Mi Ngôn – Đánh giá Sách
Bách Dận, một nhân vật có nền tảng gia đình tốt, ngoại hình dễ nhìn, luôn tập trung vào những việc làm mang lại niềm vui cho bản thân. Từ góc nhìn của anh, không có gì quan trọng hơn bản thân mình trên thế giới này, cũng không có gì cần thiết hơn việc tự quý trọng bản thân. Cho đến khi anh gặp Ma Xuyên, người kế nhiệm ngôn quan của tộc Tằng Lộc.
Bách Dận hỏi: “Cái tên Ma Xuyên này có ý nghĩa gì đối với tộc Tằng Lộc của các anh ấy không?”.
Ma Xuyên trả lời: “Ma Xuyên, trong âm Phạn có nghĩa là mamaka^ra, có nghĩa là ‘thuộc về tôi’, nghĩa là mọi thứ ngoài thân thể tôi. Tôi và những gì thuộc về tôi chính là cả thế giới”.
Ban đầu, Bách Dận cảm thấy tên Ma Xuyên khá ấn tượng, nhưng sau đó anh mới hiểu rằng đó chỉ là một loại gông xiềng mà người Tằng Lộc dành cho vị thánh tử núi tuyết này. “Tôi và những gì thuộc về tôi, nếu đã có, thì không cần phải tham nhiều hơn. Phục vụ và tận tụy trong việc dưỡng dục linh hồn, tham lam không có ích cho tâm hồn, không nên truy cầu vô điều kiện”.
Họ gọi anh là “Tần Già”, tôn trọng anh, kính yêu anh, nhưng họ cũng trói anh bằng những xiềng xích nặng nề, khiến cho anh có cánh nhưng khó mà bay lượn.
“Mi Ngôn” là một cuốn sách đầy những câu chuyện bí ẩn và phức tạp về những cuộc phiêu lưu của Ma Xuyên và Bách Dận, trong một tác phẩm giả tưởng đầy mê hoặc.Bức tường trắng với ngói vàng, hay còn gọi là “miếu Lộc Vương” của họ, nơi đã phục vụ nhiều thế hệ “Ngôn quan” hằng tồn tại phục vụ các vị thần.
Giáo sư Nghiêm vô cùng quan tâm tới Ngôn quan và cầu mong được phỏng vấn một người trong số họ. Tuy nhiên, người hướng dẫn lại là một người Tằng Lộc sùng đạo, họ chỉ cho chúng tôi thăm quan làng trại mà không cho phép làm phiền sự yên bình của Ngôn quan. Dù đã thăm dò mấy lần, Giáo sư Nghiêm vẫn chỉ nhận được câu trả lời giống nhau và cuối cùng buộc phải trở về với nỗi tiếc nuối.
Khi còn nhỏ, tôi rất tò mò và nghịch ngợm. Cấm cản càng khiến tôi muốn khám phá nhiều hơn, trèo lên đỉnh cầu thang dài vượt xa.
Cả thôn làng nằm trên dốc núi, mỗi tầng một tầng dốc lên, trên đỉnh núi chỉ có một tòa nhà, chính là nơi của thần miếu.
Cửa chính mở ra, bên trong yên bình tĩnh lặng, không một bóng người nào. Tôi chần chừ một lát trước khi bước chân vào bên trong miếu.
Tò mò nhìn xung quanh, tôi vòng quanh tòa nhà cao tầng, so sánh nó với chùa Kích Trúc, đột nhiên tôi nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng bên tai.
“Cộc! Cộc!”
Âm thanh kỳ lạ, tôi lặng lẽ đi tìm nguồn âm thanh ấy. Rẽ góc, tôi phát hiện hai người – một đứng và một quỳ dưới gốc cây bách cao ở hậu viện.
Người đàn ông mặc áo choàng trắng, khoảng bốn mươi tuổi, gò má gầy, ánh mắt giận dữ, tay cầm cây gậy to, đang giáng vào lưng cậu bé quỳ dưới đất.
Cậu bé thế hệ của tôi, da trắng mịn, nét mặt rắn rỏi không giống người Hạ, chỉ mặc duy nhất một chiếc áo trong cái lạnh của mùa đông. Mắt nhắm nghiền, nghiến răng chịu đựng những đợt roi liên tiếp, mặc kệ ngọn đuôi chóp mũi đều phủ đầy mồ hôi, hắn vẫn không phát ra tiếng kêu nào.
Càng bướng bỉnh hơn, khuôn mặt người đàn ông trung niên trở nên lạnh lùng, hung ác chửi mắng và đánh roi liên tục.
Thắt lưng của thiếu niên rung lên, hai tay chống đỡ trên mặt đất, chỉ cần một chút nữa thôi là sẽ ngã xuống.
Lớn lên trong thành phố và được giáo dục trong thời đại mới, tôi luôn tin vào bình đẳng và tự do. Thế nhưng, có lẽ chưa bao giờ tôi phải đối mặt với cảnh này? Tôi không thể nhịn được và hít sâu một hơi, rồi lùi bước trở ra.
Lúc đó, dường như cậu bé cảm nhận thấy sự hiện diện của tôi, bất ngờ ngước mắt lên và nhìn thẳng về phía tôi.
Ánh mắt ấy chứa đựng cảm xúc đau thương lẫn sự hung dữ, giống như một con sói con vướng vào cạm bẫy, dù bị tổn thương và thiệt thòi, hắn vẫn phải giữ vững tính động cơ, sẵn sàng phòng thủ bằng móng vuốt sắc bén và răng nanh sắng. Không ai có thể coi thường hắn.
Tôi bắt gặp ánh mắt đen láy ấy và chợt hiểu rõ hơn.
Từ xa, ngài giáo sư Nghiêm là người lái chiếc xe bán tải cũ nát đi lạc trong ổ gà lớn. Dưới thân xe bị vấp phải, dù đã thắt dây an toàn nhưng đếch ai ngờ mông và ghế ghị của xe tách rời trong chớp mắt.
Không điều gì ngạc nhiên hơn khi tôi lại mơ về cuộc phiêu lưu trên tàu lượn siêu tốc…
Lần này, tôi hoàn toàn tỉnh táo, nắm chặt tay vịn trên đầu xe.
“Không phải đùa đâu… Bây giờ, nếu tôi phát nhạc thì cả hai chúng ta có thể nhảy theo bài hát mà không cần đứng lên luôn đấy, bạn tin không?” Tôi nhìn vào đồng hồ. Nghiêm Sơ Văn nói rằng từ sân bay Sơn Nam đến Bằng Cát mất khoảng hai giờ, chúng ta mới đi được nửa chặng đường. Tôi không kìm lòng được: “Chúng ta sẽ tiếp tục đi trên con đường này?”
Nghiêm Sơ Văn nhìn tôi một cái rồi bảo: “Đã tỉnh rồi à? Đây là vùng đất nhỏ, không thể so sánh với Hải Thành, nhưng cũng không tồi. Cậu còn nhớ khi nhỏ chúng ta đến đây không? Đường đi thậm chí còn khó khăn hơn, một ngày lẫn chúng ta trong xe đều nôn ra.”
Tôi nhìn ra những tảng đá xám vàng chạy dọc đường qua cửa sổ, giọng ngái ngủ: “Đã quên rồi.”
Nghiêm Sơ Văn mỉm cười và tiếp tục: “Trước đây khi còn nhỏ, cậu cứ đòi phải đến đây nhưng đến nước mất ăn mất ngủ, tớ còn nghĩ rằng lúc ấy cậu đã bị lắc đến mức sinh ra con mắt thứ ba đấy.”Chị đưa lập dự án “Chúng ta về đạt phúc”, cô ra tay làm thám tử tìm gắh những kỷ vật của gia đình khi mẹ chết. Chị thuê anh chàng Nam nam cùng dấn cùi trai Trần Mạnh Triết. Chỉ cần xem qua một trang đầu, đọc giáo pháp bảy thời trên gsẻ mình tìm lại nguồn cơ mà chúng ta bắt đầu. “Rồi nghệ sĩ Trí bảo, hợp tác cái sự cật hại bỏ qua chúng”ấy. Bút chì nó đã đậu ví viết hai “vù quét” vì