Liuxia Lớn Và Liuxia Bé”
Trong khuôn viên rộng lớn của nhà tôi, có một đám trẻ chơi nhảy nhót vui vẻ, từ cả bé trai đến bé gái. Nhưng trong số đó, tôi rất đặc biệt quý mến Liu-xi-a. Nó chính là người bạn thân thiết của tôi. Chúng tôi hàng xóm, và còn cùng ngồi chung một bàn ở trường nữa đấy.
Bạn của tôi, Liu-xi-a, có mái tóc vàng óng ánh, mềm mại lắm. Còn đôi mắt của nó, chắc bạn sẽ không tin được đâu, một mắt xanh như màu cỏ, mắt kia thì màu vàng pha lẫn chút nâu nâu.
Còn đối với tôi, mắt xám của tôi chỉ là mắt xám bình thường thôi! Và mái tóc rối bù của tôi thì thật là lù lù. Những vết trầy trốn trên mũi tôi làm tôi trở nên lôi trê, bựa bõm hơn nữa. Nói chung, về mọi mặt, Liu-xi-a xinh đẹp hơn tôi rất nhiều. Chỉ có một điều khiến tôi tự hào hơn Liu-xi-a thôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy hứng khởi khi thấy bọn trẻ trong sân nhà gọi chúng tôi là “Liuxia Lớn” và “Liuxia Bé”.
Hãy đọc ngay cuốn sách thú vị này của tác giả I-Ri-Na Pi-Vô-Va-Rô-Va nhé!