Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên – Lục Xu
Trước đây, khi cô còn 18 tuổi, nếu ai đó hỏi cô về tình yêu là gì, cô sẽ suy nghĩ kỹ trước khi trả lời. Đối với cô, tình yêu là điều tuyệt vời nhất trên thế giới, nó khiến hai con người từ hai thế giới khác nhau gặp nhau, hiểu nhau và yêu nhau, cuối cùng là ở bên nhau mãi mãi. Nhưng giờ đây, nếu ai đó hỏi cô về tình yêu, cô chỉ biết mỉm cười. Tình yêu chỉ như một trò chơi đối với những người đã có đầy đủ ăn no, ấm áp và không thiếu thứ gì đó để làm.
Mười năm qua không có cơn tuyết nào rơi, nhưng giờ đây bão tuyết đã ập đến. Tuyết phủ kín mọi con đường, che phủ cả cây cỏ, các tin tức đều báo cáo về thiệt hại của trận bão này, có người đã qua đời và điều khuyến cáo là không nên ra đường một cách tùy tiện. Các công nhân vệ sinh đang sử dụng máy phun tuyết để dọn dẹp, làm cho con đường mở ra một góc mới. Lương Vĩnh Như đứng trên ban công của bệnh viện, trong đầu cô đều là những lời của bác sĩ thông báo về cái chết của Mạnh Vĩnh Xương. Đau buồn, cô nguyền rủa người đàn ông kia đã ra đi không tử tế, nguyền rủa khi ông rời bỏ cô sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nhưng rốt cuộc, liệu Chúa trời đã nghe lời cầu nguyện của cô hay không? Cô thề, cô sẽ không bao giờ rơi một giọt nước mắt vì người đàn ông kia.
Nhưng hôm nay, những giọt nước mắt ấy lại tuôn ra. Cô chạm vào mặt mình và phát hiện một mảnh băng mỏng. Cô nhìn xung quanh khung cảnh trắng xóa, lần đầu tiên cảm thấy thế giới xung quanh trở nên trống trải, và cô không còn mục tiêu nào để tìm kiếm. Chị em gọi điện hỏi liệu Mạnh Vĩnh Xương đã qua đời chưa, để cô chăm sóc tài sản tốt, không để cho mẹ con tiểu tam kia lấy mất. Họ khuyên cô phải nhanh chóng lấy lại công ty… Cô im lặng, sau đó vươn tay ra ngoài ban công, điện thoại rơi xuống. Mạnh Vĩnh Xương là người cô quen biết suốt hơn 40 năm, sống hơn một nửa cuộc đời của mình, nhưng giờ đây khi ông ra đi, cô cảm thấy cuộc sống của chính mình cũng kết thúc.
Mọi người có thể đã nếm trải khó khăn cùng nhau, nhưng tại sao ông lại vứt bỏ cô? Cô không thể chấp nhận sự phản bội, và sau đó cô đã tìm đến những người bạn đồng hành, cùng nhau nghiên cứu cách tránh xa khỏi sự bỏ rơi của đàn ông, thậm chí họ đã tập trung lại và thảo luận về cách giảm bớt đau thương. Cô lắng nghe ý kiến của họ, cùng tham gia vào công ty không chỉ để không cảm thấy trống trải mà còn muốn chứng minh tài năng của mình cho Mạnh Vĩnh Xương thấy.
Dù đã cố gắng hết mình, nhưng tại sao ông vẫn quyết định rời bỏ cô? Cô không thể chấp nhận việc người phụ nữ kia có thể chiếm lấy trong lòng ông chỉ với gương mặt trẻ trung? Cô đã ở bên ông suốt hơn 40 năm, nhưng ông lại quay sang phụ nữ khác, mỗi khi nhìn vào gương, cô thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt mình, nhắc nhở cô về thất bại của mình.
Lương Vĩnh Như thở dài. Phía sau, tiếng bước chân vang lên. Hạ Chi Tình đứng trước mặt cô, ôm một đứa bé đang ngủ say trong lòng. Cô nhìn con, sắc mặt trở nên căng thẳng hơn, sau đó lại quay lại nhìn Hạ Chi Tình, người đã cướp đi chồng của cô. Hạ Chi Tình vừa dỗ con xong, nhìn cô, trên gương mặt không còn dấu vết đau khổ vì sự mất mát, hoàn toàn không phải như…Một người vợ hợp cách, “Ông ta đã chết, tôi cho là cô sẽ cười, thế nào lại khóc.” Hạ Chi Tình lắc đầu một cái. Lương Vĩnh Như quay mặt sang, không muốn tức giận, đã thua đủ rồi, không muốn tư thái cuối cùng của mình còn xấu như vậy, người cũng đã chết rồi, còn tranh giành cái gì? Hạ Chi Tình cau mày, lấy ra một bức thư, đưa ra trước mặt Lương Vĩnh Như, “Ông ấy để lại cho bà.” Lương Vĩnh Như chậm rãi quay đầu lại, nhìn lá thứ này, tay không ngừng run rẩy. Hạ Chi Tình thấy bà cầm thư, liền ôm con trai ra ngoài. Lương Vĩnh Như cầm thư, cảm giác như nó nặng ngàn cân, rõ ràng không dán kín, nhưng lúc bà lấy thư thì như thể cố hết sức. Bà cất thận bóc thư ra, mới chậm rãi mở thư. Nhìn chưa đến phần mở đầu, ánh mắt của bà đã mông lung. Tiểu Như….. Chỉ có ông mới gọi thé, bà hờ tưởng tượng bộ dạng ông gọi bà, nhếch miệng lên, mang theo nụ cười, không ngờ, trong lòng bà cũng tan nát, đứng trên ban công khóc lớn, ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng bà không thấy lạnh, cả người đau, tất cả như chết lặng. Mạnh Vĩnh Xương nói, hiện tại anh thường nhớ tới lúc anh còn trẻ, khi đó anh đứng trên đường cái nhìn bảng hiệu chỗ tắm công cộng kia, nói một ngày bà nhất định cũng muốn đi vào tắm, nhưng lúc đó chúng ta không đủ tiền, anh ở trong lòng hạ quyết tâm, anh nhất định phải cho em một cuộc sống tốt, để cho tất cả mọi người hâm mộ vì em đã gả cho anh, để cho chúng ta không phải ra bờ sông tắm nữa. Ngày đó, thật la vui sướng, mặc dù nghèo khó, nhưng chúng ta cho tới giờ không một câu oán trách, một câu cũng không có…… Sau thì thế nào, chúng ta bắt đầu có tiền, bố mẹ em nói bây giờ chúng ta có tiền, nên đổi một căn nhà lớn hơn, anh cắn răng tiết kiệm tiền để mua phòng, em nói bây giờ chỗ ở cách xa chỗ làm của em, mỗi ngày đi xe buýt khó chịu, anh liền vay tiền bạn để mua xe cho em….. Bạn em vay tiền,anh đầu tư không cầm về được, em nói anh hẹp hòi, khiến em mất mặt trước mặt bạn bè, đêm hôm đó anh tràn trọc, ảo não vô cùng, nếu như anh có năng lực, để em có mặt mũi với bạn bè mới đúng…. Sau hôm đó, anh bận rộn hơn. Mỗi ngày anh chạy công trình, tự mình tới công trường, dù mệt mỏi, chỉ cần nghĩ có em ở trong nhà, cũng sẽ nhớ nhà….. sau đó, chúng ta lại có thêm tiền, lại càng không suy sướng. Anh với em nói qua chuyện công ty, em lại kì lạ nói đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, ai đó ở bên ngoài đang nuôi người tình. Một lần, trong công ty có chuyện lớn xảy ra, anh bận rộn mới trở về, vất vả mới vượt qua được, sau khi trở lại, em lại lạnh lùng nhìn anh, nói anh lại đi chơi gái về à? Anh nói cho em biết công ty có chuyện, nói khoảng thời gian khó khăn này cho em biết, muốn em suy nghĩ nhiều, mỗi ngày anh đối mặt nhiều người mệt mỏi như vậy, muốn để em biết, thật ra anh không cần em an ủi, chỉ cần em cho anh một cái ôm ấm áp là đủ rồi….. Nhưng em chỉ đánh giá anh bằng hai chữ: Lấy cớ. Đêm hôm đó anh khóc, anh nhớ tới hồi đại học, anh với bạn học đi vay tiền đầu tư, khi đó hăng hái như thế, anh lại thất bại, một mình anh ngồi trong rừng cây trường học, em tìm thấy anh, mang theo hộp canh em tự làm, để cho anh bớt khó chịu,em còn nói, bất kể anh mệt mỏi thế nào, em vĩnh viễn sẽ để bờ vai cho anh. Anh chưa bao giờ ăn bát canh ngon như vậy, cả đời này cũng không có, dù em nói em cho thêm muối, mùi vị rất mặn. Anh về nhà ngày càng muộn, vì không muốn gương mặt lạnh lùng của em, không muốn gương mặt chê cười của em. Nhưng em, lại thuê thám tử tư điều tra hành tung của anh, mỗi ngày kiểm tra điện thoại của anh, mỗi ngày thấy số điện thoại lạ, cũng hỏi liên tục, cho dù ngày mai anh có cuộc họp quan trọng…… Trong khi em nói chuyện, luôn là phụ nữ thế này thế nọ, sau đó châm chọc nói anh, lại ngấm ngầm ám chỉ cái gì…. Ánh mắt của em, luôn khiến anh thấy lạnh lùng. Anh đang suy nghĩ, sao chúng ta lại biến thành như vậy chứ? Người vợ khéo hiểu lòng người đâu rồi? Nhiều lần anh muốn nói chuyện với em, em nghe từ đám bạn kia, nói hành động của anh là chột dạ, để cho em lại chịu đựng. Xuất ngoại liền mở ra mười cuộc học, trên đường về quá mệt mỏi, lái xe gặp taiTrong cuốn sách “Mạnh Có Kiếp Thiên Thiên” của tác giả Lục Xu, câu chuyện xoay quanh về mối quan hệ phức tạp giữa hai người vợ chồng. Mỗi lần cãi vã là một lần không nhận được gì. Sự đối đầu giữa công việc và tình cảm trong cuộc sống họ hàng ngày đã khiến họ xa cách. Anh đề xuất công ty, còn em lại lo lắng về người tình bên ngoài của mình. Sự thất bại trong công việc dần khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Phản ứng lạnh lùng của vợ khi anh gặp rắc rối thể hiện một cách rõ ràng sự chán nản và xa cách của họ.
Cuộc sống vợ chồng hơn 30 năm đã chứng kiến nhiều biến cố, và câu chuyện cuối cùng với việc vợ đá cho anh một cú khiến người đọc cảm thấy xót xa. Câu hỏi cuối cùng liệu thế giới này thay đổi họ hay ngược lại, để lại những suy tư sâu sắc về tình cảm và sự thay đổi.
Hãy khám phá cuốn sách này để tìm hiểu sâu hơn về xung đột trong mối quan hệ và tầm quan trọng của trách nhiệm và tình yêu.