Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2 của tác giả Tây Tử Tự & Lê Sông (dịch), cũng như link tải ebook Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2 miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: Bệnh chết, tai nạn chết, bị sát hại, nhảy lầu chết… Liệu họ có còn cơ hội được sống? Có, mười hai cánh cửa được mở ra, mười hai thế giới. Đến với thế giới của cửa, bạn sẽ có cuộc đời mới. Nhưng cái giá phải trả không hề rẻ, thua cuộc là kết thúc cả trong cửa lẫn ngoài đời. Liệu Lâm Thu Thạch – một kiến trúc sư bình thường có vượt qua được không?
“Chỉ có người nắm giữ chìa khóa, mới thoát khỏi cái chết đã định sẵn”.
Bộ sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc gồm 4 tập với các phần như sau:
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Mục lục sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
Chương 42 Khung tranh màu đen
Chương 43 Điểm tô giấc mộng
Chương 44 Tranh lồng trong khung
Chương 45 Trở về thế giới thực
Chương 46 Mảnh tình của Lê Đông Nguyên
Chương 47 Học viện Điện ảnh
Chương 48 Tá Tử ơi
Chương 49 Lộ Tá Tử
Chương 50 Ba năm trước
Chương 51 Chân tướng
Chương 52 Thoát ra
Chương 53 Nhúng mình vào hiện thực
Chương 54 Cửa thứ sáu
Chương 55 Đứa trẻ mất tích
Chương 56 Xưởng đồ hộp
Chương 57 Cái mũ đen
Chương 58 Người thứ tư
Chương 59 Vật truyền lại
Chương 60 Slender Man thứ hai
Chương 61 Về đến nhà rồi
Chương 62 Chuẩn bị đi làm
Chương 63 Cửa thứ bảy
Chương 64 Mưu hại
Chương 65 Bác sĩ
Chương 66 Giết người
Chương 67 Cái chết của Giang Anh Duệ
Chương 68 Cái chết của Hồ Điệp
Chương 69 Trời sinh một đôi
Chương 70 Thèm khát
Chương 71 Cửa thứ tám
Chương 72 Hỏa hoạn
Chương 73 Lại nữa
Chương 74 Chỉnh mũ áo
Chương 75 Thiên Sơn
Đọc thử sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
Chương 42 Khung tranh màu đen
Ngủ trên giường là điều không thể rồi, cả đời này cũng không thể ngủ trên giường, sàn nhà vừa cứng vừa lạnh mới là thứ mình thích nhất… Đàm Tảo Tảo nằm trên sàn nhà tự thôi miên mình như thế.
Vì Nguyễn Nam Chúc đã lạnh lùng cự tuyệt. Rốt cuộc hai người đàn ông ôm nhau nằm chung một giường, còn Đàm Tảo Tảo liễu yếu đào tơ phải nằm dưới đất. Dĩ nhiên Đàm Tảo Tảo không quên rủa xả trong lòng khi trải nệm, chỉ mong đêm nay Lâm Thu Thạch quậy cho Nguyễn Nam Chúc thức trắng chơi.
Sau giấc ngủ trưa, bên ngoài bắt đầu mưa lất phất.
Mây đen nặng trĩu giăng kín bầu trời, cơn mưa nhỏ rào rào từng hạt rơi xuống mặt đất, tạo ra những tiếng tí tách trong trẻo. Lâm Thu Thạch tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, cậu ra cửa sổ đứng một lát.
Xuyên qua lớp kính trong suốt, cậu nhìn về phía hàng cây bụi um tùm bao quanh lâu đài.
Những cây bụi này có lẽ là thực vật họ Tường Vi, nhưng không vào mùa hoa, cành cây không ai cắt tỉa trông khá lộn xộn.
Nước mưa khiến không khí trở nên ẩm ướt, thứ mùi tanh nồng kỳ quặc bắt đầu lan tỏa khắp nơi, có điều không nồng nặc như đêm qua, chỉ thoang thoảng, chợt có, chợt không.
“Họ chạy ra ngoài làm gì vậy?” Đàm Tảo Tảo ngó qua cửa sổ, thấy có ba người cầm ô đang đi về phía cổng lâu đài.
Những người này cũng là người trong nhóm, hình như họ đang tìm vật gì đó.
“Tìm manh mối.” Lâm Thu Thạch cũng nhìn thấy ba người nọ: “Chắc họ đã phát hiện ra điều gì rồi?”
Đàm Tảo Tảo nói: “Chúng ta có cần đi theo không?”
Lâm Thu Thạch quay vào liếc Nguyễn Nam Chúc bấy giờ vẫn nằm ườn trên giường.
Nguyễn Nam Chúc bắt gặp ánh mắt Lâm Thu Thạch, uể oải nói: “Không đi đâu.” Hắn lạnh lùng tiếp: “Tôi ghét trời mưa.”
Lâm Thu Thạch nói: “Vậy thôi không đi.”
Ba người ở bên ngoài đã tiến sâu vào các bụi cây, biến mất khỏi tầm mắt Lâm Thu Thạch.
“Ướt nhớp nháp là một cảm giác cực kỳ khó chịu.” Nguyễn Nam Chúc mặc áo khoác, xỏ giày: “Chúng ta vẫn chưa thăm dò hết bên trong lâu đài, đi thôi.”
Lâu đài rất rộng, chỉ một buổi sáng khó mà kiểm tra hết được.
Do sáng nay cô gái tên Tiểu Tố không may gặp chuyện, bầu không khí trong các nhóm trước đây vốn gượng gạo, nay càng trầm lặng, đa phần họ tụ tập trong nhà ăn, chẳng dám đi đâu.
Ngày hôm ấy cứ thế trôi qua, sau bữa ăn tối, mọi người ai về phòng nấy.
Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch ở một mình có sợ không.
Lâm Thu Thạch: “Vẫn ổn, nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ qua tìm anh.”
Nguyễn Nam Chúc gật đầu, nhìn theo Lâm Thu Thạch về phòng, sau đó quay người đẩy cửa phòng mình.
Do trời mưa nên tuy mới khoảng sáu giờ chiều, bên ngoài đã tối mịt. Trước khi tắm rửa, Lâm Thu Thạch ra cửa sổ quan sát, dưới ánh sáng yếu ớt từ trong phòng hắt ra, những dây leo rậm rạp bên ngoài trông như hàng trăm cánh tay đang giương nanh múa vuốt bám lấy chân tường.
Chỗ đêm hôm trước phát hiện bóng người vẫn trống không, chưa thấy có điều gì kỳ quái xuất hiện.
Lâm Thu Thạch ngắm cảnh một lát, rồi quay người đi vào nhà tắm.
Sau khi xong xuôi, cậu vừa lau tóc vừa bước tới bên giường, bỗng, bước chân cậu khựng lại… Lâm Thu Thạch trông thấy một bóng đen ở ngoài cửa sổ.
Một bóng người màu đen quay lưng lại phía cậu.
Người này mặc đồ đen từ đầu đến chân, đội mũ rộng vành, kẻ đó đứng trầm ngâm dưới mưa, quay lưng về phía Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu khẽ liếm bờ môi khô rát, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh.
Tuy rất mơ hồ, nhưng Lâm Thu Thạch đoán chắc đó là bà chủ của lâu đài. Thứ mà cậu trông thấy ngày hôm qua đích thực không phải ảo giác.
Đã muộn lắm rồi, bà ta lại vào trong bụi rậm làm cái gì?
Nghi vấn của cậu nhất thời khó mà tìm ra đáp án.
Bóng người trong mưa đã hóa thành một bức tượng bất động, cứng đờ, đứng sừng sững ở đó.
Lâm Thu Thạch nhìn suốt mười phút đồng hồ, bóng người không mảy may cử động chút nào, cuối cùng chính Lâm Thu Thạch cảm thấy mệt, sau khi nhìn đồng hồ, cậu quay vào nằm lên chiếc giường êm ái.
Nhưng chỉ vừa mới thư giãn giây lát, Lâm Thu Thạch chợt nhận ra một chuyện ghê người, bức tường đáng lẽ phải trống trơn trước mắt cậu, đột nhiên có thêm một khung tranh.
Trong tranh vẽ một người phụ nữ mặt không chút biểu cảm, mặc áo đen, đội mũ đen, nước mưa theo vành mũ chậm rãi rỏ xuống. Đôi mắt người phụ nữ nhắm hờ, da mặt trắng sáp tựa tờ giấy… Chính là nó, bức tranh Người đàn bà trong mưa.
Lâm Thu Thạch cứng đờ người, cậu gắng gượng bò dậy, định rời khỏi phòng.
Khi đi ra cửa, mũi cậu tràn ngập thứ mùi tanh ẩm của nước mưa, mùi rất đậm đặc khiến cậu cảm thấy mình đang phải thở trong nước. Lâm Thu Thạch ý thức được bức tường phía sau khung tranh bắt đầu xuất hiện vết ố đen.
Vết ố giống như do bị ngấm nước, lan dần trên tường tạo thành một hình ảnh quái dị, vừa giống một khuôn mặt, vừa giống một thân người.
Lâm Thu Thạch vặn nắm cửa, vội vã rời khỏi phòng mình, sang gõ cửa phòng Nguyễn Nam Chúc.
Sau giây lát, cửa phòng đối diện mở ra, đó là Đàm Tảo Tảo, thấy sắc mặt Lâm Thu Thạch không ổn, cô lập tức hiểu là đã có chuyện gì đó xảy ra: “Sao vậy? Có cái gì à?”
“Ừ.” Lâm Thu Thạch nói: “Tình hình phòng tôi không ổn.”
“Vào đây.” Đàm Tảo Tảo nhường đường cho Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch thở hắt ra, đang định bước vào trong, cậu chợt nhận ra có gì đó sai sai, cánh cửa mà Đàm Tảo Tảo đang vịn vào được mở sang bên trái.
Trong lâu đài, tất cả cửa phòng đều mở về bên phải mà.
Lâm Thu Thạch thần người trong giây lát, cậu không tiến lên, mà chầm chậm lùi một bước.
“Sao thế?” Đàm Tảo Tảo tỏ vẻ nghi hoặc, trông nét mặt cô ta hoàn toàn bình thường, chẳng khác gì Đàm Tảo Tảo đi cùng họ vào ban ngày.
“Cô tên gì?” Lâm Thu Thạch nói: “Cô tên gì ấy nhỉ, tôi quên mất rồi.”
“Tôi tên Hứa Hiểu Chanh chứ gì nữa.” Đàm Tảo Tảo nhìn Lâm Thu Thạch lạ lẫm, như thể nhìn một con quái vật: “Đầu óc anh sao thế? Sợ quá nên lú lẫn à?”
Quả thực Lâm Thu Thạch không cười nổi, những lúc không có ai thì bọn họ đều gọi tên thật của Đàm Tảo Tảo. Cậu không nói chuyện với “Đàm Tảo Tảo” nữa, quay người bỏ chạy về phòng mình.
Hành động của Lâm Thu Thạch khiến “Đàm Tảo Tảo” giật mình, tới khi Lâm Thu Thạch sập cửa, cô ta mới kịp phản ứng. Cô ta chạy lại gõ cửa mấy cái, nói: “Dư Lâm Lâm, anh không sao chứ? Dư Lâm Lâm? Anh bị trúng tà hay sao vậy?”