Lạc Đường – Đào Hiếu
Mình đã gặp nhà văn Nguyễn Mộng Giác và chia sẻ với anh về việc viết hồi ký. Anh ấy đã so sánh việc viết hồi ký như quay phim đám cưới, nó sẽ có sức lôi cuốn với những người quen mặt nhưng có thể không thu hút đám đông. Nhưng mình tin rằng tự truyện của mình sẽ để lại ấn tượng sâu sắc.
Tự truyện “Lạc Đường” của mình đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ cộng đồng văn chương sau khi được biên tập trên trang web Talawas. Việc này đã giúp tác phẩm của mình được nhiều người biết đến hơn. Điều đó đã vượt xa những gì mình mong đợi.
Tự truyện đã thu hút sự chú ý của đài BBC và nhận được một cuộc phỏng vấn quan trọng. Điều này chứng tỏ rằng câu chuyện của mình đã gây dấn thân và đem lại ảnh hưởng lớn.
Đào Hiếu, một nhà văn tài năng với nhiều tác phẩm nổi tiếng, đã mang lại cho độc giả những trải nghiệm văn chương đầy cảm xúc và sâu sắc. Sinh ra tại Bình Định, ông đã có một cuộc đời đầy gian truân và đam mê với văn chương.
Những tác phẩm của Đào Hiếu như “Vùng biển mất tích” hay “Vua Mèo” đều đã chạm đến lòng người và để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng độc giả. Với tài năng và sự nhiệt huyết, Đào Hiếu đã khẳng định vị thế của mình trong làng văn chương Việt Nam.
Những cuốn sách và tác phẩm của Đào Hiếu không chỉ đáng để đọc mà còn đáng để tìm hiểu thêm về tài năng và cống hiến của một trong những nhà văn xuất sắc của Việt Nam.
Đọc xong, bạn chắc chắn sẽ có những trải nghiệm văn chương đầy cảm xúc và ý nghĩa.Phố và thềm nhà, Nhà xuất bản Trẻ 2004.
Trước Tết Tân Hợi (1971) chừng một tháng, tôi xin được một cái phép ba ngày về thăm mẹ.
Căn nhà của tôi bây giờ chỉ là một nơi hoang tàn, lạnh lẽo. Tôi đi từ nhà trước ra nhà sau, không một bóng người.
Khi tôi đẩy cửa bước vô căn buồng nhỏ nơi mẹ tôi thường nằm thì nghe có mùi gì rất lạ. Căn buồng tối quá, tôi phải mở cánh cửa nhỏ mới nhìn thấy được mọi thứ trong đó. Chiếc giường nhỏ kê sát vách không có ai nằm. Một chiếc gối nhỏ và chiếc mền cũ màu xám tro. Tôi đến bên giường, vừa đặt tay lên gối thì một đám bụi bốc lên. Trên chiếu lờ mờ hiện lên những vật gì màu nâu. Tôi cúi xuống. Các bạn có biết đó là cái gì không? Đó là phân người. Chúng đã khô quắt lại.
Từ ngày tôi bị bắt lính, mẹ tôi đã sống thui thủi một mình trong căn buồng nhỏ này với ngọn đèn dầu hiu hắt từng đêm.
Những người hàng xóm kể lại rằng khi bà đi xuống bếp lục cơm nguội ra ăn, với tay lấy chai nước mắm chan vô chén cơm, hóa ra đó là chai dầu lửa. Bà nhai miếng cơm trộn trạo trong miệng một lúc mới nghe được mùi hôi và ói ra đầy giường.
Xế chiều buồn quá bà ngồi dậy quơ lấy cây gậy tre, từng bước chống đi, dò dẫm đến những nhà quen ở đầu chợ.
Tôi liền chạy ra đầu chợ, thấy mẹ ngồi đó, nhưng bà cũng không nhận ra tôi nữa. Lúc tôi chạy đến ôm bà, bà mới nhận ra hơi hướng của tôi. Bà sờ lên đầu lên mặt tôi và hỏi:
-Con đấy hả?
Thế là bà khóc. Tôi cũng khóc. Buổi chiều đó tôi cõng mẹ từ ngoài chợ về nhà. Những người trong làng đổ xô ra xem, xem anh lính binh nhì cắp cây gậy tre trong nách cõng mẹ đi qua thị trấn.
Hàng xóm chạy đến giúp tôi dọn dẹp nhà cửa.
…
Mời các bạn đón đọc Lạc Đường của tác giả Đào Hiếu.