Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3 của tác giả Tây Tử Tự & Lê Sông (dịch), cũng như link tải ebook Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3 miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: Bệnh chết, tai nạn chết, bị sát hại, nhảy lầu chết… Liệu họ có còn cơ hội được sống? Có, mười hai cánh cửa được mở ra, mười hai thế giới. Đến với thế giới của cửa, bạn sẽ có cuộc đời mới. Nhưng cái giá phải trả không hề rẻ, thua cuộc là kết thúc cả trong cửa lẫn ngoài đời. Liệu Lâm Thu Thạch – một kiến trúc sư bình thường có vượt qua được không?
“Chỉ có người nắm giữ chìa khóa, mới thoát khỏi cái chết đã định sẵn”.
Bộ sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc gồm 4 tập với các phần như sau:
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Mục lục sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
Chương 76 Rời cửa
Chương 77 Chuyện trong cửa
Chương 78 Ngoài dự liệu
Chương 79 Thế giới ngoài kia
Chương 80 Cửa thứ chín
Chương 81 Hiến tế
Chương 82 Đêm đến
Chương 83 Đèn dầu
Chương 84 Chiếc đèn biến mất
Chương 85 Những chiếc đèn trong từ đường
Chương 86 Thần sông thật sự
Chương 87 Rời thị trấn
Chương 88 Cái chết bất ngờ
Chương 89 Sự cố bất ngờ
Chương 90 Cửa thứ mười
Chương 91 Búp bê cầu nắng
Chương 92 Chiếc ô giấy dầu
Chương 93 Miếu thần
Chương 94 Báo thù
Chương 95 Quay lại hiện thực
Chương 96 Một ngày ở hiện thực
Chương 97 Cửa thứ mười một
Chương 98 Bức tượng
Chương 99 Phòng sinh hoạt
Chương 100 Chu Như Viên
Chương 101 Đếm ngược
Chương 102 Thân phận thật sự
Chương 103 Nghịch lý
Chương 104 Trả nợ
Chương 105 Lễ trao giải
Chương 106 Nhàn rỗi
Chương 107 Cửa thứ mười hai
Chương 108 Lời đáp dối gian
Chương 109 Hạn chế
Đọc thử sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
Chương 76 Rời cửa
Lâm Thu Thạch vô cùng kinh ngạc khi biết La Thiên Thủy không phải người. Nhưng khi quan sát phản ứng của Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ, cậu thấy cả hai đều không quá sửng sốt. Dường như họ đã sớm quen với những việc tương tự thế này rồi.
Nguyễn Nam Chúc trở về bàn, bảo: “Em đã nói chuyện với họ, không có vấn đề gì lớn. La Thiên Thủy gặp sự cố ở cửa khác.”
Lâm Thu Thạch nhìn hắn, nói: “Việc như thế này có thường xảy ra không?”
Nguyễn Nam Chúc đáp bằng giọng đều đều: “Dĩ nhiên là không.”
Lâm Thu Thạch: “Nhưng La Thiên Thủy đã chết ở cửa trước, tại sao vẫn có thể…”
Nguyễn Nam Chúc lại ngắt lời Lâm Thu Thạch, giọng hắn hơi lạnh lùng, dường như không muốn Lâm Thu Thạch tiếp tục đào sâu thêm chuyện này, cũng không muốn cậu đặt thêm câu hỏi nào nữa: “Việc đó không quan trọng, ít nhất là không quan trọng ở cửa này.”
Lâm Thu Thạch nghe vậy đành gật đầu, mặc dù cậu cảm thấy thái độ Nguyễn Nam Chúc có hơi kỳ lạ, nhưng lại chẳng thể tìm ra điểm gì bất hợp lý trong lời hắn nói. Chuyện của La Thiên Thủy quả thực không liên quan đến cánh cửa này.
Sau khi xác định thân phận của La Thiên Thủy, Nguyễn Nam Chúc đồng ý hợp tác với hai anh em họ La, ba người bắt đầu cùng nhau thảo luận kế hoạch để lấy được chìa khóa vào đêm nay.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Chúng ta không nên vào hết, hai người ở bên ngoài chờ nhé.”
Lâm Thu Thạch không đồng ý với đề nghị của Nguyễn Nam Chúc: “Có lẽ tôi vào sẽ thích hợp hơn.” Cậu ngập ngừng trong giây lát rồi nói ra suy nghĩ trong lòng: “Dù gì bây giờ vẫn chưa rõ La Thiên Thủy và La Thiên Sơn là địch hay bạn, nếu tôi gặp chuyện ở trong phòng, thì may ra vẫn còn anh nghĩ cách cứu vãn tình thế.”
Đổi lại, nếu là Nguyễn Nam Chúc gặp chuyện, e rằng Lâm Thu Thạch và Trình Nhất Tạ đều bó tay chịu chết.
Nguyễn Nam Chúc khẽ thở dài, rõ ràng hắn vẫn đang do dự.
Trình Nhất Tạ thản nhiên nói: “Anh Nguyễn, anh không thể bảo vệ anh Thu Thạch cả đời được đâu.”
Lâm Thu Thạch nghe vậy hơi ngẩn ra, cậu cảm thấy lời của Trình Nhất Tạ có ẩn ý khác, bèn quay sang liếc cậu nhóc một chặp.
Nguyễn Nam Chúc mặt lạnh như tiền: “Sao em biết anh không thể?”
Trình Nhất Tạ không đáp.
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, Lâm Thu Thạch đành nói: “Nam Chúc, cứ để tôi đi đi, không sao đâu.”
Nguyễn Nam Chúc khẽ gõ ngón tay trên mặt bàn, cuối cùng hắn đồng ý với kế hoạch của Lâm Thu Thạch. Ba người quyết định cử Lâm Thu Thạch vào phòng lấy chìa khóa một mình, còn Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ ở bên ngoài canh chừng La Thiên Sơn và La Thiên Thủy, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mới chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhóm người vào cửa đã bỏ mạng gần hết.
Cánh cửa này không hề giống với những cửa khác, ấy là nếu không có vật phẩm, ngay cả những người xung quanh còn sống hay đã chết cũng không cách nào biết được, thậm chí người đang ngủ chung giường với mình có khi đã chết được mấy ngày rồi cũng nên.
Khoảng ba giờ chiều, Nguyễn Nam Chúc thảo luận một số việc liên quan đến kế hoạch lấy chìa khóa cùng anh em La Thiên Sơn.
“Khi đó, tôi sẽ tiến vào trong gương, dụ hai mẹ con nhà kia đi ra khỏi căn phòng. Khoảng thời gian ước chừng tầm năm phút.” Dường như La Thiên Thủy đã thản nhiên chấp nhận cái chết của mình từ rất sớm, cô ta bình tĩnh giải thích: “Cho nên nhóm các anh có năm phút, nhất định phải rời khỏi căn phòng đó trong vòng năm phút.”
“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Hai người tìm thấy vị trí cửa ra chưa?”
“Vẫn chưa.” Từ buổi sáng khi Nguyễn Nam Chúc vạch trần chuyện La Thiên Thủy là người chết, La Thiên Sơn đã không còn giữ thái độ ôn hòa lễ độ nữa, thay vào đó là vẻ lạnh lùng chẳng buồn che giấu, hắn nói: “Nhưng chắc chắn nó nằm ở tầng ba mươi tư.”
Nguyễn Nam Chúc nghĩ ngợi điều gì đó.
“Còn mấy người sẽ cử ai vào phòng lấy chìa khóa?” La Thiên Sơn hỏi.
“Tôi.” Lâm Thu Thạch thông báo kết quả cuộc thảo luận nội bộ.
“Anh? Ai quyết định điều đó? Các bạn của anh à?” Nghe được câu trả lời từ Lâm Thu Thạch, cái nhìn của La Thiên Sơn lập tức hướng về Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch nói: “Không, tự tôi muốn đi.” Cậu nói tiếp: “Có vấn đề gì không?”
La Thiên Sơn hơi kinh ngạc trước câu trả lời của Lâm Thu Thạch. Cũng đúng thôi, có mấy ai tự xung phong đi vào chỗ nguy hiểm chứ? Trong ánh mắt La Thiên Sơn hiện thêm chút ẩn ý: “Anh không sợ à?”
Lâm Thu Thạch hoi: “Sợ cái gì?”
La Thiên Sơn bật cười: “Dĩ nhiên là sợ chết.”
Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi khó hiểu trước câu hỏi của hắn: “Có ai mà không sợ chết.”
La Thiên Sơn lắc lắc đầu: “Không, vậy là anh chưa gặp người thật sự sợ chết rồi.”
Người thật sự sợ chết sẽ bị nỗi sợ đánh gục, thậm chí có kẻ ngay ở cánh cửa đầu tiên của mình đã làm ra những hành động không thể cứu vãn bởi vì quá sợ hãi. Dĩ nhiên La Thiên Sơn chẳng hơi đâu kể cho Lâm Thu Thạch nghe những việc này. Bằng trực giác, hắn cảm thấy bên trong con người tên Dư Lâm Lâm này có điểm gì đó khác biệt.
Vậy là mọi thứ đã được quyết định, năm người yên lặng chờ trời tối.
Tám giờ tối, vẫn như mọi khi, trên hành lang lại bốc lên mùi cháy khét nồng nặc.
Nhóm Lâm Thu Thạch tới hành lang để tập trung như đã hẹn, thấy La Thiên Sơn và La Thiên Thủy đã đứng chờ sẵn ở đó.
La Thiên Sơn nhìn đồng hồ: “Tám giờ bốn mươi phút, La Thiên Thủy sẽ tiến vào trong gương dụ bọn họ rời đi. Tám giờ bốn mươi lăm, ba người phải rời khỏi phòng. Chìa khóa treo ở chính giữa bức tường, rất dễ tìm.”
Nguyễn Nam Chúc hỏi: “La Thiên Thủy thấy chìa khóa lúc ở trong gương à?”
La Thiên Sơn liếc qua Nguyễn Nam Chúc, gật nhẹ đầu.
Quả nhiên, ban đầu họ đã nói dối, cửa căn phòng cuối hành lang không hề mở. Hai anh em họ La nhìn thấy chìa khóa là nhờ La Thiên Thủy đi vào gương.
Còn khoảng ba phút là đến tám giờ bốn mươi, Nguyễn Nam Chúc đưa cho Lâm Thu Thạch chiếc vòng ngọc màu đỏ máu.
Hắn không nói gì cả, Lâm Thu Thạch như đã hiểu, đón lấy chiếc vòng đeo lên cổ tay của mình.
“Giữ mạng là quan trọng nhất,” Nguyễn Nam Chúc thì thầm, “không lấy được thì thôi, nhất định phải thoát ra ngoài nhé.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu.