Một câu chuyện tình yêu dễ thương giữa hai người bạn thân. Kết thúc của họ liệu sẽ thế nào? Cùng theo dõi câu chuyện để khám phá nhé!
Cuộc sống luôn đầy bất ngờ, không phải lúc nào cũng như chúng ta nghĩ. Nếu không phải vì chiếc váy đen mà tôi thường mặc khiến mọi người nhầm tôi là con trai, có lẽ chẳng ai nhầm tôi như vậy đâu. Ngay cả bạn xa lạ cũng từng ngạc nhiên tưởng tôi là con trai. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là câu chuyện về hai anh em hàng xóm Tí và Tũn.
Anh Tí, trẻ trung và lịch lãm, đôi khi lại tỏ ra hơi kiêu ngạo. Ngày nọ, khi anh và tôi cùng đi xem phim, anh yêu cầu tôi gọi anh bằng “anh” thay vì “bạn”. Ngay lập tức, anh chứng minh rằng vì anh cao hơn tôi nên tôi phải gọi anh là anh. Điều đó khiến tôi thêm phần ngưỡng mộ anh.
Anh Tí gọi tôi là “Ba Gang”, chỉ vì anh nghĩ tôi vừa cậy cạnh và cao bằng ba thước. Anh ấy cảm thấy hài lòng với biệt danh đó, lúc nào cũng vui vẻ nhắc đến nó. Với vẻ ngoài điển trai, anh Tí luôn khiến tôi phải trầm trồ.
Dù ban đầu anh Tí thường không cho tôi đi cùng, nhưng rồi từ một ngày, anh bất ngờ yêu cầu tôi chờ đợi anh khi đi học và về nhà. Tôi tự hỏi vì sao anh thay đổi đột ngột như vậy. Anh Tí lại giải thích một cách hài hước rằng chỉ vì tôi xấu tệ và con chó nhà hàng xóm nghĩ tôi là củ khoai nên mới sợ tôi. Câu trả lời đó khiến tôi vừa cười vừa sởn gai ốc.
Từ đó, mỗi ngày, tôi và anh Tí cùng đi học. Anh chàng “soái ca lạnh lùng” này luôn im lặng và ít khi nói chuyện. Nhưng những khoảnh khắc ấy, dường như là những kí ức đáng nhớ của tuổi học trò.Lời bình luận không có gì là chẳng ho he cả. Có lẽ không phải ai cũng thích cái bộ mặt đầy thách thức ấy, riêng tôi, tôi không cảm thấy hứng thú chút nào. Đến nỗi chỉ muốn cho một phát đấm để xịt máu đi thôi. Trong khu phố của tôi, có một phụ nữ lớn tuổi. Người ta nói rằng chị ấy mắc bệnh gì đó nguy hiểm nên trông chị ấy rất đáng sợ. Mỗi khi đi ngang qua chỗ chị ấy hay thấy chị ấy đứng bên lề đường, tôi cảm thấy tim đập thình thịch. Nhưng anh Tí lại không sợ, thậm chí còn nói tôi rằng nên đùa giỡn với chị ấy. Nhưng với tư cách là một con chuột nhắt như tôi, không có chút can đảm nào đủ lớn để làm điều đó. Chỉ cần nhìn thôi đã thấy muốn tè ra quần. Tôi ngay lập tức lắc đầu từ chối. Nhưng anh Tí, anh ấy thậm chí còn cầm con chó ra đe dọa tôi, nói rằng nếu không đồng ý thì sẽ để con chó nuốt tôi. Tôi biết tôi xấu hổ, và tôi sợ rằng con chó sẽ tưởng tôi là củ khoai và nuốt tôi trở thành phần ăn của nó. Vì vậy, tôi buộc phải gật đầu đồng ý. Ngày học kết thúc, anh ấy đứng chờ tôi ngay cửa lớp. Tôi vừa vụng dậy thì bị anh ấy bắt đi ngay.
“Anh ơi, hãy đủ rồi, em sợ lắm!”
“Thực sự là mày chết nhát!”
“Nhưng em…”
“Không có nhưng nào. Mày không đi, lát anh ném mày cho con chó bắt.”
Mặt tôi méo xệch, đứng sau lưng anh Tí, tay chân run lên. Anh ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt khinh miệt: “Mày sợ cái gì? Có anh ở đây mà còn sợ. Hãy đi theo anh.”Thật sự, lời nói của anh ấy lúc đó rất có trọng lượng. Tôi sợ hãi nhưng cũng phải bước tiếp.
Kẻ địch đã xuất hiện ngay trước mắt. Tôi không có ý chê trách những người mắc bệnh đó, nhưng thật sự, họ trông rất đáng sợ. Răng của chị ấy đen sì, hô ra chiếc răng dài, thậm chí ghê hơn cả Tô răng hô trong phim Hoàng Phi Hồng. Ai đã xem phim ấy sẽ hiểu độ hô răng của anh ấy. Miệng chị ấy thì…