Ebook này được tạo ra với niềm hứng thú từ bức ảnh bìa đầy hoài niệm, tuy nhiên, nội dung có vẻ yếu hơn so với các cuốn truyện thiếu nhi khác. Câu chuyện được kể qua lăng kính của người lớn hơn thay vì của trẻ em, với một số tình tiết cảm thấy quen thuộc.
Bình An – Lời Người Đam Mê Sách Ebook
***XUỐNG NÚI
Tiếng sáo mỏ ngà vang lên trong một khoảnh khắc, bố gọi Xeo Mỵ:
— Ôi, Xeo Mỵ! Nhanh mà đi! Ở đâu rồi! Xeo Mỵ!
Xeo Mỵ đang thích thú với nước ở chân cầu thang, nghe thấy tiếng bố gọi, vội vã nước ai oán chảy xuống trong chiếc thùng được làm từ một đoạn thân cây khoét rỗng. Xeo Mỵ nhỏn nhắn câu trả lời:
— Đợi con chút xíu! Ông ơi, đợi con chút xíu!
Vừa nói, Xeo Mỵ kéo váy lên, vội vã chạy lên cầu thang. Mẹ đang bận rộn gói gạo nếp vào nải, quay lại nhắc Mỵ:
— Mỵ ơi, mặc thêm cái áo vào đi nào! Trời hôm nay lạnh lắm đấy!
— Mỵ đã ấm rồi mẹ ạ. Mỵ không sợ lạnh đâu.
Mỵ quay lại gần bếp, ôm con mèo cuộn tròn trong đống tro. Khi nhặt tro cho mèo, Mỵ càu nhàu:
— Con mèo này cả ngày chỉ biết ngủ thôi! Râu nó đã cháy rồi! Lười biếng quá!
Con mèo nhắm mắt, không chút lờ đờ.
Tiếng bố vang lên:
— Nhanh lên, Mỵ! Bầy chim sáo đi lượm thứcăn về rồi kìa!
Mỵ lại vội vã chạy xuống cầu thang, vẫn ôm con mèo sát ngực. Mẹ phải theo kịp, cố gắng đeo nải lên vai Mỵ. Con mèo tỉnh giấc, nhảy khỏi tay Mỵ, vụt chạy thoăn thoắt vào nhà.
Bố đang chải lông ngựa dưới gốc cây lê. Cây lê năm nay đầy hoa, toàn thân trắng xóa, cánh hoa rụng cũng trắng bạch như tuyết. Mỗi khi ngựa đá chân, những cánh hoa lê mỏng manh rụng xào xạc. Cánh hoa lê rơi lên lưng ngựa, bám vào lông ngựa, lẫn vào tóc xõa của Mỵ. Mỵ với đôi bàn tay trắng hồng, nắm chặt cánh hoa lê, tấc tấc cười.
Mẹ nâng Mỵ lên lưng ngựa. Ngựa nhíu mày rồi phát tiếng hí. Mũi nó thổi ra khói như mây. Mỵ biểu lộ vẻ vui vẻ, vỗ nhẹ vào lưng ngựa. Ngựa tiếp tục đá chân, hí lên thêm một cái. Hoa lê rơi liên tục, trắng tinh trên đầu vai Mỵ.
Mẹ dẫn dắt ngựa bước chập chùng ra ngoài. Con đường dốc nên dáng mẹ hơi nghiêng về phía sau. Cả bố, Mỵ và ngựa đều hơi ngửa về phía sau. Khi đến sát suối, mẹ trao dây cương cho bố và dừng lại. Bố kéo quần ướt chân xuống suối, dắt ngựa ngước nước theo. Suối cạn, nước chỉ ướt phần bắp chân bố. Nước đang róc rách trên đá, trườn lên những tảng đá, phun bọt trắng xốp. Mỵ quay đầu lại, giơ tay vẻ chào mẹ. Mẹ tươi cười, đứng yên bên bờ, nhìn theo hai cha con.
Cơn mưa nhỏ giọt như bụi phấn. Những giọt mưa nhỏ không rơi xuống mà bay lên, vỗ vỡ trong không khí, vui múa. Mỵ ngước nhìn, nhặt giọt mưa lạnh mát rơi trên khuôn mặt. Em ngồi cưỡi lưng ngựa, nhìn xung quanh với vẻ kiêu hãnh. Xung quanh, núi cao rừng rậm. Núi xa màu xanh cỏ. Núi gần màu xanh lá cây. Những con đường uốn lượn, lúc dài trên dốc, lúc quanh co méo mó như lưỡi rắn, như đang trốn chạy hay tìm kiếm. Cây đào, cây lê, cây ban, cây trẩu rợp trời hoa nở. Hoa đào hồng tươi, hoa lê trắng bồng. Hoa ban tím nhạt. Hoa trẩu hồng trắng. Hẻm nọ, những ngôi nhà sàn của người Nùng, những ngôi nhà mái nứa của người Dao. Trên đỉnh núi, trong mây mù là những ngôi nhà của người Mèo… Trên cánh đồng, đàn lợn mẹ con bước đi, con chó lạnh lùng nhìn bố con Mỵ. Ngoài lúa, vợ chồng người Dao đang cày. Người phụ nữ cầm dây cương con ngựa, bước nhẹ trên vườn đất mới cày. Người đàn ông cúi lưng, cầm cày chạy theo sau. Cứ mỗi bước cày, bầy chim sáo mỏ ngà liếc nhìn từ xa. Chúng chui tới từ đất này sang đất khác, bới đất tìm sâu bọ, thỉnh thoảng hót lên đầy sức sống. Bọn trẻ nhỏ nơi lửa lò, chạy ra đứng sau hàng rào nhìn Mỵ. Hai bên đường, các cành cây trẩu nở hoa hồng trắng. Theo đường, hoa đua nhau nở, cuộn lên mái nhà, bay vào sương mù trên núi cao. Chớp mắtChuyện kể về cô bé Mỵ được bố đưa xuống mỏ thăm chị Nhì, một công nhân lái xe điện dưới mỏ. Mô tả cuộc sống vùng núi huyên thoa và xinh đẹp, cùng những trải nghiệm đáng nhớ của Mỵ khi ngắm nhìn khu mỏ sôi động. Lá Non của tác giả Trần Hoài Dương thật sự đáng để đọc đấy!