Đến khi Cố An Ninh nhận ra Thiệu Đình thực sự là một con sói, thậm chí là một con sói không phục tùng, thì đã quá muộn màng.
Chọc phải một kẻ như vậy, ngoài việc chạy trốn, cô không còn cách nào khác.
Tại sao người đàn ông này lại có thể tha thứ cho cô dễ dàng như vậy?
Thiệu Đình: “Tôi đã âm mưu trọn đời em, vì vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi là người đàn ông có trách nhiệm.”
Cố An Ninh: “…”
—
Nói chung, chị Cố An Ninh gặp nhiều rắc rối *-* Đọc NGHỊCH LỬA, rất ấn tượng với chị vì mặc dù là tiểu thư khuê các, nhưng lại rất tốt bụng, biết nhường nhịn, mặc dù hơi ngốc một chút (ví dụ là tin theo lời Thiệu Đình đề phòng Vãn Thu về ở chung), nhưng không gây tức giận. Bây giờ bị rơi vào tay anh này, không biết định mệnh này sẽ đưa cô đến đâu *-*
Buổi tối đó, Cố An Ninh muốn nói với Thiệu Đình về việc mang thai; tại lễ cưới, cô diện chiếc váy trắng Hàn Quốc, che bụng kỹ, bụng ba tháng nhưng không quá rõ ràng. Cô đầy ám ảnh và muốn chia sẻ niềm vui này với anh.
Khi quản gia thấy họ cùng nhau quay về, cười lớn: “Tôi đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.”
Thiệu Kính gật đầu, sau khi nắm lấy tay cô cả ngày: “Anh đi tắm.”
Cố An Ninh gật đầu. Thiệu Kính đứng im, nhìn chăm chú vào cô.
Cố An Ninh nghi ngờ, nhăn mày hỏi có chuyện gì. Anh hơi lúng túng, nắm vai cô, cúi xuống nói nhẹ nhàng: “Em vào phòng ngủ chờ anh, anh muốn luôn nghe thấy giọng của em.”
Không ngờ anh lại tỏ ra quá quan tâm, Cố An Ninh tim đập mạnh, mặt đỏ bừng, ngậm ngùi đáp: “Ừ” một cách yếu đuối.
Khi Thiệu Kính ra phòng tắm, cô tựa vào tường, thấy hoang mang, lòng vuốt ve bụng nhỏ, chờ mong phản ứng của Thiệu Kính khi biết tin mình mang thai.
Trước đây, vì lý do tâm lý và khả năng sinh sản hạn chế, Cố An Ninh ngần ngại giao tiếp với phái khác, và cũng không thể có con. Thiệu Kính biết những điều này, anh đã chấp nhận không thể có con, tuy nhiên ai lại không muốn có một đứa con của mình?
Bây giờ, quay trở lại quá khứ, cô cảm thấy bình yên. Sau bao năm, hiện tại hạnh phúc đủ rồi, giữ trong lòng ký ức quá khứ cũng không còn ý nghĩa gì.
Cửa phòng tắm mở ra đột ngột, người đàn ông cao to mạnh mẽ đứng ở đó, hoàn toàn… không mặc gì cả, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt táo bạo.
Cố An Ninh ngạc nhiên nhìn anh, chậm rãi từ đầu đến chân, ánh mắt của anh dừng lại ở chỗ lớn phần toàn thân anh. Mặt cô nóng bừng, nói chuyện không trôi chảy: “Anh… anh muốn gì vậy?”
“Những phút cuối cùng nói chuyện với anh.”
Anh nói dửng dưng, ôm cô vào lòng, áp sát cơ thể vẫn còn dính nước. Cố An Ninh chưa kịp phản kháng, đã bị anh dẫn vào phòng tắm.
Dục vọng trong đôi mắt anh rõ ràng, ánh mắt quá quen thuộc với Cố An Ninh; nhớ đến lời khuyên từ bác sĩ, cô lo lắng, muốn nói điều gì đó nhưng cử chỉ lại bị ngăn lại.
Anh hun môi quyết liệt, như con sói đói khát đã lâu. Môi bị cắn, nhưng cảm giác thoải mái, cơ thể cũng nhanh chóng hoà vào. Cảm giác dây xung điện chạy khắp cơ thể, anh hun rất sâu, cơ thể như lơi lỏng, xao xuyến, lại muốn nhận hơn nữa.
Cô ngoan ngoãn mở miệng cho anh thêm, lưỡi anh khéo léo liếm láp.
Thiệu Kính rất hài lòng với phản ứng của cô, bàn tay vuốt nhẹ lưng trần, trượt qua dải áo lót.
Khi da thịt va chạm, hai người đều rùng mình. Có lẽ đã lâu họ không quen nhau, hơi thở trở nên nặng nề, tay chân quấn quýt, dán sát.
Khi rời xa, khao khát trên gương mặt Thiệu Kính trở nên rõ nét hơn, tay anh không ngừng tiến xuống, bàn tay đặt lên hông gợi cảm của cô… *ôi, tận xứ mông gợi cảm nhưng lại hài hước, nhưng “kiều cử mông” không biết phải diễn đạt như thế nào*
Anh nắn bóp, ánh mắt chăm chú vào Cố An Ninh, muốn thấy phản ứng chân thật của cô, dù hơi hỗn láo nhưng kiên trì.
Cố An Ninh xấu hổ đỏ mặt, nhưng cơ thể không thể lừa dối,Có thể cảm nhận rõ ràng sự kích thích từ cốt truyện bí mật. Sức nóng từ viên đá cẩm thạch dưới chân, khiến các nhân vật ngượng ngùng nhưng đầy hứng thú. Anh chàng nhấn chặt cằm cô và thốt lên: “Anh muốn nhìn em thỏa mãn.” Cảm giác dục vọng hiện hữu trong giọng nói, sự cuốn hút trong ánh mắt, khiến cô không thể kiềm chế bản thân.
Cố An Ninh nín nhịn, nắm chặt tay anh: “Thiệu Kính, em…” “Đừng nói nữa”, Thiệu Kính cằm cô, đồng thời xoa nhẹ đùi cô: “Ngoan đi, mở chân ra để anh xem chút.” Cố An Ninh nhấc môi, không đồng ý nhưng bị anh kéo xuống, khám phá vùng kín, dẫn đến sự thỏa mãn ngắn ngủi.
Thiệu Kính hỏi giọng khàn khàn: “Không muốn sao? Ướt như vậy mà?” Cố An Ninh đành níu chặt cổ tay anh khi không thể cạnh tranh với anh chàng lưu manh. Đương nhiên trên giường, không có chiến thắng, cô quyết định ngừng: “Anh đừng nữa, em có chuyện muốn nói.” “Làm và nói cùng một lúc, không gì ngại”, Thiệu Kính mỉm cười và tiếp tục hành động.
Cô cảm thấy hồi hộp khi anh ấn vào vùng nhạy cảm. Thiệu Kính hít thở nặng, ánh mắt sáng lên nhìn cô: “Nâng chân lên, thả lỏng, đừng kềm chế.” Bị bối rối bởi sự trực tiếp của anh, Cố An Ninh giữ chặt anh, phản kháng: “Đừng nữa, đau lắm…”
Tình huống dồn dập khiến cả hai căng thẳng. Cô nghĩ mình có thai và cả hai dở khóc dở cười. “Em có thai sao?” Cố An Ninh hỏi với lo lắng. Thiệu Kính tỏ ra bất ngờ: “Làm sao mà có thể?” Cố An Ninh gật đầu: “Chính anh đã khiến em mang thai.”
DỰ ÁN: “Máu Đọng” của tác giả Phong Tử Tam Tam hứa hẹn sẽ mang đến cho bạn những phút giây đầy kịch tính và kham khảo.