Cuốn sách “Lỡ Yêu Gracie” kể về câu chuyện đầy xúc cảm và hấp dẫn về Gracie, người đã rời bỏ và quay trở lại sau hàng nhiều năm. Cùng theo dõi những tình tiết ly kỳ khi Gracie phải đối mặt với quá khứ và tình cảm dành cho Riley Whitefield. Câu chuyện đã khiến Gracie trở nên nổi tiếng trong làng truyền thông địa phương và đem đến nhiều cung bậc cảm xúc cho độc giả. Đọc sách để tìm hiểu thêm về cuộc phiêu lưu tình yêu đầy kỳ vĩ của Gracie!Khi Gracie quay trở lại thị trấn, cô đã chuẩn bị cho mọi thứ, không chỉ cho việc tiếp tục cuộc sống, mà còn cho lễ cưới của em gái. Sắp tới ngày trọng đại, Gracie phải đối diện với việc phải nướng bánh và những kỷ niệm khó quên từ quá khứ. Một cuộc gặp gỡ bất ngờ với Riley Whitefield cũng dường như sẽ tạo thêm biến. Cảm giác bị cuốn hút và hồi hộp dường như sẽ không rời xa cô trong thời gian tới.Dạo này, mình đã đọc cuốn sách thú vị về cuộc sống gia đình và bí mật “Chuyện Gia Đình” của tác giả Alice Liên. Câu chuyện xoay quanh Gracie, Alexis và Vivian, ba chị em trong một gia đình gặp phải rắc rối trong hôn nhân của Alexis. Trong sách, mình cảm thấy rằng tác giả đã tạo ra một không khí căng thẳng và bí ẩn rất hấp dẫn.
Trong đoạn này, Alexis tiết lộ rằng cô nghi ngờ chồng mình đang ngoại tình. Gracie và Alexis bắt đầu phân tích tình huống một cách cẩn thận, và cả hai đều đang cố gắng tìm ra sự thật đằng sau việc này. Mình cảm thấy cuốn sách khiến mình không thể rời mắt khỏi trang và rất muốn biết câu chuyện sẽ phát triển ra sao.
Nếu bạn là người thích tìm hiểu về những câu chuyện gia đình đầy kịch tính và bí ẩn, thì “Chuyện Gia Đình” chắc chắn là một lựa chọn tuyệt vời. Mình khuyên bạn nên đọc và khám phá cuộc sống của ba chị em này. Chắc chắn bạn sẽ thấy cuốn sách này thú vị lắm đấy!Alexis và Gracie đang hình sự một cách kỷ cương, với mục đích chụp ảnh từ xa. Gracie đã làm mình mất mặt khi đèn flash bất ngờ phát sáng, tiết lộ vị trí của họ. Nhưng điều quan trọng nhất là việc Gracie đã bị bắt gặp bởi một người lạ, có vẻ như đã giận dữ nhưng cũng hiếu khách. Cuối cùng, cô đã đứng yên và xin lỗi, để tránh một tình huống không may xảy ra. Những căng thẳng và tình tiết hấp dẫn này chắc chắn khiến người đọc không thể rời mắt khỏi trang sách.Đàn ông cầm súng và bỗng nhiên Gracie hiện ra trước mắt anh… Cả hai người đều trở lên sống sờ. Trước ánh mắt sững sờ của Riley Whitefield, Gracie thầm cầu mong lòng đất mở ra để nuốt trùng lấy mình. “Này Chúa ơi,” Riley khẽ thốt ra. “Gracie Landon, đúng không?”
Khi lòng đất không hề chịu nuốt trụi Gracie cất tiếng ước mong một con khủng long ăn thịt khổng lồ hoặc loài người ngoài hành tinh xuất hiện và cứu cô khỏi tình huống khó xử này. Cô sẵn lòng để người ngoài hành tinh đó bắt cô đi để không cần phải đối diện với gương mặt hào nhoáng của Riley. Cô sẽ nguyện lòng chịu mọi xét nghiệm mà không than trách nếu cần.
Gracie đã không gặp Riley từ khi cô lên mười bốn tuổi. Khi đó, anh đã thành niên mười tám tuổi với vẻ ngoan ngoãn của cậu trai, đầy sự quyến rũ và tiềm ẩn nguy hiểm. Bây giờ anh đã trở nên lớn lên, cao to hấp dẫn hơn và nguy hiểm hơn từ trước. Ánh mắt của anh khiến Gracie muốn nhấn chìm mình ngay tại chỗ.
“Em có thể giải thích,” Gracie nói trong tâm trí cô lo lắng liệu cô có thể làm được điều đó không. Có từ ngữ nào có thể thuyết phục anh rằng cô không còn là cô bé vô tri bám đuôi anh trai?
“Gracie Landon?” Anh lặp lại tên cô. Cô nhận ra anh đã hạ súng xuống để không nguy hiểm trực tiếp đến cô. Có lẽ đó cũng là điều tốt.
“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu,” cô nói và từ từ lùi về phía sau. Có lẽ cho cả hai họ, việc cô tan biến trong đêm sẽ tốt hơn. Và chị cô ở đâu đấy? Lúc nào cũng “bỏ rơi” Gracie khi rắc rối xảy ra.
“Cô không phải đang ẩn nấp ở ngoài nhà tôi để chụp ảnh chứ?” Riley đặt câu hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã làm như vậy, nhưng không phải vì anh. Không phải vì anh đâu,” cô trả lời.
Những ánh mắt của Riley như màu đêm bão tố. Ít nhất đó là cách Gracie mô tả chúng từ thời thiếu nữ. Cô đã thậm chí viết một bài thơ hai-ku dở về đôi mắt và nụ cười của anh. Cô đã mơ tưởng về cách anh sẽ hôn cô khi cuối cùng anh nhận ra họ thuộc về nhau.
“Chắc là cô bị trục trặc nào rồi,” Gracie thì thà.
“Tôi đồng ý,” Riley nói.
Gracie nhếch môi nhìn anh. “Anh chẳng giúp được gì cả, anh biết không? Cái này cũng vô liêm sỉ. Nhưng nghe đây, tôi đến đây không phải vì anh. Anh rể tôi, Zeke thì nên ở đây với anh để hỗ trợ tranh cử chức thị trưởng. Đó mới chính là sự thật.” Cô quay chiếc máy ảnh trong tay trước mặt anh.
Anh nhăn mày. “Cô có gì với anh rể của cô đấy không?”
“Cái gì?” Gracie phản ứng mãnh liệt. “Không chứ! Ý kiến tưởng xàm quá! Dĩ nhiên không rồi. Chị tôi, Alexis, khiến tôi…” cô im bặp và quay lưng, nhìn về phía chiếc xe mà chị cô đã đậu – để hy vọng rằng Alexis chưa lái xe đi xa sau khi bỏ rơi cô. “Thôi thôi, quên đi.”
“Đừng nóng vội,” Riley nhanh chóng nắm lấy tay cô. “Cô không thể xuất hiện, chụp ảnh rồi bỏ đi. Làm sao tôi biết cô không đặt bom vào xe của tôi?”
Gracie rút tay và đứng thẳng lưng trước anh. “Tôi chưa từng có ý định hại anh.” Câu trả lời của cô trầm lắng, mặc dù khao khát của cô là hét lên và chạy trốn vào đêm tối. Thật không công bằng chút nào. “Khi tôi còn yêu mến anh, tôi chỉ cố ngăn anh hẹn hò với bạn gái của mình thôi, chứ không có ý hại ai.”
“Cô đã nằm sấp ngay trước xe tôi, xin tôi chạy qua mình.”
Gương mặt Gracie ửng hồng. Tại sao quá khứ không thể ngủ yên được chứ? Tất cả những bí mật xấu hổ của cô lại phải bị phơi bày trước mặt mọi người như vậy chứ?
“Điều đó sẽ khiến tôi tổn thương, không phải anh.” Cô hít một hơi sâu. “Tin vào sự thanh bình,” cô nhắc bản thân. Và thuốc trị dạ dày cũng như là tất cả những gì cô cần. “Tôi xin.”Lỗi đã làm phiền anh. Tôi xin lỗi đã để chị tôi thuyết phục tôi đến đây. Tôi biết đó không phải là ý kiến hay. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Dù vấn đề của chị ấy với Zeke là gì đi nữa, tôi cũng sẽ không dính líu vô. Không bao giờ nữa.”
Anh nheo mắt lại. “Zeke có chuyện gì?”
“Đó là chuyện riêng tư.”
“Thôi nào, cô nương, từ lúc cô bắt đầu chụp ảnh qua cửa sổ nhà tôi thì nó đã thành chuyện của tôi rồi.”
Anh ấy cũng có lý. Không nhiều nhưng cũng vẫn có… “Gần đây Zeke xử sự hơi kỳ lạ – về nhà trễ, không chịu nói chuyện. Anh ta nói anh ta bận rộn suốt với chiến dịch tranh cử của anh nhưng Alexis nghĩ anh ta đang ngoại tình.”
Riley chửi thề và lại chụp lấy tay cô. “Đủ rồi. Đi nào.”
“Thả tôi ra.”
Anh không thả tay cô ra mà bắt đầu bước đi, lôi cô theo cùng. “Chúng ta đi đâu vậy?” cô hỏi.
“Vào nhà. Chúng ta cần nói chuyện. Nếu người tổ chức cuộc vận động tranh cử của tôi đang dối gạt vợ anh ta thì tôi cần được biết.”
“Tôi không nghĩ anh ta đang ngoại tình. Anh ta có vẻ không thuộc loại người đó. Tối này cuộc họp của hai người kết thúc lúc nào?”
Riley ngừng lại ngay trước hiên nhà. Ánh sáng từ ngọn đèn lớn trên cửa chính phản chiếu các nét hoàn hảo của gương mặt anh – đôi mắt sẫm, đôi gò má cao, và đôi môi có thể khiến một người phụ nữ bình thường luôn tỉnh táo lại khao khát làm một điều gì đó thật hư đốn. Anh vẫn đeo bông tai, nhưng chiếc khuyên bằng vàng mà cô nhớ rất kỹ nay đã được thay thế bằng 1 hạt kim cương.
“Chúng tôi không có họp”, anh nói thẳng. “Tôi đã không thấy Zeke ba ngày nay rồi.”
Cơn nhộn nhạo trong bụng trở nên trầm trọng hơn. Gracie giằng tay khỏi tay của Riley và xoa xoa bụng. “Không hay rồi.”
“Tôi cũng nghĩ như thế. Vậy cô nên vô nhà đi, tôi muốn cô kể từ đầu tất cả những gì cô biết về Zeke và chuyện ngoại tình của anh ta.”
“Có điều, tôi thậm chí không biết anh ta có phải đang ngoại tình không. Alexis có thể đã phản ứng quá mạnh.”
“Cô ấy hay như vậy lắm sao?” anh hỏi, tay giữ cánh cửa mở và ra hiệu cho cô bước vô.
“Tôi không nghĩ vậy. Có thể lắm. Tôi sống ở Los Angeles. Tôi không thường ở cùng chị ấy.”
Cô bước vô nhà và đứng sững lại ngay tiền sảnh. Bên trong thật rộng, đã cũ nhưng đẹp tuyệt với trần nhà thật cao và chạm trổ điêu luyện, nội thất và các vật trang trí cùng các tác phẩm nghệ thuật bên trong đủ để chương trình Antique Roadshow dành riêng 1 tháng phát sóng cho chúng (đây là 1 chương trình chuyên định giá (trị) của đồ cổ).
“Chà, tuyệt quá,” Gracie vừa nói vừa nhẹ xoay người vòng vòng. “Cả căn nhà của tôi để trong tiền sảnh này cũng vừa.”
“Ừ, nó rộng thật. Thư viện bên này.”
Một lần nữa anh lại túm tay cô lôi đi. Cô nhìn thoáng thấy phòng ăn và một phòng giải trí hay phòng khách trước khi bị anh kéo hẳn vào thư viện. Anh thả tay cô và bước đến khay rượu đặt ở bệ cửa sổ. Sau khi để cây súng lên bàn, anh rót gì đó giống như rượu Scotch vào hai cái ly. Cô đặt cái máy hình xuống.
“Để tôi nói cho rõ – á, đau quá,” cô vừa nói vừa xoa xoa cánh tay cô. “Hồi trước anh đâu có thô bạo với phụ nữ.”
Anh trừng mắt với cô rồi đưa cô li rượu. “Tôi không tin cô.”
“Chuyện cách đây 14 năm rồi, Riley à. Anh cần phải để quá khứ ngủ yên đi.”
“Tôi đã vui vẻ làm thế cho đến khi cô lại xuất hiện ở đây. Cô đã làm khổ tôi suốt 2 năm trời. Họ đã viết về chuyện đó trên báo. Họ gọi nó là ‘Truyền thuyết Gracie’. Sự bối rối làm cô muốn ngọ nguậy. “Ừ, à, vụ đó không phải lỗi của tôi. Sao chúng ta không nói chuyện khác thích hợp hơn? Như chuyện của Zeke vậy.”
“Tại sao Alexis nghĩ anh ta đang ngoại tình?”
Gracie nhún vai. “Anh ta hay về trễ, và không chịu nói là đã đi đâu.”
“Chuyện diễn ra bao lâu rồi?”
“Khoảng 6 tuần. Lúc đầu Alexis nghĩ anh ta thực sự bận rộn với cuộc vận động tranh cử, nhưng anh ta ngày càng về trễ và không chịu nói là có chuyện gì đang diễn ra…” Cô ngừng lại, liếc anh. “Sao anh lại tranh chức thị trưởng? Tôi thấy anh đâu giống người thích chính trị.” Riley phớt lờ câu hỏi và chỉ vào ly rượu của cô. “Cô muốn đồ uống khác không?”
Gracie ngửi ngửi cái ly rồi đặt nó trở lại bàn. “Không, nó cũng được. Có điều stress làm dạ dày tôi”Giữa sự không thoải mái, cô rút ra một viên kẹo thuốc kháng axit và bày ra. “Phòng này thật đẹp,” Riley nhìn theo dãy kệ sách cao và đãng đầy sách. Anh không nói ra rằng đối với anh, thư viện chính là nơi anh cảm thấy thoải mái nhất trong toàn bộ tòa nhà này. “Hãy kể cho tôi về Zeke,” anh nói, “anhtgah yêu ai đấy.” Cô bước đến bộ sofa bằng da đối diện với lò sưởi trang nhã và ngồi xuống. “Anh ta là người lo vận động cho anh à? Anh ta có đang ngoại tình không?” “Làm sao tôi biết được,” Riley đáp, đến bên bàn làm việc và tựa vào đó. “Anh ta luôn nhắc đến Alexis. Tôi nghĩ anh ta đắm say cô ấy.” “Nhưng cuộc họp của anh không kéo dài tới 3 giờ sáng phải không?” Anh mỉm cười, “Tôi chỉ tranh cử chức thị trưởng, chứ không phải tổng thống.” “Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Chả lẽ tôi nên nói với Alexis rằng Zeke đang ở đây. Chắc chị ấy sẽ không vui.” Riley cũng không muốn điều đó xảy ra. Còn 5 tuần nữa là ngày bầu cử, anh không muốn phải đối mặt với bất kỳ rắc rối nào, đặc biệt khi anh đang dần được lòng cư dân thị trấn Los Lobos này. Anh đặt ly xuống và lấy tấm hình chiếc xe trôi nổi ở trên máy ảnh ra. Sau khi bóc lớp bảo vệ, anh nhìn chăm chăm vào bức ảnh. Ngoại trừ trần thư viện và một số kệ sách, không có gì khác. “Cô không có tay nghề này lắm,” anh nói. Cô trừng mắt, “Tôi không quan tâm. Dù anh nghĩ gì về tôi thì tôi không phải thám tử hoặc người theo dõi. Nghề của tôi là trang trí bánh cưới.” Cô có vẻ hơi tức giận, tự ái và ngượng ngùng. Mặt cô ửng hồng lên và môi run rẩy. Cô đã trưởng thành, tinh tế, nhưng những nét cơ bản vẫn còn. Đôi mắt xanh to tròn, mái tóc vàng óng và vẻ quyết đoán từng khiến anh mê mẩn. “Tôi xin lỗi. Cho tất cả và mọi chuyện kia. Anh biết mà. Trước đây.” “Mình đang nhắc đến chuyện bột ngứa trong quần lót nè, phải không?” “Hmm, có lẽ thế. Chỉ là…” Cô chải tay trên bàn, “Tôi không ngờ mình đến thế với anh. Đáng sợ lắm.” “Người dân vẫn còn nói về chuyện đó,” cô nói. Cô ngồi thẳng và nhìn anh, “Ai cũng có thể bỏ phía sau quá khứ của họ, nhưng tôi không thể. Không. Tôi trở thành huyền thoại rồi. Và thật ra, chuyện đó rất ngớ ngẩn.” Anh nhớ đến viên thuốc mà cô đã thả vào canh trưa trước buổi lễ tốt nghiệp. “Cô thật sáng tạo.” “Tôi chỉ là nguy hiểm. Lúc đó… tôi chỉ…” Cô đỏ mặt. “Ừ, thôi. Cả hai ta đều biết tôi muốn gì.” “Vậy bây giờ… Kết bạn chưa?” “Có vài lần, nhưng tôi không đưa họ về đây.” “Chắc chị cũng không muốn họ biết về việc cô đưa một con chồn hôi vào xe tôi, và nhốt nó trong đó một lúc phải không?” Cô nhăn mày. “Tôi đã trả tiền rửa xe rồi.” “Xe tôi không bao giờ giống lúc trước. Tôi đã phải bán nó. Trên một trận đấu giá.” Anh nâng ly. “Cô rất quyết tâm phá hỏng chuyện của tôi với Pam. Nếu làm lại, tôi nên lời cô.” Bề ngoài tự hào của Gracie khiến anh tưởng cô sẽ đồng ý với ý kiến của anh. Nhưng thay vào đó, cô hỏi, “Bây giờ chúng ta nên làm gì?” “Tôi sẽ tìm hiểu xem liệu Zeke đang âm mưu gì. Lúc này tôi không muốn gặp rắc rối. Cô có thể khuyên Alexis rút lui một chút, chờ tôi có thông tin chắc chắn không?” Khi thấy Gracie do dự, anh nhắc nhở cô, “Cô nợ tôi.” Cô giật mình. “Tôi biết. Được rồi, tôi sẽ thậm chí toàn diện với Alexis. Nhưng không thể hứa là cô chờ hơn 2,3 ngày, vì chị ấy đã quyết định rồi.” “Và chúng ta đều biết phụ nữ nhà Landon quyết định làm một việc gì thì chuyện gì sẽ xảy ra.” “Đúng,” cô đứng dậy nhìn anh. “Tôi xin lỗi, Riley. Tôi biết lời xin lỗi này đã trễ 14 năm, nhưng nó đến từ trái tim tôi. Tôi chưa bao giờ muốn làm cuộc sống của anh khổ sở.” “Tôi đánh giá cao điều đó.” “Anh muốn số điện thoại di động của tôi để liên hệ về Zeke hay thì trực tiếp liên lạc với Alexis?” Giữa “quỷ và ma,” Riley chọn “quỷ,” anh biết. “Số của cô là được rồi.” Anh đưa giấy, cô viết số và trả lại. “Máy ảnh của tôi?” cô hỏi. Anh đưa cho cô. Mời bạn đón đọc Lỗ Yêu Gracie của tác giả Susan Mallery.