Lục Hào là một bộ truyện đam mỹ tuyệt vời do Pi Đại sáng tác. Không giống như Sát Phá Lang hoặc Đại Ca, Lục Hào không đầy hào hùng hoặc hiện thực tàn nhẫn, nhưng nó đem lại cảm giác trầm lặng và mạnh mẽ rất riêng biệt. Nhân vật trong truyện được xây dựng một cách tinh tế và hấp dẫn. Cốt truyện rõ ràng, logic, không lẫn lộn và khiến người đọc không thể rời mắt. Lục Hào không chỉ là câu chuyện tình yêu, mà còn là hành trình trưởng thành và học cách đối mặt với thử thách. Điều đặc biệt là mối quan hệ giữa Nghiêm Minh Tranh và Trình Tiềm được mô tả tinh tế, đầy cảm xúc. Bối cảnh giới tu chân đầy mê hoặc, với những màn chiến đấu và tình huynh đệ sâu đậm. Lục Hào chắc chắn sẽ là một bộ truyện đam mỹ đáng đọc cho mọi người yêu thích thể loại này.Những nhân vật trong câu chuyện này, dù có vẻ lạnh lùng và xa cách, nhưng thực chất đều sở hữu trái tim ấm áp và biết yêu thương sâu sắc. Họ hội ngộ trong một bối cảnh rối ren, tập trung dưới bóng dáng của một vị sư phụ kỳ quặc. Mỗi đệ tử trong môn phái đều mang đặc tính riêng, từ người chỉ biết thể hiện bề ngoài như Nghiêm Tranh Minh, đến Lý Quân chuyên tâm vào những chi tiết nhỏ nhặt, hay Trình Tiềm với vẻ mặt lạnh lùng và bản lĩnh. Qua những sóng gió và biến cố, họ phải cùng nhau vượt qua thử thách và đối diện với sự mất mát. Câu chuyện này đầy biến động và hứa hẹn sẽ khiến bạn nhớ mãi.Sách này thể hiện sự tinh tế và hiểu biết sâu sắc. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi cách tác giả mô tả các nhân vật và tình huống một cách tinh tế. Có một cảm giác ấm áp và chân thành trong cách mà các nhân vật tương tác với nhau. Tôi yêu cách mà câu chuyện kể về tình cảm chân thành và trung thành giữa Nghiêm Tranh Minh và Trình Tiềm. Sự quan tâm và lòng hiếu kỳ của họ đem lại cho câu chuyện một sắc thái đặc biệt. Biết đến điểm này, không thể không thốt lên rằng tác giả thực sự đã tạo ra một câu chuyện đáng đọc và đáng nhớ.Mắt Đường Chẩn không chắc chắn, chậm rãi dừng lại trên Nghiêm Tranh Minh. Có một cái gì đó khiến anh cảm thấy ánh mắt nó đỏ lên – một viên ngọc cũng có thể rơi nước mắt sao? Liệu ánh mắt gặp gỡ định mệnh có thể hoảng loạn hay không? Tuy nhiên, trước khi Chẩn kịp nói gì, ánh mắt Trình Tiềm bỗng trở nên mạnh mẽ, khẳng định: “Không, đừng nói với họ, Đường anh, anh rộng hiểu, chắc chắn sẽ có giải pháp. Cho dù ra sao, từ trời xanh đến suối vàng, cho dù anh muốn đánh đổi mạng sống cũng không vấn đề…”“Trời xanh… suối vàng.” Chẩn lặp lại câu này một lần, sau đó, anh cười trầm ngâm, “Tiểu hữu, tình cảm đồ đệ trong giới này quả thực sâu sắc, mặc dù chỉ là câu chuyện, nhưng hiếm thấy ai có tình đồng môn sâu đến như các người.”Trình Tiềm bày tỏ: “Nơi đây gọi là ‘Phù Dao sơn trang’, không phải là ‘thế gian’.”Tôi thực sự phấn khích với cụm từ cuối cùng của Tiểu Tiềm, vì tôi đích thị say mê cái phong cách che giấu khuyết điểm của Phù Dao phái. Đồng Như tài năng suốt đời, nhận về một đồ đệ cũng không kém cạnh, chỉ là có vẻ không chăm chỉ tu luyện lắm, chỉ mê rượu và trồng hoa. Ngược lại, Chẩn cũng không chăm sóc mấy đồ đệ lắm, bao gồm một đứa bại gia làm phép, một đứa khiếm nhã nhút, một đứa cố chấp, một đứa ngốc nghếch, và một con chim. Sư tổ để sư phụ vui chơi mỗi ngày, sư phụ không hướng dẫn đệ tử mọi vấn đề tu luyện nghiêm túc, nhưng cuối cùng mọi người đều thành công, “không bảo việt vị, thực lực mạnh hơn bao giờ hết”. Vì tuổi thơ không trải qua quá khó khăn, nên họ có tình nghĩa chặt chẽ, xảy ra xấu ho hãy giữ kín trong nhà, mọi vấn đề đều có thể giải quyết nội bộ, không cho ai có cơ hội phê bình. Họ phải bảo vệ nhau, đấu tranh trong giang hồ, nhưng Phù Dao phái rất rõ ràng và trong sáng, tuy có vẻ hào nhoáng nhưng không chứa kẻ xấu. Trở lại với Tiều Tiềm, việc che giấu khuyết điểm đã trở nên thông thạo, tiến lên mức độ yêu quý không khó khăn, khi nhận ra tình cảm và được đáp lại, Chẩn thừa nhận và đối mặt một cách tự nhiên mà nhiều người khó lòng làm được. Trình Tiềm bất ngờ ôm anh từ phía sau, Nghiêm Tranh Minh cứng cỏi, chuẩn bị quát tháo.Lập tức Tiềm nghiến răng: “Anh chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, không chịu học hỏi, liệu trời có thương anh không! Tôi thích anh, muốn anh! Nhưng anh muốn tôi nói gì nữa chứ!”Dù chưa nhận ra tình cảm, hoặc lúc đoán mò, hoặc lúc sẵn sàng, Chẩn sẵn lòng đánh đổi mạng sống vì Tranh Minh. Mặc dù là người bị bảo hộ, nhưng đôi khi anh có cảm giác rằng mình đang nuông chiều Tranh Minh, chiều bất ổn kiểm soát quá mức (bởi con chim sợ cây cong), bệnh chứng tự phụ thái quá, lời nói cay độc của Tranh Minh. Chỉ cần làm vui lòng người thường than phiền đó một chút, anh cũng sẵn lòng lên núi xuống biển vì họ.“Giờ nếu im lặng, tôi không chịu đâu.” Tranh Minh quay lại, để câu chưa nói tiếp phía sau mắt nhọn – “Nhanh lên xin lỗi lại đây.”Tiềm im lặng một lúc, suy nghĩ: “Dung túng như vậy, sau này sẽ phải làm gì?”Nhưng rồi lại từ chối nhẹ nhàng: “Không hẳn lúc nào phải như thế đâu?”Ở trên Bích Lạc, dưới Hoàng Tuyền, với Tranh Minh, chỉ cần Tranh Min áp đảo mình muốn, Tiềm sẵn sàng hi sinh. Tiềm tức giận khi sư huynh không trân trọng bản thân, chỉ biết bảo vệ anh, tiếc cho lòng chủ quan không nhận ra sự quan trọng của việc tu luyện, một vấn đề mà anh thấy nhỏ nhặt so với bóng đổ củaHôm nay tôi muốn chia sẻ về cuốn sách đã đưa tôi đến với Priest – “Lục hào”. Đây thực sự là một tác phẩm ấn tượng, đã khuấy động trái tim tôi với ngòi bút đầy nhiệt huyết của tác giả và mỗi câu chuyện dưới ngòi bút ấy đều là một thế giới đầy sáng tạo.
“Lục hào” là câu chuyện về môn phái tu tiên Phù Dao, từ sự suy tàn tới sự tái sinh. Cuốn sách mở ra một thế giới tu chân rộng lớn, nơi có người chính nghĩa, có kẻ đầy lòng lang dạ và tình tiết ân oán, tình thù.
Dưới Phù Dao phái, có một sư phụ già cả Hàn Mộc Xuân và năm đệ tử với những tính cách đa dạng. Đại đệ tử Nghiêm Tranh Minh quý phái như quý phi nương nương, Tam đệ tử Trình Tiềm chăm chỉ và sắc bén, tứ đệ tử Hàn Uyên cứng đầu và đầy hài hước. Còn đệ tử nhỏ nhất, nữ đệ tử Hàn Đàm, vốn là quả trứng bán yêu, sống trong môi trường hỗn tạp nhưng tràn đầy sức sống và sự độc đáo.
Cuốn sách “Lục Hào – Mắt Bão” thực sự đáng để đọc, với những tình tiết sâu sắc và hấp dẫn, sẽ khiến bạn đắm chìm trong thế giới huyền bí và đầy kịch tính của tu tiên.Cuốn sách này tận tâm từng chi tiết để tái hiện cách mà môn phái đã suy tàn đến mức độ nào. Dường như ngày tận thế của Phù Dao phái đang ngày càng gần kề, nhưng không ai ngờ rằng, sự sụp đổ thật sự của phái đã kéo theo cái chết của sư phụ Hàn Mộc Xuân và sắp đến ngày mà những đệ tử trẻ sẽ phải trưởng thành sớm hơn dự kiến. Cuốn sách mở ra một thế giới tu chân huyền bí, đầy ẩn số và bí ẩn.
Priest tiếp tục theo đuổi phong cách viết quen thuộc và đã trở thành thương hiệu của mình qua cuốn “Lục Hào”, nơi cảm xúc được kể lại thông qua góc nhìn của Trình Tiềm, nhưng lần này, nhân vật mà Priest tập trung xây dựng nhất là Nghiêm Tranh Minh.
Nghiêm Tranh Minh, từ những dòng chữ đầu tiên, được mô tả như một thiếu gia phong nhã nhưng tính cách lại lỳ lợm và kiêu ngạo. Mặc dù được coi là học trò của kiếm phái, nhưng anh không có sự chắc chắn cần thiết của một anh hùng, thay vì đó, anh thích thác loạn và thực hiện tự nhiên, thường xuyên tỏ ra kiêu căng và không hề quan tâm đến cái tên “nương nương” mà các đệ tử đặt cho. Nghiêm Tranh Minh, từ khi mới trưởng thành, đã phải đối diện với nhiều trách nhiệm nặng nề, như là trưởng môn của một phái bị truy sát, nghìn năm truyền thống của Phù Dao phái, hoặc mối hận diệt môn, cũng như an nguy của đồng đạo. Ông dường như chịu nhiều gánh nặng đến mức không thể tự do được.
Trong khi đó, Trình Tiềm, một học trò ngày xưa, xuất thân từ hoàn cảnh nhàn mát, đã phải đối mặt với nghịch cảnh từ khi còn nhỏ tuổi, khi bố mẹ bán y cho một người không rõ là thầy hay giả thầy, và sau đó nhận được cái tên Trình Tiềm từ thầy ấy. Qua những năm tháng tu hành cùng sư phụ và đồng môn, Trình Tiềm đã trở thành người sống và chết vì môn phái, xem Phù Dao sơn như mái nhà và sư huynh đệ như gia đình. Phương diện tình cảm của Trình Tiềm, khác với Nghiêm Tranh Minh, đã được thể hiện một cách thực sự và thẳng thắn, cho thấy sự mạnh mẽ và quyết đoán của anh.Hỡi bạn, hãy để tôi kể về cuốn sách “Lục hào”. Tình cảm trong đó ngập tràn và tự nhiên đến bất ngờ. Từ lúc đầu gặp nhau, Nghiêm Tranh Minh đã yêu mến Trình Tiềm hơn cả. Trong khi đó, Trình Tiềm lại thấy phiền phức với Nghiêm Tranh Minh nhưng cuối cùng họ nhận ra tình cảm thật sự của mình.
“Lục hào” là câu chuyện đầy tình cảm về đồng môn, thầy trò và huynh đệ. Những đứa trẻ nương tựa lẫn nhau và cố chấp với Phù Dao sơn, nơi mang đầy kí ức. Cuốn sách cũng nêu bật vấn đề về việc theo đuổi phi thăng và trường sinh. Điều này khiến người đọc suy ngẫm sâu.
Theo cá nhân tôi, “Lục hào” là tác phẩm ấn tượng nhất của Pi Đại. Câu chuyện “gọn”, mỗi nhân vật đều đóng vai trò quan trọng mà không làm mất đi sự hấp dẫn của truyện. Tôi muốn gửi lời cảm ơn tới Priest vì đã tạo ra một câu chuyện đẹp đến thế. Hãy đọc ngay cuốn sách này để trải nghiệm nhé.