thở dài.
“Này nhá, Gyoten! Từ hồi cậu tới đây ám quẻ tính đến Tết này đã là năm thứ ba rồi đấy!”
“Đã từng ấy thời gian rồi cơ à!”
“Cậu không tính đi à?”
“Tính đi là sao?”
“Là tìm một công việc hay chỗ ở nào ấy!”
Gyoten ngồi dậy với lấy đôi đũa dùng một lần, vừa vươn đũa tới đĩa rau củ hầm vừa kinh ngạc nói.
“Việc thì tôi đang làm phụ cho cậu đấy thôi, chỗ ở thì đây chứ đâu!”
“Đây là văn phòng kiêm chỗ ở của tôi! Ngoài ba mươi rồi mà vẫn cái kiểu ấy cậu không thấy xấu hổ à, hả?”
“Chả thấy gì sất!”
“Tôi thì thấy thật xấu hổ. Lúc nào cũng phải đau đầu không biết giải thích sao với khách hàng về ông tướng lù lù ở đây.”
“Thì cứ bảo là bạn học cấp ba thôi!” Gyoten chỉ đũa lần lượt vào bản thân và Tada.
“Chỉ là bạn học cấp ba thôi thì bình thường chả ai cho một gã đàn ông trời ơi đất hỡi ăn nhờ ở đậu tới ngần ấy năm cả!”
“Nhưng thực tế thì cũng chỉ có thể nói tôi và cậu là bạn học cùng thôi chứ biết nói sao!?”
Gyoten rót rượu từ chai lít tám ra cốc. Cậu ta cũng biết ý rót cả vào cốc của Tada nhưng đánh đổ phần lớn ra bàn khiến hắn lại phải cuống cuồng lấy khăn lau. Ấy thế mà Gyoten cũng chẳng bận tâm, vẫn tiếp tục nhấm nháp rau củ hầm và uống rượu.
“Nếu cậu sợ khách hàng đánh giá đến thế thì cứ nói ‘Thực ra là em sinh đôi bị chia cắt từ nhỏ’ chẳng hạn?”
“Có giống nhau quái đâu!”
“Nó bằng này tuổi rồi mà ăn không ngồi rồi nên bị gia đình nhận nuôi đuổi đi. Tôi cũng không biết làm sao với nó đây. Ha ha ha!”
Gyoten vẫn đang diễn giả thuyết anh em sinh đôi. Tada bóp trán, uống cạn một hơi cốc rượu.
Hồi còn học ở trường cấp ba Mahoro thì hắn đúng là bạn cùng lớp với Gyoten. Đã gần hai mươi năm trôi qua rồi. Nhưng hồi đó cả hai nào có chơi với nhau, thậm chí nói chuyện cũng không.
Thế rồi hai năm trước tình cờ gặp lại vào đúng dịp Tết, rồi chẳng hiểu sao cậu ta tới ám quẻ, ở lì đây cho tới tận bây giờ. Suốt hai năm qua, Tada luôn bị xoay như chong chóng bởi lời nói lẫn hành động điên cuồng của Gyoten.
Gyoten kêu không có chỗ nào để đi nên lúc đầu Tada chỉ đơn giản là đồng ý cho ở nhờ. Có một chuyện xảy ra hồi cấp ba khiến hắn có đôi chút áy náy với Gyoten. Hắn cũng nghĩ chẳng có gì mà thó nên để cậu ta muốn làm gì thì làm. Vả lại, cú sốc vì chuyện với vợ khiến Tada chỉ muốn vứt bỏ mọi thứ, mặc kệ tất cả ra sao thì ra.
Dạo gần đây hắn mới bắt đầu cảm thấy thực sự muốn bước tiếp về phía trước. Cảm thấy có thể cho phép bản thân mong muốn thứ gì đó tươi sáng, ấm áp. Có được sự thay đổi tâm lý như vậy có thể nói một phần cũng là nhờ sự điên cuồng của Gyoten, ở điểm này thì Tada mang ơn cậu ta.
Nhưng thời gian ăn nhờ ở đậu bước sang năm thứ ba thì thực sự là quá dài.
Tada lại thở dài một tiếng thật lớn. Cảm giác bất lực khi không thể chỉ cho Gyoten biết thế nào là thường thức, chính nó mới đang ngấm vào máu. Nhờ sống chung với Gyoten mà hắn bất đắc dĩ nuôi dưỡng được lòng khoan dung, biết buông bỏ, nhưng cứ nghĩ đã đón ba cái Tết với tên đàn ông không phải ruột thịt, cũng chẳng phải người yêu hay bạn hữu thì khó mà tránh khỏi thở dài.
“Thôi nào thôi nào, để ý mấy chuyện lặt vặt đó làm chi!”
Gyoten tay này cầm cốc tay kia đưa đũa qua lại liên hồi từ đĩa rau củ hầm lên miệng.
“Người mà luôn nghĩ phải có một lý do dễ hiểu hay mối quan hệ nào đó thì mới sống cùng được với nhau, kẻ đó có thể coi là may mắn đấy. Hẳn là họ không thể tưởng tượng nổi lại tồn tại những người không có thể diện lẫn tài sản cần giữ gìn, nguyên lý hành động chẳng có gì ngoài theo cảm hứng. Nếu kiểu gì cũng phải có lý do thì cứ trả lời quách là ‘anh em sinh đôi’ cho xong!”
Gyoten nói đúng nhưng Tada từ khi nãy đã thắc mắc sang một chuyện hoàn toàn khác.
“Gyoten! Sao cậu toàn chọn ăn mỗi khoai nưa thế hả?”
“… Dễ nuốt chăng…?”
“Nhai cho kỹ vào!”
Bỗng cửa văn phòng bật mở mà không hề có dấu hiệu gì báo trước.
“Chúc mừng năm mới!”
Hai người phụ nữ ồn ào bước vào. Là Lulu và Hicy hành nghề bán phấn buôn hương sau ga Mahoro. Lulu quá phì nhiêu với thân hình như “nữ thần tự do thời Jomon” mặc chiếc đầm đính chi chít hạt kim sa vàng óng trông giống một tấm áo giáp, bên ngoài khoác áo lông thú dỏm. Giày cao gót thì màu bạc. Trên tay ôm con chihuahua thắt nơ trắng đỏ thay cho vòng xích cổ. Ban ngày Lulu đã diêm dúa lòe loẹt thì cũng là chuyện thường tình, nhưng đóng bộ chủ đề Tết như hôm nay thì thật kinh dị.
Hicy biết chừng mực hơn Lulu, ăn vận không chút điệu đà với áo len màu đen và quần jeans xanh khoác trên thân hình mảnh khảnh. Tay cầm hộp đựng đồ ăn bự chảng.
“Hai anh đúng là, lại chỉ ăn Tết tẻ nhạt hai người với nhau thôi phải hơm!”
Lulu lướt mắt qua mặt bàn rồi cố tình ngồi xuống bên cạnh Tada. Con Hana ngoan ngoãn nằm phủ phục trên đùi Lulu.
“Ai bảo tẻ nhạt?!” Vừa nhích mông ra nhường chỗ cho Hicy ngồi Gyoten vừa cự lại. “Đang ăn cả đồ hầm đây này!”
Gyoten, cậu trật tự giùm cái coi, Tada thầm ước. Nếu cậu đang nói tới món ăn tối qua thì đó không phải món hầm mà là cháo đấy. Do chính cậu mua ngoài cửa hàng tiện lợi chứ đâu.
“Sao lại có tới hai cái bánh giầy?”
Hicy ngồi xuống cạnh Gyoten, nghiêng đầu lấy làm lạ. Trên mặt bàn có bánh giầy hút trong túi chân không. Không hiểu sao lại có hai chiếc. Và đây cũng là đồ Gyoten mua ở cửa hàng tiện lợi về.
“Cho các cô một chiếc đấy!”
Gyoten xởi lởi nói, ánh mắt dòm lom lom vào hộp đồ ăn của Hicy đầy thèm thuồng.
“À quên đó, bọn em có làm nộm mang tới đây!”
Hicy mở nắp hộp rồi đặt lên bàn. Màu trắng lẫn màu cam khá bắt mắt.
“Hùng hục thái sợi đám rau củ này mà giờ cả cánh tay ê ẩm luôn đây nè!”
Lulu hất cao mặt đầy tự hào.
“Nào, ăn đi ăn đi!”
Tada nói cảm ơn và dùng đũa gắp lấy một miếng. Vị ngọt chua làm cả hàm ê buốt. Cảm giác cả khoang miệng đang nóng rực vì rượu được giải tỏa rất dễ chịu. Gyoten cũng ngoạm soạt một miếng nộm rau củ như húp mì. Chắc cậu ta cũng đang tận hưởng cái cảm giác dễ nuốt chăng?
Lulu và Hicy tự đi lấy cốc trong bếp và cũng bắt đầu nhâm nhi.
“May mà hai anh thích nộm rau củ.” Hicy tủm tỉm. “Vì em thấy nhiều đàn ông ghét vị giấm chua lắm nên cứ lo không biết hai anh thế nào.”
“Hai anh bá nghệ mà không ăn cho, thì bọn em chắc chết ngộp vì đống nộm này mất!” Lulu ngoảnh mặt tránh hộp thức ăn. “Từ mùng một Tết em với Hicy liên tục phải xơi nộm á, nên giờ nhìn thôi cũng phát ớn rồi!”
“Sao mà làm nhiều tới mức ấy hả?”
Tada hỏi thăm. Ngon thì ngon đấy nhưng đây không phải món nên làm nhiều tới mức muốn ngộp thở.
“Bọn em bị trúng kế ‘Cô bé bán diêm’!” Lulu uốn éo.
“Biết làm sao được Lulu. Đêm ba mươi mà!” Hicy giọng não nề.
Theo hai cô nàng giải thích thì vào thời khắc chuẩn bị bước sang năm mới, sau khi xong việc và trên đường đi về nhà trọ thì họ gặp xe bán rau lưu động.
“Bán rau vào đêm hôm khuya khoắt thế á?” Tada hơi bất ngờ.
“Đêm hôm thế ai còn có nhu cầu nhỉ? Lại là đêm giao thừa nữa chú!” Gyoten tỏ vẻ sửng sốt. Nhưng sự sửng sốt ấy có vẻ dành cho Lulu và Hicy chứ không phải với gánh hàng rau.
“Ô hay, từ ngày xưa người ta vẫn bảo cái nghề này năm hết tết đến hoặc thời tiết xấu mới vào cầu mà.” Lulu ưỡn ngực đầy khoa trương. “Ngày ít người qua lại thì mới vắng khách, mà như thế sẽ chắc chắn vợt được người con gái mình muốn, hẳn là họ nghĩ vậy đó!”
Lulu là người nhiệt tình với công việc, lúc nào cũng trang điểm kỹ càng để đợi khách. Kỹ quá đâm đạt tới ngưỡng bôi trát như “mặt nạ”. Đáng ra cũng cần nghiên cứu về xu hướng của khách hàng mới phải.
“Hiển nhiên, ai cũng nghĩ thế đấy!” Hicy tiếp lời nói. “Nên rốt cuộc năm hết tết đến và ngày xấu trời người lại đông hơn bình thường chứ lị!”
Cũng bởi trái tim của những gã đàn ông lóng ngóng không phân biệt nổi giữa sự nhiệt tình và ngu ngốc nên khu sau ga Mahoro mới có bao nhiêu màn bi hài kịch. Người chẳng biết cóc khô gì về chuyện làng chơi như Tada chỉ đành gật gù “Ra là thế!”
“Thế là đêm giao thừa hai cô cũng phải làm tới đêm muộn sao?”
“Chứ sao ạ! Mồng ba xong sớm nhưng tính ra là mấy ngày liền làm việc liên tục đó anh!”
Lulu ra điều than thở bận rộn nhưng chẳng qua muốn ngầm chứng tỏ “bản thân là một gái bán hoa có giá”. Cô nàng chớp chớp liên tục hàng mi giả trông hệt con rết. Có vẻ cô nàng định nháy mắt với Tada. Nhưng cả hai mắt đều nhắm tịt lại thật mắc cười.
Tada và Lulu quen biết nhau từ quan hệ giữa tiệm bá nghệ và khách hàng. Giờ đây, thêm cả Hicy họ có thể chia sẻ với nhau không khác gì những người bạn thân. Nhưng Lulu là người có cá tính giống một con tắc kè bảy màu còn Tada thì lại không có gan tiến tới. Hắn chỉ gật gù kiểu vô thưởng vô phạt “Vất vả thật!”, tảng lờ cái chớp mắt rất khơi gợi của Lulu.
“Cho nên phải xả hơi chút không là hỏng hết da!”
Ôi dào, lúc nào chẳng trát phấn như mặt nạ cần gì để ý da xấu với đẹp. Tada nghĩ thế nhưng tất nhiên là hắn im lặng.
Hicy thản nhiên đưa câu chuyện quay về quỹ đạo.
“Túm lại là cái xe bán rau đậu bên vệ đường ấy. Trên thùng xe có căng bạt, nó là loại xe tải hạng nhẹ màu xanh.”
“Sau ga thì lấy đâu ra mấy người mua rau nhỉ!”
Khu phố Đèn Xanh
Là khu mại dâm bất hợp pháp khi đó.
Sau tuyến JR ga Mahoro ngày xưa vốn là khu phố Đèn Xanh. Chẳng hiểu do tàn dư hay sao mà bây giờ nơi đây vẫn là khu phố bán hoa có phần hơi hiu quạnh. Dọc bờ sông Kameo chảy song song với tuyến đường sắt là những căn nhà gỗ cấp bốn mờ ám xây liền nhau, ở đó có những cô gái bán hoa như Lulu và Hicy đứng đợi khách. Băng qua con sông Kameo là sang luôn tỉnh Kanagawa. Bên đó có những nhà nghỉ lớn nằm san sát, hút bước chân quấn quýt gấp gáp của những đôi trai gái.
Nếu không có việc gì đặc biệt người dân ở Mahoro chẳng mấy khi đặt chân tới khu sau ga. Việc đặc biệt tức là tất tần tật những thứ liên quan tới nhu cầu sinh lý. Chắc chắn luôn một điều là những gia đình nói chuyện với nhau theo kiểu “Mẹ ơi mẹ, em bé từ đâu tới ạ?” “Là do con cò mang tới đó con!” thì không bao giờ tới khu sau ga này làm gì.
“Nhưng ngày ba mươi Tết đúng là đông người qua lại hơn hẳn mọi khi đấy. Không chỉ có mấy ông tìm gái đâu mà cả người đi lễ đêm giao thừa cũng đi qua đường sau ga.” Hicy vừa nhấp môi một ngụm rượu vừa nói. “Trên thùng xe lắp giá bày rau củ và có vẻ đã bán được hơn phân nửa rồi!”
“Rau này rẻ lắm hả?” Gyoten im lặng nãy giờ đột nhiên buông đũa đặt câu hỏi. Dường như cậu ta đã ăn sạch bách món khoai nưa trong đĩa rau củ hầm.
“Cũng chả biết đắt hay rẻ nhỉ!”
Lulu và Hicy quay sang nhìn nhau.
“Vì bình thường bọn em cũng chẳng mấy khi mua rau nên không rõ. Nhưng có vẻ không đắt hơn giá ngoài chợ chăng?”
“Chắc thế. Thấy có cờ ghi Rau sạch không thuốc nên chắc mất công chăm sóc lắm!”
Nói vậy rồi Hicy bất giác quay sang nhìn Tada như nhớ ra điều gì. “Này, anh nhớ không? Là mấy người phát tờ rơi ở quảng trường cửa Nam trước ga mấy bữa trước ấy!”
“À ừ có!” Tada gật đầu. “Tôi cũng từng nhận tờ rơi rồi!”