Giới thiệu, tóm tắt, review (đánh giá) cuốn sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4 của tác giả Tây Tử Tự & Lê Sông (dịch), cũng như link tải ebook Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4 miễn phí với các định dạng PDF, EPUB sẽ được ebookvie chúng mình chia sẻ trong bài viết này, mời mọi người đọc nhé
Giới thiệu sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Con người ai cũng phải chết. Có người chết già, có người chết bất đắc kỳ tử: Bệnh chết, tai nạn chết, bị sát hại, nhảy lầu chết… Liệu họ có còn cơ hội được sống? Có, mười hai cánh cửa được mở ra, mười hai thế giới. Đến với thế giới của cửa, bạn sẽ có cuộc đời mới. Nhưng cái giá phải trả không hề rẻ, thua cuộc là kết thúc cả trong cửa lẫn ngoài đời. Liệu Lâm Thu Thạch – một kiến trúc sư bình thường có vượt qua được không?
“Chỉ có người nắm giữ chìa khóa, mới thoát khỏi cái chết đã định sẵn”.
Bộ sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc gồm 4 tập với các phần như sau:
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 1
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 2
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 3
- Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Mục lục sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Chương 110 Muốn mở nó ra quá
Chương 111 Nàng Mary
Chương 112 Tình huống bất ngờ
Chương 113 Gián điệp
Chương 114 Tìm ra
Chương 115 Cánh cửa không thể mở
Chương 116 Kẻ thứ hai
Chương 117 Giận à?
Chương 118 Xin chào Tiểu Mai
Chương 119 Cuộc sống thực
Chương 120 Cửa thứ mười ba
Chương 121 Mê cung
Chương 122 Minotaur
Chương 123 Vật tế thứ hai
Chương 121 Trường kiếm
Chương 125 Người ăn cá
Chương 126 Rời tàu
Chương 127 Song sinh
Chương 128 Thời gian
Chương 129 Cửa thứ mười bốn
Chương 130 Một thế giới khác
Chương 131 Quỷ quái
Chương 132 Ngày dài, đêm thâu
Chương 133 Bách quỷ dạ hành[10]
Chương 134 Lại một đêm nữa
Chương 135 Thật và giả
Chương 136 Nguyễn Nam Chúc
Chương 137 Đêm, đêm, đêm
Chương 138 Mười hai
Chương 139 Trở về nơi bắt đầu
NGOẠI TRUYỆN
Chương 140 Hắn là gì?
Chương 141 Cặp đôi chết tiệt (1)
Chương 142 Cặp đôi chết tiệt (2)
Chương 143 Cái chết của cặp song sinh (1)
Chương 144 Cái chết của cặp song sinh (2)
Chương 145 Cái chết của cặp song sinh (3)
Chương 146 Bạch Minh và Trương Dặc Khanh
Chương 147 Đàm Tảo Tảo
Đọc thử sách Kính Vạn Hoa Chết Chóc: Tập 4
Chương 110 Muốn mở nó ra quá
Tuy Tương Nữ có thể thay đổi vị trí, nhưng các vật phẩm thì không. Nói cách khác, khi có người mở một rương bất kỳ, nhìn thấy vật ở trong rương, vậy thì người tiếp theo không cần lãng phí cơ hội của mình vào rương đó nữa.
Mở rương là một việc làm nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm cũng tiềm ẩn lợi ích. Nếu mở được vật phẩm có thể giết hay siêu độ Tương Nữ, hoặc mở trúng mật mã két sắt, thì phe người sẽ chiếm lợi thế.
Tôn Nguyên Châu nói xong, lia mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, rồi cất giọng: “Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, muốn lợi dụng được sơ hở của người khác, có phải không? Chúc Manh, cô từng chơi trò này, hãy nói thử xem liệu Tương Nữ có thể đi vào những rương đã được mở hay không.”
“Dĩ nhiên là được.” Nguyễn Nam Chúc bình thản nói: “Sau khi được mở ra, rương sẽ lại đóng, Tương Nữ hiển nhiên có thể di chuyển vào đó. Cho nên nếu ai không muốn mạo hiểm thì cũng đừng nên rình mò kiếm chác của người khác, cứ nhịn đói là tốt nhất.”
“Nghe thấy chưa?” Tôn Nguyên Châu nói: “Thông tin, hiện nay quan trọng nhất là thông tin. Khi mở rương, ít nhất phải có hai người có mặt, như vậy nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì còn có thể ghi chép lại.” Nói trắng ra là sợ nếu mở trùng rương có Tương Nhân hay Tương Nữ, rất có thể chưa kịp báo cho đồng đội thì đã chết rồi.
“À phải, hôm qua Tiểu Kế đã mở được một kỹ năng là Lời đáp dối gian phải không?” Nguyễn Nam Chúc nói ra những điều mình vừa phát hiện, để tránh lại có người bị lừa: “Trong board game, kỹ năng đó có nghĩa là người đóng vai Tương Nữ được phép nói dối. Nhưng ở đây có thay đổi một chút: Tương Nữ sẽ trốn trong rương, dùng giọng người thân quen để cầu cứu chúng ta, cho nên đừng để bị cảm xúc đánh lừa.”
Tôn Nguyên Châu gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi nhìn những người khác: “Còn ai thắc mắc gì nữa không?”
Những người ngồi quanh bàn bắt đầu xôn xao bàn luận, về thông tin Nguyễn Nam Chúc vừa chia sẻ cũng như lời đề nghị hợp tác của Tôn Nguyên Châu.
“Bọn tôi không ép mọi người mở rương, nếu cảm thấy nhịn đói không vấn đề gì, thì cứ tiếp tục nhịn.” Tôn Nguyên Châu bổ sung lần cuối: “Đợi khi nào không nhịn được nữa, đi mở rương vẫn kịp.”
“Tôi có câu hỏi.” Một cô gái đứng dậy giữa đám đông, Lâm Thu Thạch nhớ tên cô ta hình như là Tuyên Tử Huệ. Cô gái trỏ tay vào Nguyễn Nam Chúc, nói: “Tất cả mọi thông tin đều do cô ấy cung cấp, nếu cô ấy nói dối, chúng ta cũng không thể nào biết được.”
Tôn Nguyên Châu nghe vậy, đang định đáp trả thì Nguyễn Nam Chúc bật cười, hất cằm lên, nói bằng giọng điệu khiêu khích: “Nếu cô muốn thì không cần tin lời tôi, tôi chẳng có ý kiến gì đâu.”
Tôn Nguyên Châu nói: “Đúng vậy.” Rõ ràng Tôn Nguyên Châu đứng về phe Nguyễn Nam Chúc, anh ta đáp lại nghi vấn của Tuyên Tử Huệ: “Nếu cô có thể cung cấp thông tin khác cho chúng tôi thì cũng chẳng ai phản đối đâu.”
Tuyên Tử Huệ vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị người bên cạnh kéo tay, tỏ ý ngăn cản.
“Ở những cửa khác, tôi có thể chiếm ưu thế bằng cách tung ra thông tin giả. Nhưng ở cửa này, nói dối chẳng đem lại ích lợi gì.” Nguyễn Nam Chúc chẳng buồn nhìn Tuyên Tử Huệ, có vẻ như nghi vấn của Tuyên Tử Huệ hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn: “Số lượng Tương Nhân tăng lên, không lẽ sẽ làm giảm độ khó của trò chơi này với tôi chắc?”
“Cánh cửa này thật sự có vài thứ khác biệt, tạm thời chúng ta đừng suy nghĩ về vấn đề thật giả đúng sai. Tôi nghĩ vẫn nên tập trung vào vụ mở rương cái đã.” Một người đứng ra đóng vai hòa giải.
Tôn Nguyên Châu rút từ trong túi ra một xấp giấy nhớ, phân phát cho tất cả những người có mặt, đồng thời dặn họ nếu mở ra vật phẩm hoặc kỹ năng của Tương Nữ, nhất định phải thông báo, không được giấu giếm.
Khi nhận giấy nhớ, nét mặt mọi người rất đa dạng, rõ ràng họ đều đang có những suy nghĩ của riêng mình.
Sau đó, mọi người cùng thống nhất sẽ trao đổi thông tin mình thu thập được vào buổi trưa hằng ngày, tiện thể xác định số người còn sống.
Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt tản ra.
“Em nghĩ họ có mở rương không?” Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bắt đầu bàn luận về vấn đề này. Nhóm Nguyễn Nam Chúc có Lâm Thu Thạch có thể nghe rương, mức độ an toàn cao hơn nhiều so với các nhóm khác.
“Không đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói, “toàn lũ cáo già sợ chết, ít nhất trong hôm nay không ai mở đâu.”
“Vậy phải chờ tới sáng mai à?” Lâm Thu Thạch cũng hiểu ý của Nguyễn Nam Chúc: “Bữa sáng?”
Nguyễn Nam Chúc cười nói: “Đúng vậy, mặc dù mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, nhưng một bữa đó đủ để họ không chết đói.”
“Ôi trời,” Lương Mễ Diệp cảm thán, “nghĩ kỹ thì cách này không tệ.” Cô đang nói đến hạn chế mà cửa mang lại, nếu không tìm cách ép bọn họ mở rương, đám người này dám ở lì trong căn nhà vài tháng lắm.
Lương Mễ Diệp lẩm bẩm: “Người ta muốn thoát ra sớm còn không được…”
Đêm đó, hầu hết mọi người đều mất ngủ. Hoặc vì quá đói, hoặc vì quá sợ hãi.
Lâm Thu Thạch cũng ngủ không được ngon giấc, quá nửa thời gian cậu ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giữa lúc mê man mơ hồ, cậu cảm thấy Nguyễn Nam Chúc bò lên giường mình.
“Nam Chúc…”, Lâm Thu Thạch mơ màng nói, “sao thế?”
Nguyễn Nam Chúc kề sát tai Lâm Thu Thạch, thì thầm: “Lâm Lâm, anh có đói không?”
Lâm Thu Thạch lơ mơ: “Hơi hơi…” Cả ngày không ăn gì ai mà không đói chứ hả, nhưng cũng chỉ đói thôi, chưa đến mức đói không chịu nổi.
Ai ngờ Lâm Thu Thạch vừa dứt lời, Nguyễn Nam Chúc bỗng móc từ trong túi áo ra một vật, Lâm Thu Thạch cụp mắt nhìn, thấy đó là một thanh chocolate.
“Anh một nửa, em một nửa”, Nguyễn Nam Chúc khẽ khàng bẻ thanh chocolate ra, “bọn mình ăn mảnh.” Khóe mắt hắn cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp.
“Em mang bao nhiêu thế?” Lâm Thu Thạch hỏi.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Không nhiều lắm…” Hắn bóc lớp vỏ giấy, rồi đưa chocolate đến bên miệng Lâm Thu Thạch: “Ăn đi.”