“Đã có người ví von rằng tình đơn phương là một loại rượu mạnh mặc dù biết sau khi uống hết rất dễ dẫn tới choáng váng, thất thố, thống khổ, cũng làm cho người ta như thiêu thân lao đầu vào lửa, vui vẻ chịu đựng.”
“Người chạm đến được mới thôi, ta một khi say mới dừng.”
“Nhưng phàm là say rượu, luôn có một ngày tỉnh lại.”
Đánh giá Ám Dạ Cung: Gần đây thiếu truyện đọc, thấy chị Thủy PR bộ này trên Weibo quá nên quyết định nhảy vào đọc thử. Truyện mới chỉ 25 chương, chưa hoàn thành, tác giả đang cập nhật đều đặn. Thể loại: tra công tiện thụ, giới giải trí, 1×1, kết thúc hạnh phúc.
Và bây giờ là phần cảm nhận chi tiết mang tính chất cá nhân, nếu không hợp với bạn thì đừng cố đọc rồi gạch đá vì tôi cũng không thể khen ngợi bộ này đâu =))
Công (Tống Cư Hàn) và thụ (Hà Cố) đã có mối quan hệ bạn giường trong suốt 6 năm, thực chất hai người quen biết nhau từ 10 năm trước, từ thời cấp 3, thụ lớn tuổi hơn công 2 tuổi. Công là ca sĩ nổi tiếng, con của chủ tịch một tập đoàn lớn, ngoại hình đẹp trai, thu hút, và nói chung là hoàn hảo từng chi tiết. Thụ là nhà thiết kế (có lẽ là công trình sư, tôi chưa tra cứu kỹ lắm nhưng đại khái là nhà thiết kế), ngoại hình trung bình, không có tài năng đặc biệt ngoài tình cảm chân thành dành cho công.
Nếu ai nhớ bộ Nương Nương Khang mà tôi từng spoil, nhớ anh Thiệu Quần tra công, thì hiện giờ anh Thiệu có thể chuyển danh hiệu “Vô Địch Tra Công” cho anh Tống Cư Hàn, nhờ anh Cư Hàn mà giờ tôi thấy anh Thiệu Quần cũng… không đáng sợ lắm. Thật sự, tôi không thể chịu nổi thái độ của anh công, 26 tuổi mà tính cách như trẻ con, đi chơi rồi tự do trên giường với mọi người, nhưng khi về nhà thì ép thụ phải “sạch sẽ” vì “tôi không thích đeo bao”. Theo lời của một trong những bạn tình của anh công, anh này có quá nhiều năng lượng tình dục hơn một người có thể thỏa mãn, có lần anh ta thậm chí muốn thử threesomes (1 nam 2 nữ) cho vui 0_0. Thật sự, vì Tấn Giang đang hạn chế viết cảnh H, tôi nghiên cứu rằng tác giả đã viết quá đà về ngoại tình của anh công, giống như trong NNK vậy.
Ngoài ra, tính cách của anh công rất tồi, từ thời cấp 3 anh đã dùng thủ đoạn để cưa giữ thụ chỉ để chọc tức bạn Phùng Tranh vì biết Phùng Tranh cảm nắng thụ, tuy nhiên tôi nghĩ rằng công có thể cũng thích Phùng Tranh vì tác giả liên tục nhấn mạnh mối quan hệ giữa họ. Anh công thích phiêu lưu ngoại giường, nhưng bất kỳ khi thụ có tiếp xúc với nam giới là anh công trở nên xuẩn xuất, công ghen tuông càng khiến tình cảm tăng lên mà thậm chí công chỉ cần một chút bất ổn là ghen điên rồ. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì điều này. Thụ gặp sếp cũng ghen, thụ gặp Phùng Tranh cũng ghen dữ.
Vào ngày sinh nhật của thụ, khi anh công về ăn mừng với thụ, tưởng như sẽ thấy một cảnh ngọt ngào, nhưng không, khi Phùng Tranh gọi điện chúc mừng, anh công bất chợt nổi giận và mắng thụ rồi bỏ đi, thụ cố níu kéo thì anh ta nói: “Tiền lên sân khấu của tôi 1 phút 80 nghìn, ở bên tôi 2 giờ, anh không trả nổi, nếu thật sự cảm thấy trống vắng thì tìm điều khác đi.” Thật là không hiểu được, đó là ngày sinh nhật của thụ, và thụ mong chờ được ở bên anh công thế nào mà anh ta phải nói những điều đó. Tôi thấy khó chịu. Một tình tiết khó chịu khác là bạn tình của anh công bỗng chốc quan tâm đến thụ, cố tìm cách khiến thụ phải ‘hạ thấp’ mình, thật sự anh ta cũng là một trường hợp thiếu mặn.
Về phần thụ, thụ thực sự là một người tiện, mặc dù không yếu đuối như thụ trong NNK, nhưng công nhận là thụ khá tiện. Ban đầu khi mơ hồ với Phùng Tranh, sau khi bị công cưa xước mấy lần thì thụ chịu, xem công nhưng tìm kiếm thực sự yêu nhau. Khi Phùng Tranh hé lộ bản chất thật của công, bị công nói “nằm với nhau một lần thôi mà tốn nhiều suy nghĩ quá”, thụ chấp nhận là bạn giường của công trong suốt 6 năm, bởi vì với thụ, chỉ cần được bên cạnh công đã là hạnh phúc, còn công muốn làm gì thì…Đó là một cuốn sách nhiều cảm xúc đấy. Sẽ không bao giờ dễ dàng nuốt trôi những tình tiết đầy kịch tính và sự đau xót trong câu chuyện này. Tôi cảm thấy thụ quá đỗi nhân từ, luôn chịu đựng mặc cho công có bất kỳ hành động nào. Phải công nhận, cái hình ảnh “anh ở trên cao, em không với tới chỉ mong làm hạt cát trong sa mạc của anh” này thật quá lãng mạn, nhưng mà thật sự mệt mỏi cho người đọc như chúng ta. Đã 25 chương mà rất ít cảnh ngọt ngào, cứ toàn là công tức giận và thụ nhún nhường vì “quá yêu”.
Dù mới đọc được 25 chương, tôi đã đoán trước được diễn biến của cuốn sách. Có vẻ như một motif đã được lặp đi lặp lại trong các tác phẩm của tác giả Thủy, với hình ảnh công tra thụ tiện hoặc tự trách phải tra thụ. Đầu truyện là ngược thụ, sau đó là ngược công, công hối lỗi và thực sự thừa nhận tình yêu với thụ. Sắp tới, từ những gì đã nghe, có vẻ như tác giả sẽ viết về cặp đôi Triệu Cẩm Tân và Lê Sóc, và điều đáng chú ý là nghe đồn rằng Triệu Cẩm Tân sẽ là một tra công. Có vẻ như chúng ta đang chờ đợi để đón nhận một câu chuyện mới với một công trung khuyển như Thẩm Trường Trạch, hy vọng không phải chờ đợi quá lâu…
Nhìn chung, cuốn sách này khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng. Thiếu đi sự hài hòa và không có phần H, nhưng mà cái tình tiết quá cẩu huyết khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Tác giả cứ viết về tra công như vậy, khá khó chịu. Thậm chí không chỉ tác giả, mà những tra công gần đây của tác giả trẻ trâu và vô duyên quá, chỉ có Nguyên Dương và Ngô Du, Yến Minh Tu là tạm đáng thôi vì so với Tống Cư Hàn, Tu vẫn còn nhân đạo hơn một chút… Hãy sẵn sàng đối mặt với “Một Thời Cuồng Say (Nhất Túy Kinh Niên)” của tác giả Thủy Thiên Thừa.