Lời cảnh báo
Đã hơn mười bốn ngày trôi qua, và những câu chuyện ngày càng thú vị hơn. Sự trùng hợp kỳ lạ trong những câu chuyện này đến từ đâu? Có phải do “đạo văn” hay là điều gì đó bí ẩn khác? Một cậu bé xuất hiện từ nghĩa địa hoang vắng, rồi gặp phải một vụ tai nạn mà mọi kí ức đều bị xóa sạch. Không biết chữ, không cảm giác đau, sức khỏe phi thường, thích ăn thịt sống… liệu cậu ấy là người hay ma quỷ? Trò chơi tử thần vẫn còn tiếp diễn, những “người chơi” sẽ phải đối mặt với điều gì tiếp theo? “Người tổ chức” sẽ tung ra những “chiêu trò” mới tới đâu? Mục đích thật sự của kẻ đó là gì? Những bí ẩn nào sẽ được hé lộ tiếp theo?
Ninh Hàng Nhất, tên thật là Ninh Hàng, là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Anh bắt đầu sự nghiệp viết văn vào năm 1999, và hiện nay đã trở thành một tay viết chuyên nghiệp và biên kịch phim. Các tác phẩm của anh đã được đăng trên nhiều tạp chí và trang web lớn ở Trung Quốc, cũng như được dịch và đăng trên các tạp chí nước ngoài. Một số tác phẩm nổi bật của anh bao gồm “Tiếng đêm,” “Hẹn với thần chết,” “Chuyến đi sống còn,” và “Lời nguyền ngày tận thế.” Ninh Hàng Nhất được đánh giá cao là một tác giả hàng đầu trong thể loại tiểu thuyết trinh thám mới, được mệnh danh là “Alfred Hitchcock” của Trung Quốc.
Bộ tiểu thuyết trinh thám 1/14 “Trò chơi tử thần” với 5 tập hiện đã được xuất bản tại Việt Nam, nhận được sự đón nhận tích cực từ độc giả Việt Nam và nhận được nhiều lời khen ngợi về sự xen kẽ giữa trinh thám và kinh dị. “Trò chơi cấm” là một trong những bộ tiểu thuyết trinh thám mới nhất của tác giả này được phát hành tại Việt Nam.
Bộ 1/14 bao gồm:
1. Trò Chơi Tử Thần
2. Khách Trọ Và Xác Sống
3. Lời Cảnh Báo
4. Người Thừa Thứ 14
5. 14 Ngày Kinh Hoàng
“Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, chỉ có người chết mới có thể rời khỏi nơi này!” Một tờ giấy viết bằng máu, giống như một lá thư mời từ địa ngục, khiến cho mười ba tác giả tiểu thuyết kinh dị có mặt đều bị sốc, cảm thấy lạnh lẽo. Một câu đố mới đã được đặt ra. Nam Thiên cảm nhận một luồng không khí lạ – tờ huyết thư này được đặt trên chiếc ghế mà Uất Trì Thành bị hại, điều đó có ý nghĩa gì? Và cái xác mà đáng lẽ phải ở trên chiếc ghế – xác của Uất Trì Thành – đã đi đâu? Liệu có thể giống như tình tiết trong câu chuyện “Dự luật xác sống” của Long Mã, khi Uất Trì Thành đã chết và trở thành một “xác sống,” rồi tự rời khỏi phòng này? “Không, điều đó không thể…” Long Mã, người vừa mới đạt điểm số cao nhất (9,2), giờ đây mặt trắng bệch, thái độ lạ thường. Anh ta giật mình, lẩm bẩm trong một mình. Uất Trì Thành đã chết, không thể sống lại… Trên thế giới này không thể có “xác sống”… Đó chỉ là hư cấu! “Long Mã! Bình tĩnh lại đi.” Một giọng nói già chín và vững vàng nhắc nhở, “Chúng ta đều biết người chết không thể sống lại, dĩ nhiên là “xác sống” không thực sự tồn tại. Nhưng rõ ràng có ai đó muốn tạo ra hình tượng đáng sợ đó, đó chính là – câu chuyện mà anh đã viết đã trở thành hiện thực – anh đã phạm quy.” Long Mã nhìn Hoang Mộc Chu đang nói, nhăn mày, môi nhăn chặt. “Không phải để anh nhớ rằng anh đã phạm quy, mà là mong anh giữ tinh thần tỉnh táo. Long Mã, anh là người thông minh, đừng bị dễ dàng mắc bẫy của đối thủ. Hãy suy nghĩ cẩn thận, tình hình hiện tại có vẻ lạ, nhưng đã cung cấp cho chúng ta một số thông tin quan trọng.” Lời nhắc nhở của Hoang Mộc Chu không chỉ dành cho Long Mã, mà còn dành cho tất cả mọi người có mặt. Nam Thiên cảm thấy, có lẽ Hoang Mộc Chu và anh đang suy nghĩ về một vấn đề cùng nhau. Thiếu niên thiên tài Chris cũng đặt ra câu hỏi: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, thông tin quan trọng mà anh nói, có phải là về việc xác của Uất Trì Thành đã biến mất, đúng không?” Hoang Mộc Chu gật đầu: “Chính xác.” “Liệu mọi người nghĩ rằng xác của Uất Trì Thành hiện đang ở đâu?” Goth hoảng hốt hỏi. “Ám Hỏa không phải đã nói rằng, nửa đêm qua anh ta đã thấy xác của Uất Trì Thành di chuyển trên hành lang tầng dưới, rồi biến mất vào một góc tối phải không?” Hạ Hầu Thân nhắm mắt về phía Ám Hỏa, “Đúng không phải vậy không, anh đã kể vậy mà.” Ám…Hỏa mím chặt môi, không lên tiếng, thực tế là đã ngầm thừa nhận.“Các người tin lời nói nhảm của anh ta à? Uất Trì Thành thật sự biến thành một cái xác sống, rời khỏi nơi này?” Long Mã cố ý nói, “Theo tôi thấy, những lời anh ta nói vừa khéo chứng minh được một chuyện, đó là anh ta cố ý muốn hãm hại tôi!”“E là không chỉ đơn giản như thế.” Thiên Thu nói với Long Mã, “Nếu sự thật như lời anh nói, Ám Hỏa há chẳng phải chính là hắn – “người tổ chức” sao? Vậy thì chỉ số IQ của hắn chơi đùa với chúng ta bấy lâu nay cũng thấp quá rồi.”“Ý anh là, sau này dù người nào đó lộ rõ sơ hở hay chân tướng gì thì chúng ta cũng nhắm mắt làm ngơ à? Chỉ vì chúng ta tin chắc hắn sẽ không thể nào phạm phải sai lầm sơ đẳng, đúng không?” Long Mã châm chọc nói.“Tôi chỉ hy vọng, chúng ta không vì sự nghi ngờ với ai đó mà đưa ra cáo buộc không chính đáng với họ. Làm như vậy, chỉ đẩy chúng ta vào cục diện nghi ngờ và đối địch lẫn nhau thôi. Đây chính là chuyện mà hắn mong muốn xảy ra nhất, cũng là tình huống bất lợi với chúng ta nhất.” Thiên Thu nói thẳng.“Thiên Thu nói đúng.” Hoang Mộc Chu tiếp lời, “Nếu những gì Ám Hỏa nói là do anh ta bịa ra, vậy cái bẫy này cũng có chút quá ngu ngốc và ấu trĩ rồi.”Long Mã ngẩng đầu lên hỏi: “Hoang Mộc Chu tiên sinh, theo ý anh nói thì cái mà Ám Hỏa nhìn thấy thật sự là… Uất Trì Thành biến thành xác sống và rời khỏi đây thật sao?”“Người trẻ tuổi, trước sau gì cũng dễ mắc phải sai lầm của người trẻ tuổi.” Hoang Mộc Chu ý vị sâu xa nói, “Nóng nảy sẽ làm mất đi khả năng suy nghĩ một cách thấu đáo.”Dù gì Long Mã cũng là người thông minh, nghe được lời ám chỉ của Hoang Mộc Chu dường như đã tỉnh táo lại. Ông ta khẽ mở miệng, vẻ mặt trở nên hòa hoãn hơn, dường như đã thu lại thái độ thù địch với Ám Hỏa.“Hoang Mộc Chu tiên sinh, ý của tiên sinh là thứ Ám Hỏa nhìn thấy đêm qua, có thể là hiện tượng giả do người khác cố ý dựng lên, là cái bẫy người đó cố ý bày ra?” Nam Thiên hỏi.“Tôi chỉ có thể nói, có khả năng là vậy, khả năng này lớn hơn khả năng Ám Hỏa bịa chuyện để gạt chúng ta nhiều.” Trước sau Hoang Mộc Chu vẫn giữ tính cách cẩn trọng, không dễ dàng đưa ra kết luận. Ông ta chỉ lá huyết thư đang đặt trên ghế nói, “Nhưng sau khi tôi thấy được tờ giấy này thì gần như có thể chắc chắn được sự thật.”“Ồ, tiên sinh nghĩ chuyện này là thế nào?” Bạch Kình hỏi.
Mời các bạn đón đọc Lời Cảnh Báo của tác giả Ninh Hàng Nhất.