Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Ngôn tình Mắt Giai Nhân của tác giả Hạ Thu.
Chưa đêm nào vũ trường “Nhất Dạ Vương” đông khách như là đêm nay cả. Phải mở cửa, cúi đầu chào số lượng khách đông kỷ lục từ chiều đến giờ, anh bồi Hải Tâm nghe cơ thể rã rời. Mệt bở hơi tai! Theo cách nói của dân miền Bắc.
Mười giờ đêm, số lượng khách vắng dần. Tựa lưng vào cây cột đá lát men lạnh toát, anh đưa tay che miệng, kính đáo ngáp một cái dài rồi vặn vẹo người những khớp xương kêu răng rắc. Thật… sảng khoái!
Lại có khách! Thấy một cô gái xăm xăm bước vềcổng vũ trường, Hải Tâm bật thẳng người lên, niềm nở với nụ cười chuyên nghiệp:
– Cô cho soát vé.
– Tôi không có vé và tôi cũng không đến vũ trường đâu.
Giọng cô gái êm êm đầy ấn tượng. Không có vé, không đến vũ trường! Hải Tâm tròn đôi mắt. Bây giờ anh mới nhận ra cô gái trước mặt mình không giống người đến vũ trường để vui một chút nào.
Cô mặc chiếc áo thun cộc tay màu trắng và chiếc quần Jean ôm sát người đã bạc màu. Chân đi đôi dép da mòn xẹp lép và tay thì cầm theo ổ bánh mì. Gương mặt cô cũng thế, chẳng điểm phấn son và mái tóc ngang bồng rối bù lên. Như thể cô đã phải chạy trong gió một quãng đường dài.
Tôi nói thật đó, anh cho tôi vào trong một phút thôi. Tôi cần tìm gấp một người – Giọng cô gái cắt ngang dòng suy luận của Hải Tâm.
Ngẩng đầu lên anh nhẹ lắc đầu:
– Rất tiếc, tôi không thể cho cô vào trong được.
– Vì sao thế? – Cô gái ngây ngô hỏi:
– Sợ tôi vào luôn rồi không ra hả?
Cũng có ý đó, nhưng Hải Tâm lịch sự:
– Không có, chỉ vì cách ăn mặc của cô không đáp ứng theo qui định của vũ trường. khách đến đây buộc phải ăn mặc đẹp và… đặc biệt không được mang dép.
Đưa mắt nhìn lên bảng nôi qui, cô gái nhẹ thở ra:
– Đành vậy rồi, nhưng tôi đến có phải để khiêu vũ đâu. Tôi đến tìm người rồi đi ngay.
– Không được – Hải Tâm vẫn cương quyết lắc đầu:
– Là đệ nhất vũ trường, tôi làm sao cho một người ăn mặc xuềnh xoàng như cô chạy tới chạy lui làm náo loạn vũ trường được chứ?
– Nếu vậy thì… – Cắn nhẹ môi cô gái nói:
– Anh vào tìm giúp dùm tôi. Chuyện gấp lắm, không chần chừ được.
– Chuyện gì mà gấp? – Hải Tâm nhìn đôi mày cô gái, nói nhanh:
– Mẹ nó đang hấp hối.
– Hả? – Hải Tâm giật bắn mình – Chuyện lớn thế thật ư?
Cô gái gật đầu thiểu não:
– Đúng như vậy. Mẹ nó đang hấp hối trên giường bệnh. Chờ được nhìn thấy nó lần cuối rồi nhắm mắt. Anh vui lòng giúp dùm chọ Tên nó là… Như Nguyện.
– Được, được… Tôi đi ngay – Hải Tâm không dám chần chừ, quay lưng bước vội. Được mấy bước, như chợt nhớ, anh quay lại:
– Cô đứng đây, hễ có khách là mở cửa giùm tôi nhé. Như thế này này…
– Không cần phải dạy đâu. Cắt lời anh, cô gái xua tay:
– Lúc nãy tôi đã thấy anh làm rồi. Có phải thế này không? – Vừa kéo tay mở cửa vừa cúi đầu chào cung kính.
– Phải rồi.
Hải Tâm gật đầu, trao cho cô chiếc nón:
– Đội lên đi cho giống.
– Được, Anh đi đi…
Hải Tâm chưa đi khỏi, cô gái đã bật lên cười thành tiếng, lè lưỡi và soi bóng mình trong tấm gương. Cô biết chắc, thế nào cũng bị nhỏ Như Nguyện chửi chọ Dám trù mẹ nó hấp hối, sắp chết đến nơi… thật ra… cô cũng có phần quá đáng.
Nhưng nếu không nói thế… liệu anh bồi có giúp không? Túng thế tùng quyền. Gia Cát Khổng Minh đã dạy rành rành trong binh pháp.
Hơn nữa… chuyện này… cũng vì cứu nó mà ra. Ai biểu thằng Tài em nó đem tin trễ quá làm gì. Báo hại cô chạy đến hụt hơi mà chiếc xe đạp đâu rồi nhỉ? Lúc nãy vội quá, cô quăng đại trên thềm sân vũ trường. Hỏi biết có còn hay mất? Giật mình chợt nhớ, cô dán mắt vào cửa kính nhìn ra, bất chợt la lên một tiếng.
– Ái chà!
Có một đôi mắt khác, ngoài cửa kính cũng đang nhìn cô chăm chú. Ai vậy nhỉ Một phút trôi qua, cô mới đoán được đó là khách đến vũ trường.
-Mở cửa!
Bàn tay gõ nhẹ vào khung cửa. Gật đầu, cô đưa mắt nhìn chăm chăm vào người mới đến đẹp trai không thể tưởng. Tựa diễn viên Hồng Không^ng vậy.
– Mở cửa! – Thấy cô cứ ngẩn ra để ngó mình. Chàng trai cau đôi mày lại.
– Dạ! – Chợt tỉnh, cô vội đưa tay lên mở cửa. Nhưng đẩy ra hay kéo vào đây? Sao bỗng dưng… cô không nhớ vậy. Càng kéo vào càng chốt cứng.
– Sao vậy cưng? – Tự tay kéo mở cửa ra, chàng trai nhướng mày nhìn cô khôi hài, hỏi:
– Sững sờ vì thấy anh quá đẹp trai. Có phải không?
Bị nói đúng tim, má Kỳ Duyên đỏ bừng xấu hổ. Hất mặt lên, cô thẹn thùng chống chế:
– Không dám dẹp trai đâu. Tại tôi… thấy lạ… nên ngó vậy thôi.
– Lạ chỗ nào? – Nhướng một con mắt lên, chàng cười trêu:
– Nói thử coi. Có phải… nụ cười của anh làm em nhói tim không?
Quả không sai. Tim Kỳ Duyên đang đập ầm lên xao xuyến trước nụ cười quá đẹp, quá “trơ” của hắn đây. Tránh không nhìn vào đôi mắt long lanh sáng rực của hắn, Kỳ Duyên đáp lạnh lùng:
– Tại sao phải nhói tim: “anh đẹp hay xấu can hệ gì tôi chứ?”
– Tốt! – Búng chóc ngón tay, hắn gí mặt mình sát mặt cô:
– Biết thân, biết phận vậy sẽ tránh được nỗi khổ thất tình. Bởi… báo cho em một tin buồn… Tôi sắp phải cưới vợ rồi… một nàng vừa đẹp lại vừa giàu. Tuyệt vời chưa… Khều nhẹ mũi cô một cái, hắn cười khì rồi bước đi nhanh.
Điên khùng! Đưa tay lên mũi, phủi chỗ ngón tay hắn chạm vào, lòng Kỳ Duyên bỗng nao nao một cảm giác lạ lùng. Nó nửa như bực mình, nửa như hốt hoảng? Mà bực mình, tức giận chuyện gì? Vì câu nói của hắn?
Có mà điên lên được… mới gặp mặt một lần, mấy phút thôi… lẽ nào… hắn đào hoa đến thế? Có thuật thu hồn bắt vía? Sao mình phải ngẩn ngơ, ngơ ngẩn? Quả thật có vấn đề!
Nhảm nhí, nhảm nhí thôi! Kỳ Duyên bật lên cười lớn. Cô chẳng thể nào phải lòng gã con trai ấy được. Chỉ tổ khổ thân, thiệt mình không ra tích sự gì. Đám con trai ngu ngốc ấy… không đáng một xu.
Nghĩ đến chuyện cặp bồ, tim Kỳ Duyên lại nhói đau. Vết thương năm nào lại bật ra rỉ máu. Bốn năm rồi… bốn năm rồi cô vẫn chưa quên…
Cạnh bên nhà, lại chung bàn, suốt mười hai năm dài cùng học, nên Kỳ Duyên thân Như Nguyện lắm. Nó cũng vậy… dù hoàn cảnh gia đình hai đứa trái ngược nhau. Như Nguyện giàu sung sướng bấy nhiêu thì Kỳ Duyên nghèo khó, vất vả bấy nhiêu.
Ngày ngày, trong lúc Như Nguyện ở không, ăn sung mặc sướng được kẻ hầu người hạ thì Kỳ Duyên phải còng lưng phụ ba đẩy xe ba bánh viên chiên khắp nẻo đường để bán. Bữa đói, bữa nọ Dễ có thể gặp nhau trò chuyện, Như Nguyện đã phải đến nhà phụ Kỳ Duyên băm thịt, vò viên. Bao kỷ niệm vui buồn… hai đứa xem nhau như ruột thịt, miếng bánh cắn đôi.
Vậy mà năm đó… chỉ vì một gã con trai… hai đứa suýt đã giận nhau.
Chuyện xảy ra vào cuối năm lớp 12, khi Như Nguyện và Kỳ Duyên, hai đứa bước vào tuổi trăng tròn mười tám. Như Nguyện đẹp lắm, đẹp nhất trường cấp III thị xã. Đẹp đến nỗi… ai cũng nói, nếu thi hoa hậu, nó sẽ đoạt giải ngaỵ Còn Kỳ Duyên… cô chưa nghe ai khen mình đẹp, mỗi lúc soi gương. Thật đó, cô thấy mình đẹp chán. Tuy không mặn mà sắc sảo như bạn, cô thấy mình có nét đẹp ngầm, đầy ấn tượng.
Thanh Nhân là lớp trưởng của cộ Anh cao ráo, đẹp trại, thanh tú. Ăn nói đàng hoàng, chững chạc kèm theo nụ cười rất có ấn tượng. Nên… từ lâu… anh đã là thần tượng của các cô gái trẻ. Trong đó có cả Kỳ Duyên và Như Nguyện.
Hai đứa cùng ngưỡng mộ và… để ý anh… mà… không dám nói… Cho đến khi… Nguyện lọt vào mắt của anh.
Để tiếp cận người đẹp, anh gián tiếp thông qua Kỳ Duyên. Nhờ cô làm trung gian, mai mối. Không hiểu được ý đồ, chiến thuật của anh, Kỳ Duyên đã ngộ nhận một cách sai lầm. Cô ngỡ mình là trung tâm mà anh theo đuổi.
Mừng đến phát điên lên, cô quay cuồng như chong chóng. Bao nhiêu tiền ba cho, dành dụm mua bộ đề cương tốt nghiệp, cô dốc hết vào mớ son phấn, áo quần. Tối ngày lo chưng diện khoe mẽ như con công điệu đàng, xí xọn:
– Chà, nhỏ Kỳ Duyên dạo này dọn quá! Có mùa xuân rồi hả – Mấy nhỏ bạn ngồi bàn dưới thầm thắc mắc.
– Không sai! Lòng ngập đầy hưng phấn và hạnh phúc. Kỳ Duyên khoe ngay không giấu giếm:
– Cho tụi bây hay, anh Nhân lớp trưởng đang theo tao đó
– Cái gì? – Những đôi mắt mở tròn xoe rồi những chiếc miệng bật lên cười lớn.
Kỳ Duyên tức tối:
– Thật đó. Tụi bây không tin sao? Dạo này anh Nhân thân với tao dữ lắm.
– Thân với mày… nhưng yêu Như Nguyện.
Một đứa tài lanh đã nói, cả bọn thích thú nhìn mặt Kỳ Duyên tái đi.
– Yêu Như Nguyện. Ai nói với tụi mày?
– Cần gì ai nói, nhìn qua là biết ngay – Nhún vai tụi nó tỉnh queo. Còn tàn nhẫn phán một câu đầy tự ái:
– Nhỏ Như Nguyện đẹp như vậy không chọn, hỏng lẽ chọn được một đứa xấu như mày. Thiệt… không biết nghĩ chút nào. Tội nghiệp chưa!
Rồi bọn chúng rành rành, chắc ăn như bắp, nhưng Kỳ Duyên vẫn không tin. Tối đó, cô quyết gặp anh hỏi cho ra lẽ.
– Đúng vậy! – Anh gật đầu ngay, không hay mình làm tổn thương trái tim cô:
– Anh yêu Như Nguyện, em giúp anh nhé!
Rõ rồi! Trái tim thắt đau trong lồng ngực.
Không muốn anh nhìn thấy nước mắt chảy tràn xuống má mình.
Kỳ Duyên vụt chạy thật nhanh. Nghe đất trời đảo lộn.
Chuyện phút chốc tới miệng mấy con xí xọn, đồn lan khắp cả trường. Để mỗi lần nhìn thấy mặt cô, tụi nó đứa nào cũng bụm tay che miệng cười khúc khích. Chúng thầm đặt cho cô một biệt danh: “Đỉa đeo chân hạc”.
Xấu hổ, xấu hổ tột cùng, cô bỗng giận lây luôn Như Nguyện. Bạn thân cái quái gì. Giữa lúc cô khổ đau bị thất tình, bị mọi người châm chọc, nó cứ ung dung hạnh phúc cặp bồ với Thanh Nhân. Về còn hí hửng kể cô nghe, được anh thế này, được anh thế nọ…
– Cậu yêu Thanh Nhân? Chuyện đó có thật không? – Một hôm Như Nguyện bỗng hỏi câu ấy
– Thật thì sao? – Điên tiết lên, Kỳ Duyên vùng hét lớn.
– Cậu đã là người chiến thắng, còn sợ gì nữa chứ? Tớ không giành của cậu đâu mà có giành cũng chẳng được nào. Cậu là thiên nga, tớ là vịt trời xấu xí.
– Kỳ Duyên đừng nói vậy? – Vụt ôm cứng lấy cô, Như Nguyện lắc đầu:
– Tớ xin lỗi, tớ không biết gì cả. Lúc nãy… vừa mới nghe nhỏ Hoa kể lại thôi. Cậu đau khổ lắm phải không?
Bị chạm đến nỗi đau, Kỳ Duyên tủi thân oà khóc. Như Nguyện tự trách mình:
– Tớ thật tệ, chẳng biết gì mà cũng tại cậu thôi. Chuyện lớn như vậy mà sao không kể mình nghe?
– Kể làm gì? – Kỳ Duyên cay đắng:
– Cậu có nhường Thanh Nhân cho mình không? Mà nhường, chưa chắc gì anh ta chịu. Ảnh chỉ yêu cậu thôi.
– Mình không nhường cũng chẳng thể bởi Thanh Nhân yêu cậu. Nhưng mình có thể không cặp bồ với anh ấy nữa. – Như Nguyện nói nghiêm trang.
– Sao lại không cặp bồ nữa chứ? Kỳ Duyên ngơ ngác:
– Chẳng phải cậu… cũng đã yêu sao?
– Đúng, tớ đã yêu! Như Nguyện gật đầu: nhưng tình yêu đó không bằng được tình bạn của tụi mình đâu. Nếu yêu mà mất cậu, tớ thà không yêu.
Như Nguyện, cậu tốt với tớ vậy sao? Nghe sóng mũi cay xe, Kỳ Duyên rưng rưng dòng lệ. Như Nguyện nhẹ mỉm cười:
– Thì cậu cũng tốt với mình vậy. Thôi từ nay đừng nhắc tới Thanh Nhân, đến tình yêu nữa. Tụi mình còn nhỏ, lo học là chính có phải không?
Không đáp, Kỳ Duyên gật đầu. Đôi bạn lại trở nên thân thiết. Thời gian trôi qua, chuyện xưa trở thành dĩ vãng. Chút tình lãng mạn học trò đã chẳng còn đọng lại gì trong lòng Như Nguyện. Mỗi lần nhắc đến, nó chỉ cười.
Còn Kỳ Duyên cô biết mình không quên được. Trong thâm tâm lúc nào cũng cảm thấy mình thiếu Như Nguyện một món nợ ân tình. Cô nhủ lòng sẽ đáp lại khi có dịp…
Và… cũng từ đó… cô không còn niềm tin vào sắc đẹp, vào sức hấp dẫn của mình với phái nam. Một lần vấp ngã, đã làm cô mất niềm tin với tình yêu. Như con chim một lần bị tên, thấy cành cong đã sợ. Cô co mình lại, sống khép kín, âm thầm trong tình thương của cha mẹ, của bạn bè.
– Là cậu sao?
Từ xa, Kỳ Duyên nhận ra cộ Như Nguyện kêu to, lạ lẫm.
– Sao cậu biết tớ ở đây mà tìm chứ? Mẹ tớ làm sao hả?
Giật mình chợt tỉnh ngẩng đầu lên, không kịp cảm ơn anh bồi tốt bụng, Kỳ Duyên kéo tay bạn ra xa:
– Mẹ cậu không sao cả, tớ chỉ gạt anh bồi thôi.
– Hú vía! – Đưa tay chặn ngực, Như Nguyện thở phào
Kỳ Duyên lại nói:
– Cậu về đi, hôm nay hắn sẽ lén đến coi mắt cậu đấy.
– Lén coi mắt mình sao?
Như Nguyện tròn đôi mắt:
– Sao hắn biết mình là ai chứ?
– Hắn không biết cậu là ai, nh+ng cái này sẽ chỉ cho hắn đấy – Vừa nói, Kỳ Duyên vừa đưa tay chỉ vào cái cài áo hình kim tự tháp trên ngực Như Nguyện.
– Cái này ư? – Như Nguyện cúi đầu xuống áo mình rồi hỏi:
– Cậu thấy nó đẹp không? Tớ chẳng thích chút nào, nhưng nể tình mẹ tặng cho, tớ mới cài lên đó.
– Chẳng phải của mẹ cậu đâu Vừa nói Kỳ Duyên vừa cởi chiếc cúc ra khỏi ngực bạn:
– Của hắn đấy. Thằng Tài bảo hắn đã mua cái này từ Ai Cập. Không có cái thứ hai đâu.
– Thật vậy ư? Như Nguyện lo lắng hỏi:
– Vậy là hắn đã thấy mặt mình rồi. Tính sao đây?
Không nghe lời Như Nguyện nói, Kỳ Duyên tập trung hết tinh thần vào chiếc rốb, đẹp làm sao? Chiếc kim tự tháp này tinh tế y như thật.
– Kỳ Duyên. Cậu nói đi, tớ phải làm sao hả?
– Hả?
Bị lay mạnh, Kỳ Duyên ngẩng đầu lên ngơ ngác – Tớ làm sao biết được? Vừa nghe thằng Tài nói tớ vội chạy đến đây ngaỵ Hy vọng trong ánh đèn chớp tắt, hắn không nhìn rõ cậu. Bằng không cậu sẽ tiêu đời… Ai bảo cậu đẹp quá làm gì cho khổ…
– Còn cười được nữa – Như Nguyện nhăn nhó mặt:
– Mau liệu cách cứu mình đi. Tớ không thể làm vợ hắn, tớ không xa Duy Thành được, tớ thà…
– Biết rồi, biết rồi – Sợ Như Nguyện lại ca bài ca muôn thưở, Kỳ Duyên vội xua tay:
– Để đó, từ từ tớ tìm cách chọ Bây giờ kiếm cái gì ăn đã, tớ đói bụng quá rồi.
– Bột chiên có được không? – Như Nguyện nôn nóng:
– Hay há cảo, hay bò bía? Toàn món ăn cậu khoái.
– Há cảo – Kỳ Duyên gật đầu rồi chià tay trả lại chiếc rốb cho Như Nguyện:
– Đẹp thật đấy.
– Cậu thích thì lấy đi – Khóat tay, Như Nguyện bất cần.
– Kỳ Duyên không khách sáo:
– Vậy thì cảm ơn cậu nhé! Tớ đi trước đây.
Nói xong, cô bỏ chiếc rôb vào túi quần Jean nhảy lên chiếc xe đạp cỦa mình:
– Quán há cảo ở đường Võ Văn Tần phải không?
– Phải. Như Nguyện gật đầu lơ đễnh, rồi lững thững bứơc ra xe. Chiều bạn thôi. Chứ giờ này… có ăn vàng cô cũng nuốt chẳng trôi. Chuyện tình thơ mộng của cô và Duy Thành sắp gặp phong bạ Liệu… Kỳ Duyên… có cứu được không? Sao lòng cô đầy bất ổn…
Có rất nhiều quán há cảo dọc theo con đường Võ Văn Tần, nhưng Kỳ Duyên và Như Nguyện chỉ thích dừng chân ở một địa chỉ mà thôi.
Không bày trí sang trọng, kiểu cách, quán há cảo của dì Út thu hút khách bằng món nước chấm tuyệt vời và bằng thái độ thân mật và cởi mở. Đi đến ăn một lần rồi, thật khó mà quên được nụ cười đôn hậu của bà chủ quán.
– Cho con một diã há cảo đi dì.
Quán đông khách, nhưng Kỳ Duyên vẫn tìm được một bàn trống cho mình. Để tránh phải nuốt nước bọt, cô ngẩng đầu lên ngắm chiếc quạt trần, thầm nghĩ cách giúp giùm cho Như Nguyện.
Không phải bây giờ, mà từ hai ngày trước, khi vừa nhận được tin cô đã điên đầu, nát óc tính kế hộ nó rồi.
Chuyện chẳng có gì là ầm ĩ. Đơn giản là mẹ Như Nguyện muốn gả chồng cho nó. Một chàng trai vừa du học từ nước ngoài về. Nghe nói rất đẹp trai, cao ráo. Còn là con trai duy nhất của tổng giám đốc Hiểu Vinh. Người đứng đầu ngân hàng thương mại cổ phần Nam Á. Tuổi tên từng lẫy lừng ai nghe qua cũng kiêng dè, nể phục. Thời buổi này, khối cô mơ được lọt vào mắt anh tạ Đừng nói chi ai, Kỳ Duyên đây, tuy mặt lạnh lùng, hỏng nói ra chứ lòng cũng đầy ganh tỵ, nhỏ Như Nguyện ấy sao mà tốt phước. Đã đẹp lại giàu, lắm người mê mệt. Trong lúc mình một chút tình lận lưng khoe cùng thiên hạ cũng không có nữa.
Như Nguyện không chê ý trung nhân cha mẹ chọn cho cô một điểm nào. Bởi… đến tận giờ, cũng mới nghe phong phanh qua miệng thằng Tài, chớ thấy mặt bao giờ đâu. Sợ hãi, lẩn trốn, chẳng qua nó muốn chung tình với Duy Thành, với tình yêu đẹp nhất đời của nó.
Hai dĩa há cảo được đem ra. Đói quá, Kỳ Duyên không chờ bạn, cho vội các gia vị vào diã, cô múc nhai ngấu nghiến. Duy Thành với cô cũng chẳng lạ lùng gì. Nói đúng ra, mối tình này cũng nhờ cô mà có. Nhớ ngày tám tháng ba năm đó, hai đứa cô đơn chẳng được ai tặng hoa cho, buồn quá, rủ nhau ra công viên dạo một vòng.
Duy Thành lúc đó là sinh viên năm cuối trường mỹ thuật. Anh đang mải mê ngắm cảnh hoàng hôn tìm nguồn cảm hứng thì bị ngay hai cô gái án trước mặt mình.
Bực mình, anh đến nhờ cô gái tóc dài đứng yên cho mình mượn vẽ mẫu tranh… Như Nguyện chẳng bằng lòng, sau nhờ Kỳ Duyên nói mãi, nó mới chịu cho.
Một ngày, hai ngày rồi ba ngày… tình yêu bừng nở trong trái tim chàng hoa. sĩ. Nhưng… khi biết mình kém hơn người đẹp những hai tuổi, Duy Thành đâm nhụt chí, không thể thốt thành lời. Anh trải tâm sự buồn lên mặt giấy thành thơ, những dòng lãng mạn của anh, một lần nữa làm Kỳ Duyên phải động lòng.
Cô đã vun đắp cho mối tình Như Nguyện – Duy Thành với tất cả nhiệt thành. Để rồi từ chỗ dửng dưng lạnh cảm, Như Nguyện đã dám lén Kỳ Duyên qua mặt cô một mình trốn đi chơi với Duy Thành.
Như Nguyện có người yêu, Kỳ Duyên vừa mừng cho bạn, vừa nghe buồn hụt hẫng. Từ nay, thế gian này… chỉ còn lại mình cô, duy nhất là kẻ cô đơn…
– Mẹ Ơi, chị kia một mình ăn hết hai dĩa há cảo to.
Giọng đứa bé chợt vang, cắt ngang dòng suy tưởng. Giật mình nhìn xuống, Kỳ Duyên mới hay mình ăn hết hai dĩa há cảo từ lúc nào. Còn Như Nguyện… sao mãi đến giờ vẫn chưa đến? Kỳ Duyên cảm thấy lo lọ Cô đứng dậy, đến bên điện thoại dì Út xin gọi nhờ cho bạn:
– Ờ, gọi đi con – Mỉm cười dì đon đả – Mỗi cuốc hai ngàn thôi.
Mời các bạn mượn đọc sách Mắt Giai Nhân của tác giả Hạ Thu.
Mắt Giai Nhân
Xem Ngay
Ebook Mắt Giai Nhân của tác giả Hạ Thu đã có bản đẹp với định dạng Azw3,eBook,Epub,Mobi,Pdf. Mời các bạn tải về eBook Mắt Giai Nhân miễn phí thông qua liên kết bên dưới.
- Nếu Bạn có điều kiện, hãy mua sách giấy
- Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản
Tải eBook Mắt Giai Nhân:
► Không tải được sách thì nhắn tin cho bọn mình ở đường link TẠI ĐÂY nhé.
► Không tìm được sách mình cần thì các bạn đăng bài trong nhóm EBOOK MIỄN PHÍ CHO KINDLE, KOBO, BOOX... để cộng đồng hỗ trợ bạn nhé
► Review tất tần tật mọi thứ liên quan đến nội dung, thông điệp, trải nghiệm, trích dẫn hay.... thì tham gia HỘI REVIEW SÁCH CÓ TÂM nhé
► Nếu sách có định dạng EPUB thì bạn có thể dùng phần mềm Calibre để chuyển từ file EPUB sang các định dạng khác.
► Nếu sách chỉ có định dạng PDF thì nhớ giảm dung lượng file PDF xuống để đọc cho đỡ bị lag đồng thời xoay ngang máy đọc sách để đọc cho đẹp
► Việc chuyển đổi định dạng có thể làm giảm trải nghiệm đọc do bị mất chữ, lỗi chữ, giao diện sách xấu
► Với Kinder thì nên dùng sách định dạng EPUB và AZW3
► Với máy đọc sách dùng hệ điều hành Androin thì nên dùng sách định dạng EPUB hoặc MOBI
► Với điện thoại thì nên dùng ứng dụng Moon+ Reader (Android) hoặc ReadEra (Ios) để đọc sách
► Với máy tính hoặc đi in ấn thì nên dùng sách định dạng PDF
Kính gửi các độc giả, những người yêu sách và tri thức,
Chúng mình vô cùng cảm ơn sự ủng hộ và tình yêu quý báu mà các bạn đã dành cho website EbookVie. Chính sự tin tưởng của các bạn đã giúp chúng mình duy trì và phát triển không ngừng suốt thời gian qua.
Tuy nhiên, với sự phát triển ngày càng lớn mạnh của website, chi phí lưu trữ ebook, vận hành hệ thống và hỗ trợ nhân sự đang ngày càng trở thành gánh nặng cho chúng mình. Dù chúng mình luôn nỗ lực giữ vững tôn chỉ duy trì website hoàn toàn miễn phí, nhưng để có thể tiếp tục phục vụ các bạn với chất lượng tốt nhất, chúng mình rất mong nhận được sự ủng hộ từ cộng đồng.
Mọi sự đóng góp, dù nhỏ hay lớn, đều là nguồn động viên to lớn giúp chúng mình tiếp tục duy trì website hoàn toàn miễn phí tới cộng đồng, cung cấp những tài liệu hữu ích đến với tất cả mọi người.
► Mọi thông tin ủng hộ xin gửi về: https://ebookvie.com/giup-do-chung-minh/