Linh Cụm Sống và Chết
Trong “Linh Cụm Sống và Chết,” Pike đã chia sẻ về trải nghiệm gần chết khi còn trẻ tuổi, khi anh gặp phải tai nạn trượt ván trên sóng biển. Được sống sót nhờ bản năng sinh tồn, Pike hiểu rõ giá trị của hơi thở và khám phá sâu hơn về đề tài này. Cuốn sách nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của hơi thở đối với sự sống.
Chính thuận mình trong lời văn hấp dẫn của tác giả, cuốn sách không chỉ thu hút độc giả mà còn khiến họ suy ngẫm. Với “Linh Cụm Sống và Chết,” bạn sẽ khám phá ra sự mong manh giữa sự sống và cái chết, từ đó hiểu rõ hơn và trân trọng hơn hơi thở.
Trân trọng,
[Your Name]Khiến tôi phải tỏ ra thất vọng, bà June, con của bà đã rời bỏ chúng ta.
– Tôi hiểu rồi.
– Bà có tìm thấy anh ta trước khi gặp tôi không?
Bà ấy không nói gì.
– Bà June, tôi không phải là cảnh sát.
– Họ đến rồi đấy.
– Tôi có thể mở tủ áo không? – Tôi hỏi khi Jodie xuất hiện.
– Bà đừng mở, bà June nói.
– Được. Nhưng cảnh sát sẽ mở sau này.
– Họ phải mở sao?
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người mẹ này nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. Bà là một phụ nữ quyến rũ ở độ tuổi trên bốn mươi với mái tóc ngắn đen và đôi bông tai duyên dáng. Tôi đoán rằng một giờ trước đó, khi son môi vẫn tươi tắn và cuộc sống còn êm đềm, bà ta đã tỏ ra kiên quyết và tự tin, thậm chí có chút kiêu ngạo.
– Đó là nhiệm vụ của họ, bà ạ.
– Hình như ông cũng… giả định đúng không?
– Bà June này – Tôi nói và liếc nhìn Jodie – Phải công nhận rằng trong cuộc đời tôi, tôi đã nghe nhiều câu chuyện. Thật sự, tôi không thể chia sẻ hết với bà.
– Vậy ông hãy cho tôi biết tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao lại đến với tôi!
– Tôi đã gọi một chiếc xe – Jodie nói.
– Đúng đấy – Tôi nhẹ nhàng – Bà June, đây là Jodie, cô ấy sẽ hợp tác với tôi hôm nay.
– Hãy kể tiếp và cho tôi biết tại sao!
– Chồng của bà bị gãy xương gối – Jodie giải thích – Ông ấy va vào cánh cửa đấy, phải không?
– Vậy tôi phải nói gì với họ? – Bà mẹ hỏi, mặc kệ Jodie.
– Thực ra, phụ thuộc vào quyết định của bà – Tôi nói – Nhưng việc nói sự thật không bao giờ là xấu hổ. Đó mới là công bằng với mọi người.
Người phụ nữ ấy nhìn tôi lần nữa. Tôi ngồi gần bệ giường. Bà ta vuốt nhẹ chiếc váy trên đầu gối.
– Cái váy này quá mỏng – Bà than thở.
Tôi cố nở một nụ cười thân thiện nhưng cảm thấy khó chịu. Phía sau bà, những bức ảnh lớn phổ biến trên tường: người lướt sóng, người leo núi, phụ nữ đầy lôi cuốn. Kệ sách trên bàn trưng bày những thành tích thể thao và đồ lưu niệm từ Bali cùng máy tính hiển thị hình ảnh toà tháp đôi đổ nát. Bà nắm lấy tay tôi và tôi đồng ý. Sự lạnh lùng của bà vượt xa con trai đã khuất.
– Không ai hiểu được – Bà nói.
– Vâng – Tôi trả lời – Đúng vậy.
– Ông cũng có con phải không?
– Có.
Tiếng cửa xe đóng sầm ở ngoài đường.
– Bà June, bà ở lại với Aaron một chút trước khi cảnh sát vào, được không?
– Bà đã có khoảnh khắc dễ chịu rồi – Bà nói và buông tay tôi để vuốt nhẹ mái tóc.
– Jodie, hãy thông báo vị trí cho cảnh sát.
Jodie thất vọng nhưng vẫn đi ra với mái tóc quăn quàng.
– Cô ấy không ưa anh đâu.
– Đúng, không hợp lắm.
– Vậy tôi nên làm gì đây?
– Tôi không thể đưa ra lời khuyên, bà ạ.
– Tôi còn phải lo cho mấy đứa con nữa.
– Đúng.
– Và chồng mình.
– Ông ấy nên đến bệnh viện đấy.
– Anh ta sẽ may mắn hơn thôi.
Tôi đứng dậy để thu dọn dụng cụ. Bà ta đứng lên, vuốt váy và nhìn con trai nằm trên giường.
– Bà cần tôi gọi ai khác không?
Jodie và hai cảnh sát ở cửa.
– Gọi ai ư? – Bà June nói – Ông có thể gọi con tôi về đây. Con này, không nghe lời mẹ nó đâu.
Khi chúng tôi trở về trạm, Jodie bắt đầu nói.
– Bạn dự định khi nào mới chia sẻ toàn bộ chuyện với chúng tôi?
– Chuyện gì vậy?
– Chuyện về người phụ nữ này. Tôi nghĩ rằng bạn đã tán tỉnh cô ta.
– Được, bạn có thể thêm vào bản tường trình của mình.
– Xin lỗi, tôi đã quá vội vàng.
– Tự kiêu, lạnh lùng, kỳ thị giới tính, thiếu linh hoạt. Hiển nhiên là tôi chưa tập trung hết, bởi tôi đã muộn. Tuy nhiên, Jodie, hãy nhớ rằng tôi không phải cựu binh ở Việt Nam. Dù bạn tin hay không, nhưng lúc ấy tôi chưa đủ tuổi.
– Tôi thấy rất đáng sợ, phải không?
– Vậy thì bạn nên thay đổi công việc của mình. Hãy là khách mời của tôi thì sao. NhưngKhông cần phải lạnh lùng như lúc cô giao ỗ giữa nhà kho mà Cô quay đi về phía cửa. Điều này không chỉ là thân thiện mà còn chuyên nghiệp hơn đấy.
Kìa, tôi đã xin lỗi rồi đấy.
Khi nhìn Jodie, dưới ánh sáng của chiếc xe tải đi ngang, tôi nhận ra cô gần như đang khóc. Cô gục đầu trên tay lái.
– Cô ổn chứ?
Jodie gật đầu. Tôi hạ kính xe xuống. Thành phố rộn ràng với mùi cỏ ướt và khói thải.
– Tôi không thể tin rằng sự việc này khiến tôi xúc động đến như vậy.
– Có chuyện gì vậy?
– Đó là lần đầu tiên tôi đối diện với vụ tự tử – Cô lảm bảm.
– Đúng vậy, đó là điều kinh hoàng. Nhưng không phải là tự tử.
– Ôi trời ơi, Bruce, họ phải phá mới có thể cắt và đưa cánh cửa xuống. Đứa bé đã tự treo cổ.
– Đó chỉ là rủi ro thôi.
– Nhưng anh làm sao biết được?
– Tôi biết mọi thứ. Cô không nhớ à?
Cô nhăn mặt và tôi cười.
– À, anh thật kì lạ.
– Tôi cũng thấy vậy.
– Anh không dám tiết lộ cho tôi á? Tôi biết anh sẽ không giữ bí mật đâu.
Tôi ngồi im một lúc, suy nghĩ về những người đáng thương đã dọn dẹp hiện trường trước khi chúng tôi đến. Bà mẹ ngồi đó, bối rối với sự xấu hổ, lúng túng. Những đứa trẻ ở dưới sững sờ vì sốc. Người cha trên bãi cỏ bên ngoài trông như một bức tượng.
– Hãy để chuyện này tạm thời – Tôi nói.
– Được – Cô trả lời – Tôi sẽ chờ đấy.
Chúng tôi lặng lẽ quay về để xe.
Tôi đâm sâu vào đám sáng mờ trên bãi biển, xuyên qua lớp bọt cho đến khi không còn sự hỗn loạn, lúc đó tôi ngã rạp vào vùng sáng xanh nhạt trong khi cảm giác nhiệt bức bên trong ngực tan biến và sự sống rời khỏi cơ thể tôi dần. Rồi một luồng ánh sáng trắng từ trên xuống. Một người trên mặt nước đang bơi lại. Người đó nắm tôi, kéo đi và thổi hơi cho tôi nghe như một luồng máu nóng. Anh ta đẩy xuống, dừng lại, và tôi thấy bóng mình thông qua bóng tối, bất lực một cánh tay xa xôi, không biết phải làm gì. Miệng tôi mở ra. Một dòng bong bóng sáng chói lói tuôn ra và tôi không thể hiểu được.
Rồi tôi tỉnh giấc với tiếng rên rỉ trên chiếc giường kỷ trong căn phòng trống, nơi ánh nắng chiều chiếu qua cửa kính trượt, vẫn mặc đồ sẵn. Có mùi mồ hôi và mùi gà chiên phả ra từ đây. Tôi đứng dậy, đẩy cánh cửa, cảm nhận hơi gió biển mặn mẽ. Tôi đi vào nhà tắm, bật nước ấm và lấy chiếc ống didj dưới thảm lót bằng rong biển. Ngoài kia hành lang, cỏ mọc cao và xanh tốt. Tôi thoa mật ong lên môi ống và làm sạch họng. Sau đó, tôi thổi cho đến khi họng cay rát. Tôi thổi vào màn che trắng giữa tôi và bãi biển. Tôi thổi vào những con chim hải âu đang ăn pizza ngoài bãi đỗ xe và luồng hơi thổi qua tôi tạo ra những vòng tròn, nóng bức, tỏa ra mà không quan tâm. Nóng trên bầu trời xanh nhạt. Nóng trong căn hộ, trong thế giới rực rỡ bên ngoài.
…
Hãy cùng trải nghiệm cuốn sách “Lằn Ranh Sinh Tử” của tác giả Tim Winton nhé.