Cuốn sách “Một Câu Chọi Vạn Câu” của Lưu Chấn Vân đánh dấu sự chăm chỉ và cống hiến của tác giả, đã mất ba năm để hoàn thiện. Được đánh giá là tác phẩm xuất sắc nhất của ông, với phong cách kể chuyện gần gũi, giọng kể mạch lạc giống như nhật ký dã sử thời Minh, Thanh. Những nhân vật trong sách đã tạo ra thanh âm và niềm vui riêng để vượt qua những khó khăn và cô độc trong cuộc sống. Câu chuyện đơn giản nhưng phong phú, hồi hộp và xúc động, làm nổi bật những giá trị bền bỉ và ngoan cường của sự sống. Cuốn sách được nhà phê bình đánh giá rất cao, đồng thời là một mẫu mực điển hình cho việc hiểu về nghệ thuật ngôn ngữ trong tiểu thuyết.Truyện “Nói Chuyện Được” của Diên Tân thực sự lôi cuốn với mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật và sự tương tác khéo léo giữa họ. Mỗi chi tiết nhỏ đều góp phần tạo nên một bức tranh tinh tế về tình yêu, nhục dục và sự hài hòa trong xã hội gia đình và xã hội. Câu chuyện cho thấy rằng lời nói đôi khi có sức mạnh hóa giải xung đột, tạo ra đam mê, mang đến sự ấm áp cho tâm hồn. Đọc cuốn sách này, bạn sẽ cảm nhận được những nỗi buồn và khó khăn của nhân vật, nhưng cũng nhận ra sức mạnh kiên cường của cuộc sống. Hãy theo dõi hành trình tìm kiếm niềm vui và sự bền bỉ giữa những mảnh vỡ đau đớn của những con người trong truyện.Khi vết thương đã lành, người khác thường quên đi nỗi đau, nhưng lão lại giữ thù mẹ từ khi còn nhỏ. Sự oán giận này không phải vì vết thương sâu sắc, mà là vì bà mẹ vẫn vui vẻ sau khi gây ra vết thương ấy. Đến khi lão trưởng thành, anh ta cứng đầu và nóng tính. Mẹ lão bị mắt viêm, bố mất khi lão 40, mẹ mù khi lão 45. Lão Lý trở thành ông chủ của Lò rèn Đới Vượng và không để ý đến bà mẹ. Mặc dù bữa ăn hằng ngày khá mạnh mẽ, nhưng bà vẫn than rằng nhàm chán và muốn thịt bò. Lão Lý không đáp ứng ngay, để hạn chế tính nóng nảy của bà. Khi mẹ lão 70, lão Lý tổ chức lễ mừng thọ cho mẹ, không phải vì yêu thương mà để đối mặt với thợ rèn đối thủ. Trước đó, lão Lý không quan tâm đến mẹ, nhưng bây giờ lại tổ chức tiệc, khiến mọi người đoán anh ta đã hiểu bổn phận con. Mọi người đến tiệc mừng thọ, cũng có bạn của lão Lý như lão Dương và lão Mã. Lão Lý sắp xếp chỗ ngồi cho họ, nhưng lão Mã không hài lòng và yêu cầu thay đổi chỗ ngồi. Mọi người nói chuyện vui vẻ, không uống rượu để tránh rắc rối. Lão Dương sau tiệc phải trở về bán đậu phụ, cảm thấy chán vì phải ngồi cạnh lão Đỗ – một người không hợp với anh ta.Nhận quả tặng một cuốn sách: Bác Mã đã nói điều đó ở đâu. Bạn chỉ đang nói những điều linh tinh! Dương Bách Thuận tỏ ra bực tức. Trái lại, ông lại ôm đầu, ngồi sụp xuống ở quầy đậu phụ, không nói không rằng. Trong suốt nửa tháng tiếp theo, ông Dương không còn động đến ông Mã nữa. Nhưng sau nửa tháng đó, ông Dương lại tiếp tục giao tiếp với ông Mã, nói chuyện hóm hỉnh, khi cần sự trao đổi hoặc thảo luận vấn đề, ông lại tìm đến ông Mã. Trong kinh doanh thì thông thường phải rao quảng cáo, nhưng ông Dương lại không thích rao gì cả. Quảng cáo có thể chia thành hai loại: thô và tinh. Quảng cáo thô có nghĩa là: bán gì thì rao về cái đó, ví dụ như là đậu phụ thì chỉ nói đến đậu phụ, “Đậu phụ này đây…” “Đậu phụ từ Dương Gia Trang đây…” Còn quảng cáo tinh là khi rao với âm nhạc và điệu bài, cao hơn về sản phẩm của mình: “Bạn nghĩ sao, cái đậu phụ này, đúng phải là đậu phụ đấy chứ? Xin thông báo rằng, cái đậu phụ này đó, là đậu phụ. Nhưng không thể phủ nhận là nó không giống đậu phụ…” Vậy thì giống cái gì? Là bạch ngọc, là vô giá khác! Ông Dương không biết làm sao để biến lời nói thành giai điệu, nhưng lại không muốn quảng cáo thô. Thực ra, ông từng rao thô, nhưng cũng rất độc đáo đến nỗi: “Đậu phụ mới làm, không phải lo lắng về chất lượng nữa…” Ông biết cách đánh trống, đánh gõ trống, đánh vào thành trống, tạo ra nhiều âm thanh khác nhau, vui tai và cuốn hút. Ông chơi trống độc đáo, khi bán đậu phụ, không rao quảng cáo, mà lại đánh trống. Đánh trống để bán đậu phụ, sáng tạo và mới mẻ quá đúng không! Ai trong làng cũng ngay lập tức biết ông Dương đang bán đậu phụ ở Dương Gia Trang khi nghe thấy tiếng trống. Ngoài việc bán đậu phụ ở làng, vào ngày chợ thì ông cũng đến để bán. Ông vừa bán đậu phụ vừa bán mỳ nguội. Ông dùng cây nan tre để cắt mỳ nguội thành từng sợi, cho vào bát, rắc hành, thêm một chút lá kinh giới, sau đó trộn với tương vừng. Mỗi bát có một loại, không trộn lẫn. Ở bên trái của hàng của ông Dương là ông Khổng từ Khổng Gia Trang bán bánh nướng nhân thịt lừa. Bên phải là ông Đậu ở Đậu Gia Trang bán súp cay và thuốc lá sợi. Trong làng, ông Dương đánh trống để bán đậu phụ và mỳ nguội. Ở chợ thì ông cũng không quên chiêu trò đó. Tiếng trống vang vọng suốt cả ngày, từ sáng đến tối. Ban đầu, mọi người thấy thú vị, nhưng sau một tháng, cả ông Khổng lẫn ông Đậu đều cảm thấy chán chường. Ông Khổng bảo: “Chọc chọc mỗi lúc, rách rách mỗi ngày. Ông Dương này, cái đầu tôi nay bị ông gõ thành mỳ nguội trong nhà ông rồi đấy. Kinh doanh linh tinh mà cứ làm như đang ra chiến trận không ấy. Có cần phải ầm ĩ như vậy không?” Ông Đậu tức giận. Không nói lời nào, mặt hằm hằm bước đến và đá một phát vào trống của ông Dương. 40 năm sau đó, ông Dương trúng bệnh và nằm liệt giường. Tất cả công việc trong nhà được giao cho con trai lớn, Dương Bách Nghiệp. Điều đáng lưu ý là khi một người bị liệt, họ thường không kiểm soát được trí não, mồm miệng thì không còn lúc nào đầy đặn, không thể nói ra câu chữ. Nhưng ông Dương lại khác biệt, chỉ bị liệt cơ thể, trí não và miệng vẫn hoạt động bình thường. Trước khi bị liệt, miệng ông vụng về, nói linh tinh hay kết gộp hai chuyện thành một. Nhưng sau khi bị liệt, đột nhiên đầu óc sắp xếp rõ ràng, miệng nói lưu loát hơn. Đối diện với vấn đề, ông xử lý một cách bình tĩnh, không hề bối rối. Sau khi bị liệt, cả ngày ông phải nằm phòng trên giường, phải nhờ người khác giúp đỡ. Rõ ràng về mặt này, hoàn cảnh không như xưa, thêm vào đó là hữu quan hơn, khó khăn hơn. Uống nước nhiều sẽ làm ông thức dậy nhiều lần vào buổi tối, cho nên từ chiều, ông không uống nữa. Sau 40 năm, bạn bè xưa của ông, một số đã khuất, một số còn sống đều đã có cuộc sống riêng. Sau khi ông bị liệt, không có một hồn ma nào cảnh báo lại thăm ông. Vào ngày Rằm tháng Tám, ông Đoàn, một người bán hành tại chợ, mang theo hai phong bánh ghé thăm ông. Lâu rồi không gặp một người thân, ông Dương nắm chặt tay ông Đoàn rất xúc động. Khi thấy người nhà vào thăm, ông vội vàng lau nước mắt bằng tay áo. Ông Đoàn hỏi: “Ông còn nhớ những người bán hàng ở chợ phiên ngày xưa, từ đầu đông đến đầu tây không?” Mặc dù trí óc ông Dượng vẫn tỉnh táo, nhưng đã qua 40 năm, ông cũng đã…Trong thị trấn buôn bán, mỗi người đều để lại dấu ấn đặc biệt. Lão Dương kể về những người bạn từng giao dịch cùng mình như lão Khổng bán bánh nướng, lão Đậu bán súp cay và thuốc lá. Câu chuyện về sự gắn kết và quan hệ đầy thú vị khiến người nghe không khỏi tò mò.
Những kỷ niệm về những người bạn như lão Đổng và lão Ngụy tạo nên bức tranh đầy màu sắc trong cuộc sống của lão Dương. Tiếp sau đó, câu chuyện về lão Mã đánh xe ngựa và lão Đậu bán đậu phụ mang đến nhiều suy tư và tò mò về sự kết nối giữa họ.
Từ các mẩu chuyện nhỏ nhặt, ta nhận thấy rằng trong thị trấn nhỏ, mỗi mối quan hệ đều có giá trị đặc biệt. Mỗi người bạn, dù nhỏ hay lớn, đều góp phần tạo nên bức tranh đa dạng và phong phú của cuộc sống thị trấn.Miễn tự quyết định được, bạn muốn khám phá thêm góc nhìn từ người khác để đắn đo. Tuy vậy, vẫn chưa hiểu, vì sao người đó không để ý đến mình nhưng lại thường xuyên gặp gỡ mình? Lão Dương chia sẻ rằng trong chu vi một trăm dặm, không dễ dàng tìm được ai có thể nhìn xa tới mười dặm, nhìn hiểu được một năm? Lão Mã, suốt đời không tìm thấy bạn đồng hành. Điều này khiến Bách Nghiệp cảm thán và thắc mắc về ý nghĩa cuộc sống.
Câu chuyện được kể trong “Một Câu Chọi Vạn Câu” từ tác giả Lưu Chấn Vân với những phiên bản đầy sức sống và ý nghĩa sâu sắc về tình bạn và sự thấu hiểu trong cuộc sống hàng ngày.ện Bách Nghiệp đã lựa chọn một bữa trưa đơn giản nhưng đầy ấm cúng với bánh bột mỳ rán và canh rau hầm thịt. Mời bạn thưởng thức và cảm nhận những quan điểm sáng tạo của tác giả trong từng trang sách.