Đàn ông mà tin được thì heo cũng có thể leo cây! Cô – Nhạc Vô Ưu đối với loại đàn ông chỉ biết dùng “nửa người dưới” suy tính, không chút nào cảm thấy hứng thú. Nhưng vì hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bà nội, cô quyết định phải sinh con. Anh – Phương Đông Dạ – đẹp trai với tài trí của một thiên tài. Ánh mắt lãnh khốc, đã dọa sợ vô số phụ nữ không dám đến gần. Đối với anh, phụ nữ chính là phiền toái. Mà cô là ngoại lệ. Cô chẳng những không bị ánh mắt lạnh lẽo của anh hù chạy, ngược lại còn đưa một ly rượu cho anh. Nâng ly uống 1 hơi cạn sạch! Thật là một cô gái đặc biệt! Để lại cho anh một cảm giác đắm say. Kết quả, thật sự hôn mê. Đáng chết! Anh thất thân rồi. Bị “ấy ấy”, nhưng đến tên của cô gái “mê gian” kia cũng không biết. Chuyện này với anh quả là vô cùng nhục nhã. Đợi khi tìm được cô, anh nhất định sẽ đòi lại gấp bội. Nhưng, lần gặp mặt sau, cô cư nhiên không có chút ấn tượng nào với anh. Đã thế, còn ngây thơ nói: Này, nhìn mặt anh rất quen nha. A, tôi nhớ ra rồi, trông anh rất giống con trai tôi. Rất giống con trai cô? Là con của anh giống anh đi! Không nhớ rõ? Không sao! Anh sẽ giúp cô khôi phục trí nhớ. Đến lúc đó, cô tự nhiên sẽ biết, tại sao con trai của cô lại giống anh. Ở bệnh viện, chuyện trước lúc lâm chung phó thác lại di ngôn cũng nghe rất nhiều, căn bản mỗi ngày đều diễn ra. Nhưng giờ đứng trước tình thế này, hoàn toàn không đơn giản như thế. “Tiểu Ưu à, tục ngữ có có câu: “Ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con”. Bà nội sắp đi rồi, cho nên bà hy vọng trước khi chết, có thể thấy cháu có một nơi nương tựa. Cháu có thể nhận lời bà nội không?” Bà lão có mái tóc hoa râm, lấy tay vỗ nhẹ nhẹ cháu gái đang khóc trong ngực mình dặn dò. Nhưng trong ánh mắt lại lóe lên sự sáng suốt, cơ trí, mà ai nhìn vào cũng không thể tin được đó là ánh mắt của người sắp chết. “Ô ô ô ô ô ô ô ô …” Vô Ưu vừa nghe nói bà nội sắp chết, trừ khóc cũng không biết làm gì nữa. Cô từ nhỏ đã sống nương tựa vào bà nội, bà nội chính là người thân duy nhất của cô. Cô không dám tưởng tượng, nếu như ngay cả bà nội cũng không còn nữa, một mình cô sẽ phải như thế nào. Nghĩ đến đây, lại khóc một trận kinh thiên động địa. “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ …” Thấy Vô Ưu không…Việc tìm kiếm một đối tác để sinh con nhanh chóng dường như đã trở nên dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cần chuẩn bị kỹ lưỡng, lựa chọn một người phù hợp, bạn có thể mang thai trong một buổi tối, và chỉ sau vài giờ đã có thể rời khỏi. Với cách này, bạn có thể hoàn thành “nhiệm vụ tạo con” trong một ngày. Cứ thế mà nghĩ, Vô Ưu càng tự tin hơn. Bây giờ, cô phải nhấn mạnh vào hành động, tận dụng thời gian ngắn nhất có thể để đạt được ước nguyện cuối cùng của mình.
Vô Ưu cố gắng nhớ lại bài học về sức khỏe sinh sản từ trước đây. Theo đó, thời điểm rụng trứng thường xảy ra vào ngày thứ 14 của chu kỳ kinh nguyệt. Với việc tính toán kỹ lưỡng, Vô Ưu rút ra kết luận rằng hôm nay có thể là ngày cô sẽ rụng trứng. Điều này khiến cho Vô Ưu rất hào hứng và quyết tâm hoàn thành mục tiêu của mình.
Tuy nhiên, trên đường đi, Vô Ưu gặp phải khó khăn khi cố gắng tìm người phù hợp. Sau khi nghe thấy hai cô gái đang trò chuyện về nơi “Diễm” – nơi được cho là có đàn ông tốt và giàu có, Vô Ưu quyết định hướng xe đến đó. Cô nhận thấy tầm quan trọng của gen di truyền trong việc chọn một đối tác để sinh con theo lời khuyên của bà. Dù còn chưa gặp được người cung cấp “t*ng trùng” nhưng Vô Ưu đã bắt đầu quan tâm đến gen di truyền rồi.
Hãy cùng đón đọc “Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài” của tác giả Bạch Giới để khám phá hành trình đầy kỳ diệu của Vô Ưu!