Kinh Cầu cho Một Đứa Trẻ Không Ra Đời
Tác giả Kertész Imre là một nhà văn xuất sắc người Hungary, với tác phẩm nổi tiếng “Không số phận” được Nobel văn học công nhận. Cuốn tiểu thuyết “Kinh Cầu cho Một Đứa Trẻ Không Ra Đời” là phần tiếp nối được đánh giá cao.
Ở đây, chúng ta gặp một người đàn ông Do thái quyết định không muốn có con, dẫn đến một cuộc sống đầy tranh chấp với người vợ. Nhân vật chính chịu vết thương sâu từ quá khứ đen tối, từ những trại tập trung khủng bố của phát xít Đức. Ông từ chối kế thừa và chấp nhận một cuộc sống cô đơn.
Cuốn tiểu thuyết này không chỉ mô tả cuộc sống của người Do thái sau thảm họa chiến tranh, mà còn vươn lên triết lý đậm nét về sự hủy diệt tinh thần con người. Với lối viết nhịp nhàng và sâu sắc của mình, Kertész Imre đã tạo nên một tác phẩm văn học đỉnh cao, đáng đọc.
Nhìn chung, “Kinh Cầu cho Một Đứa Trẻ Không Ra Đời” là một câu chuyện đầy cảm xúc, đáng để mọi người dành thời gian đọc và suy ngẫm.Tiếp tục khám phá vẻ đẹp của “Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời”. Nhân vật chính, một nhà văn và dịch giả, dù chọn con đường sống độc thân nhưng qua tác phẩm và dịch phẩm, ông vẫn mãi sống bằng nghệ thuật và văn chương, truyền tải giá trị văn hóa sâu sắc đến thế giới. Đây chính là tinh hoa vĩnh cửu của văn chương và nghệ thuật, mang ý nghĩa sâu sắc.
Thú vị hơn nữa, triết lý riêng biệt của Kertész Imre trong tác phẩm đã gặt hái nhiều công nhận, đồng thời mang nhiều yếu tố hiện đại của thế kỷ XX, khiến “Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời” trở thành một tác phẩm vĩ đại, một trong những kiệt tác văn chương của châu Âu và thế giới. Với sự ảnh hưởng từ các triết gia nổi tiếng như Elias Canetti, Sigmund Freud, Friedrich Nietzsche, và nhiều người khác, tác phẩm của Kertész Imre là một bức tranh tinh tế và sâu sắc.
Được xuất bản lần đầu tại Việt Nam, việc dịch thuật đầy công phu và cẩn thận đã mang đến cho độc giả Việt một ấn phẩm chất lượng. Chúng ta hy vọng, sau “Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời”, sẽ có thêm nhiều tác phẩm xuất sắc khác của nhà văn đoạt giải Nobel Hungary Kertész Imre, giúp độc giả khám phá thêm văn học Hungary độc đáo. Chúng ta không nên bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để khám phá thế giới văn hóa phong phú của châu Âu, đặc biệt là văn học Hungary.Trong không khí tươi mới – mặc dù có chút ô nhiễm – để làm thông thoáng tâm trí của mình, đó là lý do tại sao chúng ta nên quan tâm đến ý nghĩa của từ ngữ. Điều này không chỉ là âm nhạc cho tai mà là nguồn tri thức bổ ích. Tôi đã dành thời gian ở đây, trong thung lũng núi trung tâm của Hungary, tại một ngôi nhà nghỉ mát. Không gian này không chỉ để nghỉ ngơi mà còn là nơi làm việc. Tôi luôn làm việc vì thấy rằng công việc chính là yếu tố duy trì sự tồn tại của tôi. Nếu không làm việc, sẽ không biết tương lai ra sao.
Tôi ở trong một căn nhà với những người đồng quan điểm, những người mà tôi không thể tránh khỏi. Trong những lúc ấy, việc kết nối và tương tác với họ trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Gặp phải Tiến sĩ Obláth, một triết gia với vẻ ngoài béo mập, trang bị cho mình kiến thức triết học hùng hậu.
Và khi vợ tôi, người đã từ lâu không còn là vợ, đưa ra câu hỏi về con cái, sự hiểu biết và nỗi đau trong tâm tôi bắt đầu dần hiện hữu. Cuộc sống như một trò đùa, dịch thuật không ngừng đưa tôi đến với những suy tư sâu sắc về sự tồn tại và tình cha mẹ. Đó chính là khả năng điều chỉnh và tác động của chúng ta đối với thế giới xung quanh, nhất là với con cái.Cuốn sách này thực sự đầy kỳ vọng, đầy nước mắt nhưng cũng không kém phần hứng khởi. Câu chuyện về những lối sống và quyết định khó khăn, với một chút lãng mạn và nhiệt huyết đáng trân trọng. Sự tận tâm và lòng nhiệt thành của tác giả đã thực sự chạm đến lòng đọc giả. Bạn sẽ cảm nhận được sự chăm sóc và kiến thức chuyên sâu thông qua mỗi trang sách. Đúng là một tác phẩm đáng để khám phá!Mực châm chọc không chỉ là một tác phẩm châm biếm, có thể hơi trớ trêu (nhưng điều này đương nhiên không phải quan trọng). Từ một góc nhìn nào đó, nó thực sự vụng về, như thể có một ai đó luôn đẩy ngòi bút của bạn đi theo hướng khác, khiến bạn viết ra những từ hoàn toàn khác so với những gì ban đầu đã định. Kết quả là một bức tranh màu sắc, nhưng không bao giờ chứa đựng tình yêu, đơn giản là vậy, bạn sợ rằng, có lẽ trong lòng bạn không hoàn toàn đầy yêu thương. Nhưng, lạy Chúa của bạn, bạn vẫn biết cách yêu, và tại sao. Đã có những chia sẻ từ Tiến sĩ Obláth đến mức khiến bạn phải chú ý sâu, và cuối cùng (sau này bạn gọi đó là sự định mệnh), những điều đó đã chạm vào tận sâu lòng bạn. Anh ấy nói rằng anh ấy không có con, không có ai cả, ngoại trừ một bà vợ già đang đấu tranh với tuổi tác. Anh ấy giảng giải một cách mơ hồ, hay nói cách khác, định nghĩa một cách mập mờ, vì anh ấy tin rằng bạn hiểu, điều mà bạn muốn hiểu, mặc dù bạn chẳng hề muốn, nhưng cuối cùng bạn vẫn hiểu, tất nhiên là vậy. Đến đây, Tiến sĩ Obláth ngừng lại giữa lối mòn, vì trước đó chúng ta đã bắt đầu bước, hai sinh vật xã hội, hai người đàn ông trung niên đang trò chuyện giữa đống lá rụng, hai chấm buồn trên bức tranh thiên nhiên, hai vết tạt phá hủy sự hài hòa thiên nhiên, chỉ có điều bạn quên rằng, bạn lẽo đẽo sau Tiến sĩ, hoặc anh ấy lẽo đẽo sau bạn, không nên tỏ ra kiêu ngạo, nhưng chắc chắn rằng bạn lẽo đẽo sau anh Obláth, có lẽ để trốn tránh anh ấy, vì trong khoảnh khắc phù hợp nhất, bạn có thể quay trở lại; tổng cảm nhận, Tiến sĩ Obláth dừng lại giữa con đường trong rừng, chỉ bằng một cử động buồn thảm mênh mông, anh ấy căng khuôn mặt, xẹp xuống, thêm vào đó, anh ấy ngước đầu mũ kỳ lạ, lấc cấc về phía sau, rồi anh ấy hướng ánh mắt vào một cành cây, như một chiếc áo rách bẩn thỉu, nhưng vẫn sẵn sàng phục vụ. Chúng ta dừng lại giữa một cách yên lặng, bạn bị thu hút trong sự ám ảnh của anh ấy, còn anh Obláth, của rừng, bạn cảm thấy mình sắp trở thành nhân chứng cho một tuyên bố được chờ đợi từ trái tim của anh ấy; và cuối cùng, Tiến sĩ Obláth nói, anh ấy cảm thấy điều gì đó đã xảy ra, hoặc chính xác hơn, điều chưa xảy ra, là cơ hội đã qua đi, nghĩa là anh ấy không nghĩ đến việc nối dõi, mà đến một khía cạnh trừu tượng, và phải thừa nhận rằng, đó thực sự là một sự an ủi, khi con người đã đạt được – hay chính xác hơn, không đạt được, nhiệm vụ cá nhân và trên hết, nhiệm vụ được kéo dài qua các thế hệ tiếp theo, đó là trách nhiệm quan trọng, buộc phải đảm bảo sự tiếp tục của cuộc sống, thoát khỏi tử vong, những điều kéo dài và phát triển qua các thế hệ, ngoài việc tồn tại, đây chính là trách nhiệm, một trách nhiệm tiền kiến, nhưng vô cùng thiết thực của con người đối với cuộc sống, để không cảm thấy vô dụng, thừa phần hoặc tận trời, đó là sự bế tắc với đời, là sự khô héo và liệt dương; anh ấy cũng không lo lắng về những biểu hiện buồn tủi của tuổi già không có sự hỗ trợ, không, thực sự anh ấy lo sợ về “sự vôi hóa tình cảm”, anh ấy nói như vậy, Tiến sĩ Obláth sử dụng từ ngữ đúng cho những điều này, khi giữa chừng, anh ấy bước đi về phía nơi chúng ta đang dự định nghỉ ngơi, nhưng thực ra, giờ đây bạn hiểu rằng, anh ấy đang nói đến sự vôi hóa tình cảm. Trên con đường của anh ấy, bạnTheo dõi chặt chẽ từng chi tiết như một người bạn đồng hành trung thành, trong trạng thái tinh thần đầy kích động với những từng từ đầy lôi cuốn của tác giả, tuy nhiên, không chia sẻ nỗi sợ hãi với ông, bởi, tôi tin rằng chỉ là một thoáng chốc, và dù mọi khía cạnh đều quan trọng, trong thực tế vĩnh cửu chỉ là nỗi sợ hãi mà chúng ta cần phải đối mặt, vứt nó vào chậu nước linh thiêng, bởi khi đối diện, chúng ta sẽ không còn sợ nó nữa, không còn nhớ đến nỗi sợ, bởi nó đã mất sức mạnh đối với chúng ta, chúng ta hòa mình vào đó, nó trở thành của chúng ta và chúng ta trở thành của nó. Bởi vì chỉ là một bước dấn vào cái hố, cái hố chôn cất, mà tôi đang khám phá (với sự thoải mái ở đó), vì vậy, tôi muốn nói, không phải với một nhà hiền triết, chỉ với bản thân mình, rằng đối với sự suy tàn cảm xúc, không cần phải sợ hãi, mà cần chấp nhận, ngay cả khi không đón nhận một cách trực tiếp, như một bàn tay cửu vớt hướng về chúng ta, một bàn tay tự nhiên hướng chúng ta đến vực sâu, chắc chắn: vì nếu như thưa ông Kappus, thế giới này không phản kháng chúng ta, và dù có chất nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa, chúng ta nên cố gắng yêu chúng, vì tôi nghĩ, có lẽ điều này vẫn chưa hoàn toàn đúng, có cái gì đó không thực tế, mà tôi luôn nghe thấy, như một nhạc trưởng nghe thấy ngay lập tức nốt âm sai của còi kèn, do một lỗi nhỏ, thổi cao hơn một nửa nốt. Cái âm thanh giả dối này, không chỉ từ bên trong tôi, nhưng xung quanh tôi, trong không gian, có thể nói, vũ trụ hẹp hòi hoặc lớn lao của tôi, lúc nào tôi cũng nghe thấy, thậm chí trong bức tranh thiên nhiên kỳ lạ này, với rừng cây (sồi, hoặc phong) um tùm, với dòng nước hôi tanh và bầu trời u ám phai màu, thoát ra khỏi hàng cây sồi, tại đây, thưa ông Kappus thân mến, tôi không cảm nhận tiếng gọi thúc đẩy ý nghĩ “trở thành Nguyên tác tự nhiên, để sáng tạo, để hình thành”, cái ý này, đúng không, sẽ không đạt được gì nếu không kiểm chứng và biến nó thành hiện thực lớn hơn, nếu thiếu sự đồng tình của hàng nghìn âm thanh vọng ra từ các loài vật và sự kiện… Đúng vậy, vì vô ích chúng làm trì hoãn chúng ta (về vấn đề này, tôi chỉ muốn nói thế), trong bí mật, nếu chúng ta lặng yên và cẩn trọng theo dõi sự lưu thông của máu, và những giấc mơ sợ hãi của chúng ta, ý nghĩa ở đây, trong bí mật – tôi chỉ ở trong bí mật này, mới cảm nhận sự đồng thanh của hàng nghìn giai điệu vọng ra từ mọi vật và mọi người – chúng ta luôn luôn và quyết tâm muốn sống, một cách khao khát, vô linh hồn, một cách không lành mạnh, đúng vậy, dù sống như thế này, cũng không ổn, nhưng sống như thế kia, cũng không được… Chính vì thế, đừng sa đà vào trạng thái cảm xúc này, hay chính xác hơn, vào gần như tất cả các trạng thái, hoặc ít nhất, trong tất cả những trạng thái tôi đã trải qua. Tôi cảm thấy nghe thấy âm thanh phá hỏng của còi kèn, tôi đặt ra một câu hỏi đầy thách thức về chuyên môn của ông, mang tính chất trí thức, nhưng tuyệt đối không phải câu hỏi thông thạo, rằng tại sao mọi thứ lại như vậy? tất cả chúng ta đều gặp vấn đề ư? cuối cùng, khi nào “chúng ta đã đánh bại quyền lực của chúng ta”? tại sao, không thể thay đổi và không có thứ gì đánh lừa được, chúng ta mãi mãi không thể hiểu biết những gì chúng ta hiểu? và tiếp tục như vậy, như thể tôi không biết những gì tôi biết, nhưng phải bắt buộc phải nói lên, cảm xúc không giải thích, như một loại sợ hãi nào đó, giống như người đứng giữa hoang dã ma quỷ: và rồi trên mặt tiến sĩ Obláth, nhìn lại khuôn mặt của nhà đạo đức hiểu biết từ vùng cao nguyên trung Hungary, khuôn mặt của người tín đồ tầng lớp trung ương, khuôn mặt của tầng lớp trí thức trung bình.Một tác phẩm ngẫu hứng bằng văn học, với những ý nghĩ sáng tạo và sâu sắc về tư duy và tồn tại. Tác giả hình dung với tâm trí sắc bén về cuộc sống, niềm tin, và văn hóa hiện đại. Thông qua những trang viết dày “câu chuyện lộn xộn” này, chúng ta được đắm chìm trong thế giới tư duy sâu lắng với những cảm xúc đan xen. Mỗi dòng văn đều đầy sức mạnh và ý nghĩa, khơi dậy sự tò mò và khám phá bản chất của con người và cuộc sống. Đây thực sự là một tác phẩm đáng đọc và đáng suy ngẫm.Một truyện đầy sự tinh tế và tâm huyết. Tác giả đã đặt ra những câu hỏi tư duy sâu sắc và làm cho ta suy ngẫm về cuộc sống và ý nghĩa của nó. Đừng bỏ lỡ cơ hội đọc cuốn sách hấp dẫn này – “Kinh cầu cho một đứa trẻ không ra đời” của Imre Kertesz.