Được giới thiệu:
Khi lần đầu tiên cô đến bệnh viện khám bệnh, cho đến khi cầm toa thuốc rời đi, lúc nhìn thấy chữ kí của anh ở chỗ bác sĩ chủ trì, cảm giác tên của anh… Rất đặc biệt.
Không chỉ vậy, khi nhìn thấy người thật, cảm giác cũng rất đặc biệt, như… Như đã từng quen biết.
Cô đã sáng tác nên rất nhiều người đẹp, nhưng không ai giống anh với vẻ kiêu sa và lịch lãm như vậy.
Vậy là, cô vừa nhìn thấy đã rung động, nhưng cô không dám đòi hỏi quá nhiều.
Cuối cùng, cô quyết định từ bỏ.
Tuy nhiên… Tuy nhiên nam thần này đang làm gì? Có đuổi theo cô không? Có theo đuổi cô đến Tây Tạng không?
Cô không biết lần đầu tiên nhìn thấy tên anh, ánh mắt anh đã ngưng trệ:
Trường An, Trường An, cả đời bình yên(*) sao?
(*)Trường An có nghĩa là bình yên dài lâu.
Đây là một câu chuyện tình ấm áp giữa một tác giả với họ Ô dịu dàng cùng bác sĩ ngoại khoa lạnh lùng nhã nhặn.
Ồ Trường An: “Xin hỏi bác sĩ Chử, ngoài việc nghiên cứu, anh còn thích điều gì nữa không?”
Mắt Chử Trì Tô không nháy mắt, rất tập trung và chân thành trả lời: “Anh thích em.”
Ồ Trường An: “…”
“À…” Đột nhiên, ai đó vui mừng nhớ ra một điều gì đó, cực kỳ vui vẻ bổ sung: “Và anh cũng thích em nấu cơm.”
Ồ Trường An: “…!”
Hãy cùng nhau khám phá cuộc sống kiếp này và kiếp trước của họ.
Xuân về, hoa nở, anh đợi em.
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng kể về mối tình của hai người kiếp trước và kiếp này của Chử Trì Tô và Ô Trường An. Khi họ gặp nhau lần đầu tại bệnh viện, nghe thấy tên của đối phương, cả hai đều cảm thấy quen thuộc, một cảm giác quen thuộc len lỏi vào từng ký ức và tận sâu trong tim.
Chử Trì Tô là một bác sĩ đẹp trai, xuất sắc nhưng lạnh lùng và không hứng thú với nữ sắc. Nhưng khi gặp Ô Trường An, anh cảm thấy hối hả đến nỗi không thể rời mắt khỏi cô. Mặc dù anh không quen biết ai tên Trường An, mỗi đêm anh lại thốt ra tên cô một cách vô thức trong giấc mơ. Dù chỉ gặp cô vài lần, nhưng trong lòng anh, cô là không thể quên, chỉ muốn được gần gũi với cô. Anh nhận ra chưa từng gặp ai phù hợp như cô. Sau khi nhận ra tình cảm với Ô Trường An, anh không ngần ngại thể hiện, tìm mọi cách để gần cô, thổ lộ tình cảm chân thành.
Nhưng ngược lại với sự trực tính của Chử Trì Tô, với những nỗi đau trong quá khứ, Ô Trường An trở nên e ngại, dè dặt. Mặc dù cũng thích anh, nhưng cô luôn lo lắng rằng nếu anh rời bỏ thì mình sẽ phải đối mặt ra sao. Vì vậy, khi anh tỏ tình, cô không ngay lập tức chấp nhận mà muốn anh chờ, đợi cho đến sau khi cô trở về từ Tây Tạng.
Chuyến đi Tây Tạng của Ô Trường An giống như một điều định trước, đã khiến rất nhiều ký ức kiếp trước trỗi dậy trong tâm trí. Cuối cùng, dĩ nhiên đã là mối tình dang dở trong kiếp trước đã được hoàn thiện trong kiếp này. Dù qua ngàn năm tuần hoàn luân hồi, nhưng cả hai luôn nhớ về nhau, nhớ về tình yêu sâu đậm của mình trong quá khứ. Truyện này ngọt ngào, dễ đọc, không có tình địch, tranh chấp, không sóng gió, chỉ có một anh chàng nam phụ thích Trường An nhưng không tạo ra bất kỳ xung đột nào vì Trường An tránh anh chàng này như tránh rắn. Bản dịch truyện khá ổn, phù hợp để giải trí và thư giãn.Đọc cuốn sách này cực kỳ dễ chịu và thoải mái đấy. Bạn nên thử đọc nhé.
Từ lần đầu tiên cô gặp anh, đã cảm thấy… Giật mình. Bạn có từng trải qua cảm giác như bước ra từ cổng Ngục Môn, mở mắt ra và ngay lập tức thấy một người đàn ông đẹp trai đứng dưới ánh nắng nhè nhẹ? Ánh sáng chói lóa. Ánh mặt trời trưa chiếu xuống gương mặt sắc sảo của người đàn ông, rồi len lỏi vào tận tâm hồn cô. So với ánh sáng, anh càng rực rỡ hơn. Cho nên, sau này, cô đã nghĩ rằng: “Thật đẹp, đẹp đến mức khiến tôi không thể tập trung.” Mao Mao nhẹ nhàng thở dài, lười biếng nhấp một ngụm trà sữa trong tay, nhìn chán chường xung quanh. Chỉ toàn màu trắng. Chẳng thể không cười khổ, đã hơn một tháng ở Canada, vẫn chưa thích nghi được. Vuốt nhẹ chiếc điện thoại trong tay, nhìn cuốn tiểu thuyết một lúc, uống hết giọt trà sữa cuối cùng, Mao Mao vươn mình, cầm chặt chiếc khăn quàng xanh, đeo vào cổ sẵn sàng ra ngoài. Khi ra ngoài, trời vẫn còn sáng, nhưng giờ đây bầu trời đã rơi xuống những bông tuyết. Mao Mao nhìn lên những bông tuyết trên trời, không leo lên xe, đưa hai tay vào túi quần, từ từ đi đến phòng ký túc xá.
Có lẽ là vì trời hôm nay quá lạnh, ngồi trong quán trà sữa ấm áp kia, cô không kiểm soát được suy nghĩ về anh. Mao Mao mỉm cười nhẹ, nghĩ về anh ta làm sao? Dĩ nhiên… Chính mình đã trải qua mùa đông rét buốt nhất, cũng đã tới nơi này rồi. Dĩ nhiên… Kiểm soát tốt lắm, đã một tuần không nghĩ về người kia. Nhưng vẫn không thể kiềm chế được. Thật khó chịu không tả nổi… Một lúc sau, đôi chân cô bắt đầu tê cóng. Với độ cao vùng này, mùa Đông rất lạnh, dù mặc thêm chiếc áo bông dày vẫn còn lạnh. Mao Mao không kìm lòng được mà cầm tay xoa hai lỗ tai đỏ nức nở. Đặt tay lên chiếc mũ da màu trắng trên đầu, đã bị tuyết làm ướt, lún sâu vào đầu khiến nó trở nên nặng nề. Mao Mao không thể không tự nhủ bản thân trong lòng, cô vừa mới dễ dàng đi thế này thì tốt hơn nhiều chứ! Xe lại nhanh chóng kéo tới dưới chân tòa nhà ký túc, Mao Mao trả tiền, quay người bước về phía phòng ký túc, nhưng khi nhìn thấy một người đứng dưới nhà, bỗng nhiên cô ngừng bước… Anh đến đây làm gì vậy?
Tuyết rơi ngày càng dày, nhưng Mao Mao cảm thấy không lạnh đến tận xương, cô đứng ngơ ngác tại chỗ, quan sát những bông tuyết trên tóc ngày càng nhiều. Bỗng nhiên người kia quay nhìn. Mao Mao chớp mắt, quay người nhanh chóng rời đi. Hôm nay, La Tử Hạo đã đứng chờ dưới tuyết suốt cả một ngày, chẳng lẽ đành để cô đi thật sao? Anh cất bước đuổi theo, nắm cổ tay Mao Mao. Mao Mao nhíu mày, quyết tâm đẩy ra, nhưng khi nhìn thấy cổ tay đã đỏ lên do anh giữ quá chặt, cô không dám cử động, chỉ buông tay ra. Mao Mao không nói một lời, quay người rời đi, ánh mắt lạnh lùng, mặt không nhìn về phía anh, cũng không nói chuyện, miệng nhăn mày. Anh cũng không nói một từ, chỉ im lặng nắm lấy tay cô, nhìn vẻ mặt của cô dưới tuyết rơi, bất ngờ cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm.
Qua mấy ngày qua, anh chỉ lặng lẽ nhìn theo cô như vậy, điều này đã trở thành một niềm hy vọng lớn lên trong anh. Hai người đứng im lặng một lúc, cuối cùng Mao Mao không thể nén nổi nữa, vấp vỏ yên bình này bằng một câu hỏi: “Anh muốn làm gì?” Giọng cold, khuôn mặt lạnh lùng khiến La Tử Hạo cảm thấy giật mình. Hãy cùng đọc truyện “Một Tấc Thời Gian” của tác giả Ôn Thanh Hoan nhé!