Một Trăm Cái Bóng
Năm 2009, Toà nhà Yongsan ở Seoul (Hàn Quốc) đã bị phá bỏ để tái cấu trúc, và bố của nhà văn Hwang Jungeun là một trong những người làm việc tại đó. Sự kiện này có vẻ đã ảnh hưởng đến Hwang, khi cô hoàn thiện cuốn tiểu thuyết đầy kỳ bí và ám ảnh “Một Trăm Cái Bóng” chỉ một năm sau đó.
“Một Trăm Cái Bóng” kể về cuộc sống của những người làm việc trong các toà nhà khu mua sắm bị phá bỏ. Tại đây, cả người lớn tuổi và những người trẻ đều phải đối mặt với những khó khăn của cuộc sống trong một siêu đô thị đầy áp lực. Cuốn sách thể hiện sự bị kẹt cứng và bế tắc của họ, cạnh tranh với cuộc sống khắc nghiệt của xã hội.
Tác phẩm của Hwang Jungeun thực sự lôi cuốn bởi cách thể hiện sự cô đơn của con người trước thế hệ mới, dưới sức nặng của một xã hội khắc nghiệt. “Một Trăm Cái Bóng” với vẻ đẹp lạ lùng nhưng cũng không kém phần chân thực, lột tả một cách hiện thực về thế giới mà nó tạo ra.
Với các yếu tố kỳ ảo và huyền bí, cuốn sách không chỉ gợi lên sự đồng cảm mà còn chạm đến sâu sắc về nỗi sợ hãi, ám ảnh trong lòng độc giả. Hwang kết hợp các yếu tố này một cách khéo léo, tạo nên một tác phẩm đầy ma mị, khiến người đọc thót tim, sợ hãi và lưu luyến.
“Một Trăm Cái Bóng” là một tác phẩm đáng để đọc, nơi bạn sẽ khám phá những khía cạnh đậm nét về cuộc sống và con người trong một xã hội nhiều áp lực.Cuốn sách nhỏ tinh tế này mang đến câu chuyện hấp dẫn về xã hội hiện đại Hàn Quốc, viết bởi tác giả độc đáo Hwang Jungeun. Chất văn thơ huyền bí của cuốn tiểu thuyết “Một trăm chiếc bóng” sẽ chinh phục trái tim của độc giả từ trang đầu tiên. Hwang Jungeun, một trong những tác giả tài năng của văn học Hàn Quốc, đã tạo nên một bức tranh toàn cảnh về xã hội hiện đại qua câu chuyện lôi cuốn và đầy kỳ ảo. Hãy chuẩn bị trải nghiệm cuốn sách này và khám phá thế giới văn chương đặc sắc của tác giả.Jae vỗ áo để lau sạch cỏ nhựa cho tôi rồi đứng dậy thẳng, anh nhìn tôi một cách sâu lắng. “Vậy chúng ta chết ở đây nhé?” Anh nói nhẹ nhàng khiến tôi ngạc nhiên. Tôi ngước nhìn Jae, anh cúi đầu nhìn tôi bằng đôi mắt đen thẫm. Tóc anh, thường ngày rối bời, giờ đã gội nước mưa. “Eun Gyo,” Jae gọi. “Nếu không muốn chết thì đừng nói như vậy.” “Vâng.” “Hãy đi tiếp,” Jae nói rồi bước đi trước, tôi bước theo. Nước mắt lưng tròng. Giữa khu rừng này, tình cảnh đến cả cái bóng của mình cũng sống dậy, tôi chỉ biết gạt nước mắt rồi đi. “Bạn đang khóc à?” “Không hề.” Trong lúc chúng tôi đi và trò chuyện, không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn. Jae dừng lại, đưa lòng bàn tay lên trời. “Mưa đã tạnh rồi.” “Ừ.” “Bạn muốn ăn kẹo cao su không?” “Ừ.” Jae rút ra một thanh kẹo cao su nhăn nhúm, chia làm hai rồi đưa tôi một nửa. Tôi bóc vỏ, bỏ kẹo cao su vị nho xanh vào miệng. Quá ngọt, nước miếng chảy ra. Tôi gấp vỏ rồi cất vào túi áo, vẫn nhai kẹo và đi. Mỗi bước chân ẩm ướt chạm xuống đất, khí lạnh buốt phả lên. Ở đâu đó trong rừng này, tôi sẽ tan chảy vào khí lạnh lạnh đó, tôi nghĩ. Xung quanh cây trồi lên từ đất mùn, mọc nấm tròn tròn. “Anh Jae,” tôi gọi. “Chúng ta có thể ra khỏi đây không?” “Không chắc chắn lắm.” “Nếu không ra được thì sao?” “Chắc là chết thôi?” “Chết à?” “Rồi chúng ta cũng sẽ chết, ở đâu đó, vào một lúc nào đó, nếu không ra được, sẽ chết ở đây thôi.” “Tôi sợ.” “Eun Gyo sợ à?” “Không… tôi nói thế thôi.” Jae sải chân bước và nói, “Tôi cũng sợ.” Chúng tôi bước đi trong im lặng. Mưa đã tạnh, nhưng từ rừng ẩm ướt, khí ẩm ngột ngạt. “Anh Jae,” tôi gọi. “Kể chuyện cho tôi nghe đi.” “Kể chuyện gì?” “Bất cứ chuyện gì cũng được.” “Tôi không biết nhiều chuyện.” “Chỉ cần một chuyện thôi.” “Ừ, hãy kể câu chuyện về cái bóng nhé?” “Tại sao phải cái bóng?” “Hợp với không khí này.” “Tôi không thích chuyện về cái bóng.” “Nhưng tôi chỉ biết về chuyện cái bóng.” “Vậy anh kể đi.” “OK, có một thiếu niên…” “Ừ.” “Tên cậu ấy là Mu Jae.” “Anh Mu Jae.” “Vâng.” “Về thiếu niên Mu Jae à?” “Về thiếu niên Mu Jae.” “Câu chuyện về chính anh Mu Jae?” “Đã nói chỉ về thiếu niên Mu Jae thôi mà. Tôi sẽ tiếp tục.” “Vâng.” “Có một thiếu niên tên là Mu Jae. Gia đình Mu Jae sống trong một căn phòng rất rộng, không treo bức tranh nào. Gồm mẹ, bố, sáu chị gái và Mu Jae.” “Sáu chị gái?” “Mu Jae là con thứ bảy, con út.” “Họ đông con quá nhỉ.” “Đông hả?” “Tại sao họ nhiều con như thế?” “Chắc là vì họ thích…” “Thích gì?” “Thích làm…” Mặt tôi ửng đỏ, tôi đi theo Jae. “Eun Gyo,” Jae nói. “Chuyện này có tục không?” “Không hề.” “Nó hơi tục không?” “Tục thì cũng không sao.” “Eun Gyo thích tục à?” “Tôi nói rồi là không sao tục cũng không sao.” Thấy tôi căng thẳng, Jae cười khúc khích. “Tóm lại, bố mẹ Mu Jae đã mắc nợ.” “Ừ.” Hãy đọc “Một Trăm Cái Bóng” của Hwang Jungeu & Hà Linh (dịch), bạn sẽ thấy thú vị lắm đấy.