Cùng nhau tận hưởng cuốn sách “Lưu Luyến Không Quên” của tác giả Lam Bạch Sắc, bạn sẽ bước vào câu chuyện tình yêu đầy bi kịch giữa hai nhân vật chính. Mối tình này đã trải qua nhiều sóng gió và khó khăn. Cuốn sách mang lại những cảm xúc sâu lắng và không thể nào quên.
Truyện khai thác về cuộc chiến tranh lãnh đạo quyền của Lệ Thị và Lệ Trọng Mưu liên quan đến việc tranh giành quyền nuôi con. Câu chuyện đưa ra những góc khuất, những bí mật và rắc rối của giới thượng lưu, khiến độc giả không thể rời mắt khỏi trang sách.
Nhân vật Ngô Đồng được nhấn mạnh trong truyện với sự bí ẩn và đằng sau là những bí mật đen tối. Cô gái này đối mặt với sự chú ý lớn từ dư luận và phải đối diện với những thách thức khó khăn.
Với không khí căng thẳng và hồi hộp, câu chuyện thêm phần hấp dẫn khi Lệ Trọng Mưu – một nhân vật quyền lực xuất hiện. Sự tương tác giữa các nhân vật sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi trang sách.
Hãy sẵn sàng khám phá những bất ngờ và phức tạp trong “Lưu Luyến Không Quên” và cảm nhận sâu sắc từng trang sách đầy kịch tính này.Trợ lý Lệ Trọng Mưu – Lâm Kiến Nhạc nhanh chóng bị phóng viên chất vấn. Trợ lý Lâm chỉ biết cười và biệt lập, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào. Chiếc Maybach rẽ bên vệ đường, Ngô Đồng bị ép ngồi vào ghế sau, cảm thấy giữa sức ép của họ như “lấy trứng chọi đá”. Lệ Trọng Mưu lên xe một cách mạnh mẽ, đóng cửa “Bộp” và phá lên đầu, “Lái xe.”
Xe nhanh chóng rời khỏi nơi xôn xao. Ngô Đồng nhìn vào gương chiếu hậu, thấy một số phóng viên vẫn tiếp tục theo dõi, khi cô chuẩn bị quay ngắn mắt, ánh nhìn của Lệ Trọng Mưu ở đối diện đã thu hút sự chú ý của cô.
Anh ta quan sát một cách bí ẩn và cẩn thận. Lòng Ngô Đồng đột ngột đập nhanh, cô cúi đầu khi xe chuẩn bị quẹo, và bất ngờ la lên: “Dừng xe!”
Tài xế lão Tống chỉ cần một cái nhìn để hiểu, nhưng khi cố phanh, Lệ Trọng Mưu không biểu hiện gì, vì vậy anh ta chỉ có thể lạnh lùng đối diện với yêu cầu của Ngô Đồng.
Xe vẫn tiếp tục cuộc hành trình trên con đường, Ngô Đồng ngồi im lặng, miệng luôn cắn chặt.
Trong một khoảnh khắc, một giọng nam trầm như tiếng cello vang lên: “Tiểu thư Ngô, đi đâu vậy? Tôi sẽ dẫn cô một đoạn đường.”
Trái tim Ngô Đồng lúc này rối bời, không trả lời. Không khí trong xe trở nên yên ả, cùng với mi vơi vắng của Ngô Đồng: “Không phận sự miễn gần.”
Tất cả vấn đề liên quan đến quyền nuôi dưỡng của Đồng Đồng đều được giao cho Lâm Kiến Nhạc xử lý. Kiến Nhạc thường báo cáo về cô phụ nữ này, với thái độ kiên quyết và không chịu khuất phục.
Cô này kiên trì đòi rời khỏi Hong Kong với con mình, và Lệ Trọng Mưu không hề can thiệp, chỉ ủy thác luật sư làm việc. Hiện tại, trong một phiên tòa, cô vẫn kiên quyết giữ quyền nuôi con trai, nhưng không đủ can đảm đối mặt với anh.
Người phụ nữ này đã thay đổi khi đối diện Lệ Trọng Mưu, và anh ấy rõ ràng đang tìm hiểu về cô. Sau một khoảnh khắc im lặng, cô rốt cuộc nói: “Tôi phải về công ty xử lý một số công việc, và tôi tin rằng anh cũng không muốn chúng ta bị bắt gặp cùng nhau trước cổng công ty, đúng không?”
Ngôn từ của cô không kiêu ngạo, cũng không nịnh nọt, nhưng lại nói trúng điểm. Lệ Trọng Mưu bất ngờ, nhăn mày nhìn cô. Ngô Đồng gạt mắt tránh ánh nhìn của anh.
Anh hạ ánh mắt xuống, tạo ra một cảm giác rét mướt, nhưng cũng kéo người ta vào sâu hơn như một vực sâu. Cô hoàn toàn không thể thoát khỏi cảm giác bị áp đặt.
Lệ Trọng Mưu ngừng đánh giá cô, chỉ thấy sự vâng lời và suy nghĩ trong ánh mắt của cô. Anh ít nữa quyết định, “Lão Tống, dừng xe.”
Xe dừng lại hoàn toàn, cô mở cửa và nhảy ra khỏi xe. Không quan tâm tới xe hơi, cô băng qua đường đến trạm xe buýt.
Maybach không tiếp tục di chuyển, mà quay đầu và dừng lại ở một khoảng cách an toàn. Lệ Trọng Mưu ngồi sau, quan sát hình ảnh nhỏ bé của cô, một mình chờ xe buýt.
Anh thu mắt về và tiếp tục với kế hoạch chiều, ghi chú trên máy tính bảng. Ngô Đồng cũng đứng im chờ xe, đôi mắt bắt đầu phủ lên một chút buồn bã.
Cô suy nghĩ không ngớt về tình hình hiện tại và không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy?…